Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 49: Nắm tay.





Uống thuốc xong và ngủ, khi tỉnh dậy đầu Lê Mộc như choáng váng.
"Em dậy rồi à." Sắp đến giờ làm việc hai giờ rưỡi, Ngả Hi đang định đánh thức Lê Mộc, thấy nàng tự bò dậy, dặn ngay: "Em đo nhiệt độ lại lần nữa, nếu như khó chịu, thì xin nghỉ nửa ngày đi."
Không nhìn ra Ngả Hi còn quan tâm như thế, Lê Mộc lấy tay qua loa sờ lên trán, "Không sao, chắc là hạ sốt rồi."
"Cái gì mà chắc là..." Ngả Hi lại sờ trán Lê Mộc, hình như là không nóng, nhưng vẫn bắt nàng đo nhiệt độ lại lần nữa, hiện giờ thực sự đã hết sốt, "Buổi chiều chờ chị ở chỗ cũ, đêm nay em đừng nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn."
"Chị đau lòng em à, A Tây ~~~~" Lê Mộc vểnh mỏ đắc ý cười rộ lên, không phải đau lòng sao? Nếu không, cũng không đến mức đi mua cơm mua thuốc cho nàng giữa trưa nắng, chuyện này Lê Mộc đang ngủ cũng phải cười tỉnh lại, chưa bao giờ thấy Ngả Hi để ý ai, lại để ý nàng như vậy, chẳng đắc ý sao được ~
Giọng Lê Mộc ỏn ẻn buồn nôn, bình thường ở nhà gọi A Tây cũng thôi đi, Ngả Hi không tính toán với nàng, nhưng hiện giờ ở công ty, hơn nữa... Ngả Hi thấy cái biệt danh này thực sự quá khó nghe, "Chỗ làm việc đừng để bị đồn đại."
"Giám đốc đại nhân, lo bị đồn đại... vậy chị còn kéo em vào đây, vậy thích hợp sao?" Lúc Ngả Hi đem nàng vào phòng nghỉ, khóa cửa còn nhanh hơn ai khác, Lê Mộc còn nghĩ rằng sẽ xảy ra cái gì đó.
Nhưng dáng vẻ Ngả Hi rõ ràng rất quan tâm mà vẫn phải giả vờ thờ ơ kiêu ngạo, Lê Mộc vui vẻ, thật muốn bước tới ôm cô một cái, nhưng không thể vô duyên vô cớ, Lê Mộc do dự một chút, không dám.
"Hôm nay tốt vậy à, ra ngoài ăn?"
"Ừ, để ăn mừng."
Ăn mừng? Lê Mộc nghĩ không có chuyện gì đáng ăn mừng, "Ăn mừng chuyện gì?"
Ngả Hi nghiêm trang nói: "Ăn mừng ôn thần đi."
Ngả Hi đúng thật là không muốn gặp Ngả Tình nhiều, Lê Mộc cười theo: "Đúng đúng đúng! Nên ăn mừng, em gái chị quá đáng sợ!"
Ngả Hi không trả lời nữa, biết sợ còn giỡn với Ngả Tình, vừa ôm vừa hôn, có phải từ trước tới nay Lê Mộc không biết phản kháng khi người khác tiếp xúc thân mật với nàng? Ngả Hi không muốn chuyện bụng dạ hẹp hòi cũng sẽ xảy ra với mình, nhưng nhìn Ngả Tình để lại dấu son trên mặt Lê Mộc thì, thực sự cô không vui nổi, cô thích nhìn Lê Mộc cười, nhưng không thích Lê Mộc cười như vậy với tất cả mọi người.
Ngã tư đường cũ, tan tầm giờ cao điểm vẫn thường hay kẹt xe, nhưng không giống mọi ngày, trước đây kẹt xe thì làm Lê Mộc bực dọc, nhưng giờ không như vậy, chỉ cần có Ngả Hi bên cạnh, kẹt tới đêm cũng được! Trước đây chạm mặt Ngả Hi trong công ty cũng khó chịu, nhưng giờ Lê Mộc hận không thể biến thành trang sức trên người Ngả Hi, mỗi ngày đều dính mới được, thay đổi từ khi nào, Lê Mộc cũng không biết, sao trước đây không thấy Ngả Hi có sức hấp dẫn như vậy chứ?
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Ngả Hi cũng không nhìn Lê Mộc, mắt nhìn phía trước, ngón tay thon dài gõ lên tay lái, rõ ràng vì kẹt xe mà trở nên nôn nóng, nhỏ giọng oán giận, "Không ngày nào mà không kẹt."
Kẹt xe hơn mười phút, ánh mắt Lê Mộc vẫn tập trung vào tay phải của Ngả Hi, rốt cuộc... nắm hay không nắm? Đây thực sự là một vấn đề rối rắm, nàng và Ngả Hi, dù sao cũng phải đột phá gì mới được, nếu không, có khác gì so với trước đây chứ?
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Ngả Hi không thấy Lê Mộc trả lời, nghiêng đầu quay qua hỏi lại một lần.
"À? Cái này..." Lê Mộc giả vờ như chóng mặt, trợn mắt nói dối, "Đầu hình như hơi nóng."
Ngả Hi nghe xong lập tức đặt tay lên trán Lê Mộc, nhiệt độ rất bình thường, "Có sao?"
"Có... có chứ, em thấy hơi chóng mặt." Lê Mộc chỉ muốn có chút tiếp xúc thân mật với cô mà thôi, thế nhưng, lẽ nào mỗi lần đều phải giả bệnh sao? Có người trời sinh đã biết cách yêu đương, ví như Mạc Nhiên, Mạc Nhiên gặp một cô gái năm phút là có thể hôn, đương nhiên Lê Mộc không muốn lấy Mạc Nhiên làm tiêu chuẩn, nhưng dù sao cũng không thể tiếp tục nhát gan.
"Chị sờ nữa đi..."
Dù sao cũng kẹt xe, không cần vội, Lê Mộc thẳng thắn đùa giỡn lưu manh, trực tiếp đè tay Ngả Hi lên trán của mình, từ từ, Lê Mộc co ngón tay cầm thật chặt tay của đối phương, xúc cảm trơn truột mịn màng không đành lòng buông tay.
Ai cũng không nhìn ai, cứ nắm chặt như vậy, đến khi nhiệt độ bàn tay ngày càng cao.
Lê Mộc đột nhiên nắm tay làm Ngả Hi không được tự nhiên, cô rút tay ra, nhưng Lê Mộc thực sự nắm quá chặt, "... Em buông ra."
"Nắm... nắm một chút thì sao, keo kiệt." Mấy cặp đôi ngoài đường không phải cũng như vậy sao, huống chi nắm tay là cấp độ trong sáng nhất, Lê Mộc suy nghĩ, tay Ngả Hi cũng không cho nắm, trình tự những chuyện tiếp theo làm sao triển khai?
"Trẻ con." Ngoại trừ trẻ con, Ngả Hi không biết còn có thể dùng từ gì để diễn tả, tuy rằng biểu cảm khinh bỉ, nhưng cũng để Lê Mộc nắm, có đôi khi một ít cử chỉ trẻ con, mới làm con người ta cảm thấy hạnh phúc.
Ở bên cạnh người thích, tay nắm tay, dù kẹt xe cũng cảm thấy yên tĩnh, Lê Mộc thích cảm giác mông lung như vậy, thỉnh thoảng ánh mắt hai người giao nhau, một nụ cười nhẹ nhàng cũng tràn ngập mập mờ.
"Em trẻ con..." Lê Mộc thẳng thắn kéo tay Ngả Hi, cúi đầu khẽ hôn lên mu bàn tay cô, hùng hồn nói: "Em thích!"
May mắn xe phía trước đã di chuyển, nếu không, Ngả Hi không biết trả lời Lê Mộc thế nào. Tuy rằng lái xe, nhưng trong đầu Ngả Hi thỉnh thoảng hiện lên cảnh Lê Mộc cúi đầu hôn tay cô, vừa ngốc vừa đáng yêu, thậm chí cô cũng không nhận ra có một nụ cười trên khuôn mặt mình, cuối cùng vẫn là cái miệng ti tiện của Lê Mộc nhắc nhở cô, "Chị cười vui vẻ vậy làm gì, em nấu cơm dở như vậy à?"
"Em yên lặng một chút."
Lê Mộc yên lặng.
Tiếng chuông phá vỡ sự im lặng bên trong xe, Hồ Bán Tiên, từ khi Hồ Tiểu Uyển tham gia đội quân cô dâu, không có liên lạc với nàng, Lê Mộc bắt máy nói câu đầu tiên, "Sao vậy Bán Tiên, nhớ mình à?"
Đèn đỏ, Ngả Hi thắng gấp.
Do quán tính mà cơ thể Lê Mộc chúi về phía trước, bị dọa giật mình, kỹ thuật lái xe của Ngả Hi tệ vậy à?
Ngả Hi nhớ tới hôm Lê Mộc thua trò chơi, sau đó... hôn cô, kí ức về cuộc đối thoại giữa cô và Lê Mộc hãy còn mới mẻ:
"Chuyện tối nay cô sẽ không để ý chứ? Bình thường chúng tôi hay đùa như vậy..."
"... Cô với Tiểu Uyển và những người khác cũng vậy?"
"... Đúng vậy."
Lúc đó không cảm thấy gì, hiện tại Ngả Hi nghĩ lại cũng không dễ chịu, cô không phủ nhận, thực ra trong lòng cô rất để ý khi Lê Mộc tiếp xúc thân mật với những người khác, nhưng dường như Lê Mộc thấy không sao cả.
"Mình nhớ cậu à đại quỷ, đi uống rượu, gặp chỗ cũ, tới nhanh cho mình."
Chỗ cũ, làm khó Lê Mộc, tối nay đã hẹn ăn cơm với Ngả Hi, nàng nhìn Ngả Hi, "Tối nay sao?"
"Đúng, bây giờ, nhanh lên."
"Hôm khác không được sao... tối nay... mình..."
"Này! Cậu là độc thân gọi thì phải đến chứ, là bạn bè thì phải tới đây, có chuyện gấp, về Mạc Nhiên..."
Ai độc thân, bây giờ... Lê Mộc lại nhìn Ngả Hi, nàng có thể nói Ngả Hi là bạn gái mình sao, hình như hai người... cũng chưa xác định quan hệ, nhưng mà, coi như nàng đã đạp một chân lên thuyền rồi.
"Mạc Nhiên? Bị sao vậy..."
"Cậu tới đây thì biết... nhanh lên, cho cậu mười phút."
"Nếu có việc gấp thì em đi đi, không cần để ý chị."
Trời ạ, Lê Mộc đau đầu khi Ngả Hi nói những lời này, tại sao luôn thấy mấy câu này có hàm ý khác, "Sao em mặc kệ chị được!"
"Được rồi, chị biết, chị đưa em đi."