Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 37: Chủ động.




Kì nghỉ ngắn ngủi kết thúc, buổi chiều cuối tuần Lê Mộc trở về thành phố, chưa kịp lấy hơi đã bị Hồ Tiểu Uyển Mạc Nhiên kiên quyết lôi ra ngoài.
Quán cà phê "Tam đường hội thẩm".
Lê Mộc vùi đầu ăn liên tục ba cái bánh ngọt, mới phát hiện ánh mắt của Hồ Tiểu Uyển và Mạc Nhiên có hơi lạ.
"Giải thích giải thích đi." Hồ Tiểu Uyển giơ điện thoại ra trước mặt Lê Mộc, đưa ảnh Lê Mộc và Ngả Hi đi siêu thị với nhau, sau đó hai chân tréo nguẩy thở dài: "Triển vọng quá, nghe nói cậu cưỡng hôn Ngả Hi?!"
Còn nghe nói? Nói thẳng là nghe Mạc Nhiên nói không được sao, Lê Mộc biết không tránh được chuyện này, hễ khi nào mà nàng thầm mến ai hay gì đó, phản ứng đầu tiên của Hồ Tiểu Uyển và Mạc Nhiên đều như thế này.
"Chơi trò chơi, Mạc Nhiên cũng ở đó." Lê Mộc chột dạ khuấy cà phê.
"Lê Mộc cậu đúng là đáng sợ, giữa chúng ta còn có chuyện gì để giấu, có còn là chị em không? Nếu như cậu thích cô ấy, chắc chắn tụi mình sẽ giúp cậu theo đuổi..." Hồ Tiểu Uyển vỗ ngực một cái, nghĩa khí giang hồ gì gì đó, cô có thể nói rõ ràng đâu ra đấy, giống như cô rất hào hiệp.
Lê Mộc không biết theo đuổi người khác như thế nào, nhưng nàng có thể xác định Mạc Nhiên rất giỏi, đẹp là một chuyện, có bí kíp là một chuyện khác. Hôm qua Lê Mộc nghe Ngả Hi nói mới chia tay, quả thực làm nàng muốn theo đuổi, Ngả Hi không ghét nàng hơn nữa hình như có thể chấp nhận les...
"Ừ, mình thích cô ấy." Lê Mộc tự cắn môi của mình gần như muốn sưng lên, mới có thể nhả được mấy chữ này.
"A ——" Tiếng thét chói tai của Hồ Tiểu Uyển thu hút ánh mắt tấn công của các khách hàng khác, cô nói như vậy chỉ để gài bẫy Lê Mộc nói thôi, không nghĩ... Lê Mộc lại nghiêm túc nói ra bốn chữ "mình thích cô ấy."
Hồ Tiểu Uyển giảm âm điệu xuống: "Tiểu Mộc, cậu... cậu thích Ngả Hi thật à?!! Nhưng cô ấy có bạn trai mà..."
Hiện tại Lê Mộc rất ghét ai đem chuyện Ngả Hi có bạn trai ra nói, Ngả Hi đã chia tay, chuyện này là điểm yếu của cô ấy, hơn nữa làm cô ấy không vui rất lâu, "Cô ấy chia tay rồi, mọi người không nên lấy chuyện bạn trai cũ của cô ấy ra nói!"
Tiêu đời, bây giờ chắc chắn là thích thật, Hồ Tiểu Uyển nhìn biểu cảm mê muội của Lê Mộc, còn chưa quen nhau đã hóa thành "cuồng ma hộ thê".
Về vấn đề này, Mạc Nhiên hiểu Lê Mộc hơn, so với Hồ Tiểu Uyển tò mò thì Mạc Nhiên có xu hướng quan tâm hơn, "Tiểu Mộc, bắt đầu từ khi nào, cậu có chắc là thích không?"
Bắt đầu từ khi nào? Lê Mộc cũng không biết, giống như ồn ào ầm ĩ rồi nảy sinh thiện cảm, vốn là thủy hỏa bất dung với Ngả Hi, trong lúc vô tình trở nên hợp ý, về nhà với nhau rất hạnh phúc, ăn cơm với nhau rất hạnh phúc, cãi với nhau rất hạnh phúc, giờ đã biến thành... nhìn Ngả Hi cũng thấy rất hạnh phúc.
"Mình không biết... nhưng lúc mình hôn cô ấy... Mạc Nhiên, chắc chắn là mình thích cô ấy, làm gì bây giờ?" Lê Mộc hơi ngượng ngùng và lo lắng nói ra một câu hoàn toàn không phù hợp với phong cách của bản thân: "Mình muốn theo đuổi cô ấy..."
Hồ Tiểu Uyển chỉ kém biến thành vòi sen phun cà phê thành một vòng ba trăm sáu mươi độ, cô không nghe nhầm, Lê Mộc vừa chủ động nói muốn theo đuổi Ngả Hi.
"Mình muốn theo đuổi cô ấy..." Từ rất lâu, Lê Mộc vẫn mang suy nghĩ ôm cây đợi thỏ, chưa từng chủ động bắt lấy mối quan hệ nào cả, từng rung động nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại. Lần này, Lê Mộc không muốn lại bỏ lỡ vì sự nhút nhát của mình, có thể dũng cảm một lần, nàng có thể có được hạnh phúc... Dù sao khi tiếp xúc với Ngả Hi, luôn cảm thấy cách hạnh phúc rất gần.
Lê Mộc thành thật kể tình huống của nàng và Ngả Hi, thêm hai người tính toán lập kế hoạch, tốt hơn chiến đấu một mình.
Hồ Tiểu Uyển tổng hợp lại điều kiện của hai người, trong đầu nhanh chóng tạo ra một bản báo cáo về tỷ lệ thành công nếu Lê Mộc theo đuổi Ngả Hi, cuối cùng phát hiện Lê Mộc và Ngả Hi quá hợp nhau, nếu hai người có thể đến với nhau, điển hình là các thủ sở nhu*, cũng khó trách khi Hồ Tiểu Uyển đẩy mạnh tiêu thụ, có thể dễ dàng tác hợp hai người ở chung nhau!!!
*Hưởng theo khả năng.
Lê Mộc từng nghĩ, xinh đẹp trí tuệ chín chắn, có thể nói Ngả Hi hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của nàng, từ ngoại hình đến khí chất, ở chung lâu, nàng sẽ nảy sinh thiện cảm với Ngả Hi, bị cô ấy hấp dẫn, cũng trở thành chuyện đương nhiên.
"... Mình có thể theo đuổi cô ấy thành công?"
Hồ Tiểu Uyển rung đùi đắc ý, vỗ vỗ cái đầu dưa của Lê Mộc, "Mấy cái này cùng lắm cho thấy cậu rất hợp để làm giúp việc cho Ngả Hi thôi, theo đuổi còn xa lắm, cậu tin sức quyến rũ của mình có thể bẻ cong cô ấy sao?"
Ngày xưa, phải mất một thời gian rất dài để Hồ Tiểu Uyển chấp nhận sự thật là Mạc Nhiên và Lê Mộc thích con gái, nên cô nghĩ để gái thẳng chấp nhận chuyện này là rất khó.
Tin sức quyến rũ của có thể mình bẻ cong Ngả Hi sao, Lê Mộc nghĩ đơn giản là chuyện mơ tưởng hão huyền, nàng không có gì cả, một lòng một dạ say mê được không? Sự say mê có thể bắt được Ngả Hi không, khẳng định không thể, nàng có khả năng gì làm Ngả Hi có thể chọn nàng đâu chứ? Lần này Lê Mộc bị Hồ Tiểu Uyển dọa, dũng khí của nàng chỉ có tí xíu, vất vả lắm mới gồng lên được, lại bị dọa tan thành mây khói.
"Nếu cô ấy có thể chúc hai cô gái kia... vậy cũng chứng minh cô ấy không ghét les..." Mạc Nhiên nói một câu đánh thức người trong mộng, gái thẳng cô đã gặp nhiều, như Ngả Hi, không thẳng đến mức chống đối.
Tuy nói như vậy, nhưng Lê Mộc thấy Ngả Hi chúc chỉ là lễ phép trả lời, nếu chuyện như vậy xảy ra với Ngả Hi, chắc là tính hình sẽ khác?
"Tiểu Mộc, nếu em thích thì cứ can đảm theo đuổi! Chị ủng hộ em, bất kể cô ấy thẳng hay cong, không phải nói tình yêu không phân biệt giới tính sao... Nhìn cậu như thế này, mọi người cũng ngột ngạt." Thực sự Hồ Tiểu Uyển không chịu nổi Lê Mộc "u buồn phiền muộn", bây giờ, linh hồn nhỏ bé của Lê Mộc thực sự bị Ngả Hi bắt đi.
Lê Mộc cười khổ, nói thì dễ, nếu theo đuổi, thì theo đuổi thế nào?
Hồ Tiểu Uyển và Mạc Nhiên rất có "nghĩa khí", lấy tốc độ nhanh nhất kết thúc cuộc đàm phán, sau đó mọi người quay về nhà, nói là muốn dành thời gian để Lê Mộc quyến rũ Ngả Hi. Lê Mộc nghẹn lời, bị hai người nói như vậy, nàng cũng không biết đối mặt với Ngả Hi thế nào, giao lưu và tiếp xúc, cũng không thuần khiết như trước đây được.
Ngả Hi cũng để ý lúc ăn cơm, luôn có ánh mắt nhìn cô chằm chằm, mỗi khi cô ngẩng đầu lên, Lê Mộc sẽ nhanh chóng cúi đầu, hành vi hành động cũng quá giấu đầu hở đuôi. Sau khi trở về từ khu dã ngoại, Lê Mộc làm Ngả Hi cảm thấy lạ, nhưng cụ thể lạ chỗ nào, Ngả Hi cũng không nói được, hình như sau khi giải sầu, Lê Mộc lại có tâm sự.
Lê Mộc mất hồn mất vía ăn từng hạt từng hạt cơm trong chén, miệng cắn đôi đũa, nhiều lần nhìn Ngả Hi, ngay lúc Ngả Hi ngẩng đầu không trốn kịp, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau.
"Sao vậy, trên mặt tôi có gì?"
"Không... không có." Lê Mộc cúi đầu chột dạ bới cơm, cũng quên ăn.
Ngả Hi gắp một miếng sườn bỏ vào chén của nàng, "Không phải cô thích ăn thịt sao? Ăn nhiều chút."
Mặt Lê Mộc đỏ ửng ngay lập tức, cắn miếng sườn, vô vàn cảm xúc. Nàng cảm thấy mình sắp điên rồi, không, nàng đã điên rồi, chỉ cần Ngả Hi làm hành động hơi thân thiết một chút, nàng sẽ không chịu được mặt đỏ tim đập, một số cử chỉ bình thường thường ngày, cũng có thể làm nàng mơ tưởng viễn vong.
Nằm trên giường, Lê Mộc lấy tấm ảnh Ngả Hi đi cáp treo đắp lên mặt mình... Làm sao bây giờ, nếu nàng tiếp tục vọng tưởng như vậy, sẽ bị tâm thần phân liệt mất thôi.