Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 17: Thủ đoạn.





Mạc Nhiên đỡ Phương Hi Hàm ngồi dậy, ôm cô từ phía sau, bàn tay ma sát trên bụng bằng phẳng của đối phương, bắt đầu nóng lên, Mạc Nhiên cầm sợi dây quơ quơ trước mặt Phương Hi Hàm, nhẹ giọng nói: "Nếu cô không muốn chơi... tôi sẽ không ép."
Tay Mạc Nhiên chỉ vuốt bụng thôi, Phương Hi Hàm đã ẩm ướt, cơ thể cô rất mẫn cảm, không cần dạo đầu nhiều, càng thích vào thẳng việc chính.
Phương Hi Hàm thích tình cảm mãnh liệt, chuyện tình của cô lâu nhất là một tháng, vì không ai có thể thỏa mãn tình yêu mãnh liệt của cô, tựa như lên giường thì không có khả năng cao triều từ đầu tới cuối, nhưng Phương Hi Hàm là kiểu phụ nữ chỉ muốn sống trong "cao triều".
Khi tình yêu mãnh liệt kết thúc, nhạt nhẽo, thì tình yêu cũng kết thúc.
"Chơi, tại sao không chơi?" Phương Hi Hàm đưa hai bàn tay ra sau lưng chồng lên nhau, tùy Mạc Nhiên xử lý, "Thế nào, cô không dám sao?"
Tại sao Mạc Nhiên có thể thu hút sự chú ý của Phương Hi Hàm? Lý do rất đơn giản, vì Phương Hi Hàm không hiểu được người này, cô quyến rũ Mạc Nhiên ba bốn lần, đối phương cũng không để ý, Mạc Nhiên cũng không phải một người ăn chay, chuyện này Phương Hi Hàm chắc chắn, nhưng tại sao cô ấy không có hứng thú với cô?
Khi không có được thì nó sẽ làm bạn rối loạn mãi mãi, mọi người điều hiểu đạo lý này, ở vị trí luôn luôn mạnh hơn người khác như Phương tổng thì càng như vậy.
Phương Hi Hàm muốn hiểu Mạc Nhiên, bắt đầu từ trên giường. Cô luôn cảm thấy cô gái này luôn kích thích cô đến mức không tưởng, mà sự thực cũng rất kích thích, lúc này Mạc Nhiên đúng là hung hãn "kích thích" Phương tổng.
"Cô không hối hận?" Mạc Nhiên hôn cổ Phương Hi Hàm, đến bây giờ cũng không biết Phương Hi Hàm bao nhiêu tuổi, nhìn khí chất thì cô có sự chín chắn của phụ nữ ba mươi, mà nhìn làn da, nhẵn nhụi trắng nõn, làm cho người ta đoán không ra.
"Không nhìn ra cô lại dong dài như mấy bà mẹ..." Phương Hi Hàm cười khẩy, "Tiểu Mạc, nếu như hầu hạ không tốt, tôi sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi."
Mạc Nhiên vừa trói tay cô, vừa nói: "Được lắm... đau thì nói, tôi trói lỏng hơn." Trói không chặt lắm, rút một cái là cởi được.
Chỉ một câu như vậy, đột nhiên con tim của Phương Hi Hàm thịch một cái, Mạc Nhiên là người bạn tình đầu tiên "quan tâm tri kỉ" cô như vậy, bất tri bất giác cảm tình của Phương Hi Hàm với cô gái này tăng lên không ít.
Mặc dù Mạc Nhiên chỉ nói trói, nhưng dường như Phương Hi Hàm lại nghĩ theo nghĩa khác.
Mạc Nhiên khẽ đẩy Phương Hi Hàm, chậm rãi đặt cô nằm trên giường, sau đó ngồi một bên yên lặng nhìn sườn mặt cô.
"Đẹp không?" Dù Phương Hi Hàm đang bị trói, nhưng vẫn công kích nói: "Muốn làm thì làm... thế này tôi nghĩ cô sợ."
Mạc Nhiên lấy một cái khăn lụa, bịt kín hai mắt Phương Hi Hàm, sau đó bắt đầu vuốt ve cơ thể cô, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Khi thị giác suy yếu là lúc xúc giác và thính giác được khuếch đại, nhất là cảm giác Mạc Nhiên lấy tay mò vào đùi cô, cơ thể Phương Hi Hàm không nhịn được run rẩy.
"Cô ướt..." Giọng Mạc Nhiên hơi nghiền ngẫm, dáng vẻ Phương Hi Hàm bây giờ rất phóng đãng.
"Rốt cuộc cô muốn thế nào?" Phương Hi Hàm không thích ứng với việc bỗng nhiên Mạc Nhiên kín đáo.
"Gan Phương tổng thật là lớn, nếu như bây giờ tôi chụp vài tấm hình, cô thấy có thú vị không?"
"Cần gì? Ảnh chụp sao đẹp bằng người thật, nếu như cô thích, tôi có thể bao nuôi cô, cho cô ngắm mỗi ngày. Thế nào, có muốn thử không?"
Mạc Nhiên chỉ nói đùa, nhưng Phương Hi Hàm có phần tưởng thật, cô cho rằng Mạc Nhiên giống cô, đơn thuần ra ngoài mua vui thôi. Nhưng mà, dù cho Mạc Nhiên có ý đồ gì, Phương Hi Hàm cũng có thừa thủ đoạn đối để phó cô, hơn nữa, bao nuôi Mạc Nhiên thực sự là một ý tưởng tốt.
Thảo nào Phương Hi Hàm được chào đón ở DO như vậy, Mạc Nhiên nhìn cũng động lòng, loại phụ nữ nào mới có thể bình tĩnh đến mức này, bị người khác cởi sạch trói trên giường, khí thế cũng không giảm chút nào.
Mạc Nhiên chiếm hết tiện nghi của Phương Hi Hàm, châm một đống lửa trên người cô, đứng dậy.
"Cô đi đâu?!"
"Bây giờ sao thiếu rượu được ~" Lúc Mạc Nhiên đi còn dán môi với Phương Hi Hàm một chút, "Đêm nay mặc kệ tôi thế nào... cô cũng không hối hận sao? Lúc này dừng lại còn kịp..."
Dừng lại? Thân dưới Phương Hi Hàm đã bị Mạc Nhiên khiêu khích ướt đẫm, còn dừng lại được?! Sẽ xảy ra án mạng, "Nhìn tôi giống kiểu phụ nữ không có khả năng chơi sao, hãy cho tôi thấy bản lĩnh của cô..."
"Được ——"
Mạc Nhiên chỉnh sửa lại quần áo, cầm lấy túi, đi, nói không hối hận chính là Phương Hi Hàm, cũng đừng trách người khác.
"Tiểu Mạc?"
Mạc Nhiên đoán cửa bị đóng quá mạnh, rầm!
"Mạc Nhiên!"
Phương Hi Hàm tháo dây trói, hung hăng giật khăn lụa, quả nhiên, không thấy bóng dáng tên họ Mạc, lần đầu tiên Phương Hi Hàm bị người khác gài bẫy!
Tôn chỉ của Phương tổng, chỉ có cô không muốn phụ nữ, không có phụ nữ không muốn cô ——
"Mạc Nhiên, dám chơi thủ đoạn với tôi, vậy xem ai giỏi hơn." Một ngày nào đó, cô phải cam tâm tình nguyện lấy lòng tôi.
*
"Ồn quá..." Hôm nay cuối tuần, năm cái đồng hồ báo thức của Lê Mộc không có nổi dậy, là nàng bị điện thoại của Mạc Nhiên đánh thức, "Sáng sớm, làm gì vậy..."
Giờ này Mạc Nhiên sắp ăn cơm trưa, còn sáng sớm gì, "Bà cô nhỏ, hơn mười một giờ rồi, đầu cậu đau không, muốn đến chăm sóc cậu không?"
Tại sao phải đau đầu, nhưng vừa nghe Mạc Nhiên nói như vậy, đầu đúng là hơi đau, hơn nữa cái trán đau quá, trên đầu còn sưng một cục, "Ui, cậu nguyền rủa mình à, đau đầu quá ——"
"Hôm qua cậu uống bao nhiêu rượu, say thành như vậy... Tối nay mình không đi làm..." Mạc Nhiên nhớ lại dáng lúc hát của Lê Mộc, quả thực vô cùng thê thảm, "Cậu biết người ta gọi cậu là gì không, Tiểu Thiên Hậu cô đơn đó... ha ha ha ha..."
Cái gì Tiểu Thiên Hậu cô đơn, uống say hát? Không phải là mơ...
"A ——"
Mạc Nhiên nghe được tiếng la thảm thiết, "Tiểu Mộc, cậu bị sao vậy!"
Lê Mộc vào nhà vệ sinh, bị bản thân dọa, kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ trong gương là ai?! Mắt khói lem, mặt tàn tạ, đầu như ổ gà... người hốc hác, hai gò má sắp lõm vào.
Trên trán sưng lên, như sừng thú, giống đụng vào đâu.
"Không có, mình tự hù mình." Lê Mộc lập tức bình tĩnh, nhưng bình tĩnh chỉ ba giây, Lê Mộc nhớ lại toàn bộ "cảnh trong mơ" tối qua.
"Chờ một chút!" Lê Mộc lại gào thét thảm thiết, "Mạc Nhiên, tối hôm qua mình đi... đi quán bar uống rượu?! Là quán rượu cậu đang làm... mình còn hát... có phải mình hát không..."
Lê Mộc rất rõ giọng ca nghệ thuật của mình, bình thường chỉ dám hát trước mặt Mạc Nhiên và Hồ Tiểu Uyển, đông người nàng không dám hát, người ta nói có người hát đòi tiền, có người hát đòi mạng, rất hiển nhiên Lê Mộc thuộc vế sau.
"Đúng vậy, lúc đó cậu cướp micro, gào rú lên, Tiểu Mộc, cậu nổi tiếng ở DO rồi, rất nhiều người hỏi mình, tối nay cậu có đến không đó."
Lê Mộc sắp chết vì xấu hổ, Lê Mộc chỉ xưng vương xưng bá ở nhà thôi, trước mặt người quen thì không sợ gì cả, nhưng ra ngoài thì nhát liền, hôm qua còn hát trước mặt nhiều người... Đoán chừng cả đời này nàng sẽ không bao giờ bước vào DO nữa...
"Tại sao không cản mình!" Lúc đó Mạc Nhiên đang so tài với Phương Hi Hàm, Lê Mộc vỗ trán một cái, trúng ngay "sừng", đau đến gào khóc, Lê Mộc nghiến răng nghiến lợi: "Mạc Nhiên, cô có sắc quên bạn!"
"... Tối qua cậu đưa mình về à?" Lê Mộc đang nhớ đến đoạn sau khi ra quán bar, nàng làm nũng trong xe ai...
"Không phải, bạn chung phòng của cậu đến đón." Mạc Nhiên đi tới cửa, đổi giày, "Cậu chuẩn bị đi, ăn cơm trưa chung, nửa tiếng sau mình đến đón. Được rồi... gọi bạn cùng phòng của cậu luôn, bà cô nhỏ khó phục vụ như vậy, tốt xấu cũng mời người ta ăn cơm ngỏ lời cám ơn."
Chưa nói đến hầu hạ, Ngả Hi chỉ lôi Lê Mộc về nhà, sau đó phủi tay để nàng tự sinh tự diệt. Lê Mộc hoa mắt, xiêu vẹo đi vào phòng ngủ, không thấy đường nên đụng vào tường và để lại một cái sừng.
Tối hôm qua... là Ngả Hi đến đón nàng, nên...
"Cô hôn tôi một chút... tôi sẽ buông ra."
"Vậy cô hôn tôi đi ~"
"Hôn một cái..."
"Hôn một cái thì buông ra mà ~"
Hai mắt Lê Mộc trợn tròn, môi khẽ nhếch, biểu hiện bị bệnh tâm thần tiêu chuẩn, nàng đứng hóa đá trước gương.
Chúa ơi! Hôm qua nàng nói gì với Ngả Hi vậy...