"Ngủ không mặc đồ có tư cách gì nói tôi!"
Từ trước đến nay Ngả Hi không có thói quen mặc đồ lót khi ngủ, hôm qua tình huống đặc biệt, cô chưa kịp mặc, nhưng Lê Mộc ngủ trần thì cũng hơi quá.
Khi cô vén chăn lên, Lê Mộc không mặc gì dính sát vào cô, một chân chen vào giữa hai chân cô cọ cọ, cái cảm giác tê dại này làm người ta xấu hổ, chắc là cả đời Ngả Hi cũng chẳng thể quên được chuyện này.
"Tôi..."
Ngủ khỏa thân là sở thích cá nhân, Lê Mộc cũng chỉ phản bác trong bụng, tối qua, cô gái này không hề chào hỏi tiếng nào đã trèo lên giường nàng ngủ, nàng chưa có chuẩn bị, hơn nữa, đáng lẽ hai người đắp hai cái chăn, ai biết sáng dậy gặp tình huống này...
"Xin lỗi... được chưa!" Nhiệt độ trên mặt Lê Mộc còn chưa tan biến, cũng chẳng chịu nổi khi nhìn bàn tay phải của mình, làm sao có thể... chạm chỗ kia của Ngả Hi?!
Ngả Hi không nói lời nào, vén chăn, xuống giường mang dép ra khỏi phòng.
Chuyện tương lai ai đoán được?
Ngả Hi hoàn toàn không nghĩ đến, mấy tháng sau, cô sẽ chủ động nắm tay Lê Mộc đặt trên ngực mình, Lê Mộc càng không ngờ đến, bây giờ sờ ngực một cái thì mặt nàng đỏ tới mang tai, sau này chạm toàn thân Ngả Hi, cũng chẳng thấy chút xíu xấu hổ.
Chuyện sau này để sau này nói, tình yêu lui lui tới tới khiến bạn bất ngờ.
Lê Mộc vừa vào công ty nửa tháng, gặp trúng dự án lớn, toàn bộ phòng kế hoạch đều bận choáng đầu, hơn nữa nàng đang thử việc, tuy không nhận việc nặng, nhưng mấy chuyện lặt vặt đổ lên đầu cũng rất phiền phức.
Hiển nhiên tám tiếng không làm hết việc, cho nên phải tăng ca, tăng ca và tăng ca.
Tuy rằng Lê Mộc không phải người yêu tiền, nhưng thực sự tiền làm thêm giờ của AG rất cao, vật chất đủ để bù đắp cho trái tim tan vỡ của nàng vì tăng ca. Còn nghe nói, nếu như hoàn thành dự án này, mỗi nhân viên phòng kế hoạch có thể có thêm một khoản tiền không nhỏ, nàng thấy đi làm mấy năm, cũng đến lúc tích góp một ít tiền.
Đúng tám giờ, từ trên lầu nhìn ra, thấy toàn bộ cảnh thành phố về đêm, rốt cuộc Lê Mộc cũng làm xong hết nhiệm vụ, đều do Hồ Tiểu Uyển, nếu không phải Hồ Tiểu Uyển mời nàng ăn trưa thì cũng không đến mức phải tăng ca muộn thế này.
Theo tính tình keo kiệt của Hồ Tiểu Uyển, mời cơm? Chắc chắn mục đích sẽ không đơn giản, Lê Mộc nhìn cô xun xoe, nhất định là Hồng Môn Yến.
*(Theo nghĩa bóng) để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng thực tế lại nguy hiểm.
"Tiểu Mộc nè, gần đây đi làm mệt không, áp lực không?"
"Vì cái dự án với tập đoàn Chính Dương, cậu không biết phòng kế hoạch bận như cún luôn à?" Lê Mộc nhìn nụ cười gió xuân phơi phới của Hồ Bán Tiên, vẻ mặt ghét bỏ, "Cậu có thể đừng cười mỉm chi được không, khiến người ta rất đề phòng, có việc nói thẳng, mình ăn xong phải về công ty liền."
"Ôi, mình quan tâm cậu một chút, tính tình nhỏ nhen, không thể cười với cậu à?"
Lê Mộc có thể không đề phòng sao? Nửa tháng trước Hồ Tiểu Uyển cười như thế, lúc nhường lại phòng trọ, là "cái bẫy".
"Cậu có bị áp lực không vậy ~"
"Này..." Lê Mộc suy nghĩ, dựa theo tính của Hồ Tiểu Uyển, nếu không nhận được câu trả lời như cậu ta muốn, cậu ta vẫn tiếp tục cười bẽn lẽn như vậy, "Áp lực? Hơi..."
Đôi mắt Hồ Tiểu Uyển tỏa sáng, không biết móc từ đâu ra thẻ tập gym, tốc độ cực nhanh làm người khác líu lưỡi, "Áp lực thì phải đi tập! Vận động có tác dụng làm giảm áp lực, vậy thì thẻ tập này..."
"Cho... cho mình?" Lê Mộc vừa định đưa tay lấy, đầu ngón tay còn chưa đụng tới, hai bàn tay Hồ Tiểu Uyển ép chặt tấm thẻ, vẻ mặt tươi cười.
Lê Mộc: "..."
"Lê Mộc, tình cảm của chúng ta là thật hay giả?! Nếu muốn làm bạn dài lâu, cho dù là huynh đệ chuyện liên quan đến tiền bạc cũng phải giải quyết rõ ràng, chúng ta là chị em, cậu không biết xấu hổ à?"
"Có gì xấu hổ... hiếm khi mình chiếm hời của cậu, không được kèo nài." Lê Mộc uống nước trái cây, vẻ mặt dĩ nhiên.
"Phòng tập này mới mở, dụng cụ rất mới rất chuyên nghiệp, cạnh phòng trọ của cậu, rất thuận tiện, thẻ này mình mới làm, hơi xa nhà mới của mình ~" Hồ Tiểu Uyển lại bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ, "Nói thật, có rất nhiều huấn luyện viên nữ xinh đẹp ..."
Lê Mộc từng trải qua kiểu này một lần, có thể bị dụ lần thứ hai sao? Chuyện Ngả Hi nàng còn chưa tính, "Hồ Bán Tiên, khả năng của cậu, nên qua phòng kinh doanh phát triển."
Quả nhiên không thể áp dụng chiêu cũ, Hồ Tiểu Uyển không nhấn mạnh vẻ đẹp nữa, bất chấp, "Mình giảm... ba mươi phần trăm."
Lê Mộc không nhúc nhích.
"Bốn mươi! Năm mươi... Tiểu Mộc, năm mươi phần trăm rồi không thể giảm hơn đâu, khỏe mạnh xấu xa gì cũng giá hữu nghị rồi mà?"
Lê Mộc mâu thuẫn, nhưng nhìn Hồ Tiểu Uyển tung hết chiêu vẫn chưa chịu buông tha, huống hồ Lê Mộc cũng muốn đăng kí thẻ tập, chẳng qua Hồ Tiểu Uyển quá tham tiền, vớt một ít váng dầu cũng khó.
"Thỏa thuận năm mươi phần trăm." Sau đó Lê Mộc xoay người vẫy vẫy nhân viên phục vụ, "Cho thêm vài món."
Hiếm khi Hồ Tiểu Uyển mời cơm, không hãm hại thì uổng phí.
Tuy rằng buổi trưa ăn no, nhưng làm đến tám giờ tối, bao tử Lê Mộc lép xẹp từ lâu, hôm nay quá mệt cũng không có tâm trạng nấu cơm, nên đến cửa hàng tiện lợi mua mì gói.
Bước đi chậm chạp, Lê Mộc nghĩ, nếu có bạn gái thì tốt rồi, tăng ca mệt mỏi về nhà, cũng có cơm nước nóng hổi, không, nếu có người yêu, nàng nhất định cưng chiều người yêu mỗi ngày, sao có thể để người yêu vào bếp được?
Điều kiện tiên quyết là ông trời phải ban cho nàng một cô người yêu mới được, dọc đường suy nghĩ vớ vẩn, Lê Mộc mệt mỏi trở về phòng trọ.
"Anh muốn phát triển ở đâu cũng không liên quan đến tôi..." Ngả Hi thấy Lê Mộc trở về, nhẹ nhàng nói với người bên kia đầu dây, "Cúp."
Hai người vẫn không có thói quen chào hỏi nhau, mọi thứ ngược lại một cách tự nhiên.
Ngả Hi tắm, đã thay áo ngủ, Lê Mộc nhìn thoáng qua thì chuyện đầu tiên nghĩ đến là... cô ấy có mặc đồ lót không? Nhưng lại lập tức lắc đầu, khùng, tại sao phải quan tâm cô ấy có mặc đồ lót hay không... chẳng qua mới nhìn thử, chắc là mặc.
Lê Mộc cầm một ly mì đi vào bếp, xé mở bao, bắt đầu đổ túi gia vị, lúc này Ngả Hi cầm ly nước bước vào, rót nước nóng uống.
Tới tháng, đau đớn dữ dội, đầu Ngả Hi hơi choáng, ly nước nóng đổ trúng chân cô, "A..."
Lê Mộc vừa đổ xong mấy gói gia vị, bị tiếng động phía sau làm giật mình, muốn phá nhà bếp à!
"Này..." Lê Mộc thở dài một hơi, muốn khinh bỉ, lớn người như vậy, một cái ly cũng cầm không được.
Nàng quay người cũng đi rót nước nóng nấu mì, thấy Ngả Hi ngồi chồm hổm, nhặt mảnh ly vỡ.
"Cẩn thận đứt tay." Lê Mộc thề, tuyệt đối đây chỉ là câu trần thuật không hề mang theo bất kì lời nguyền nào, thiện ý nhắc nhở thôi.
Nhưng vào lúc này Ngả Hi lại bị đứt tay, ngón trỏ bị thương, tuy nhiên Lê Mộc lại phát hiện trước, "Ngón ngón... ngón tay cô bị chảy máu."
Hiện tại đã có một giọt máu nhỏ xuống sàn nhà, mãi sau Ngả Hi mới phát hiện, cô đứng lên, có thể do cả ngày chưa ăn gì, ngồi lâu rồi đứng lên, phía trước tối sầm.
"Này này này!" Lê Mộc đang đứng kế bên, sợ hãi vội vàng để mì qua một bên, lấy tay đỡ Ngả Hi. Đối phương cao một mét sáu tám, trực tiếp ngã vào lòng nàng, Lê Mộc cảm thấy áp lực rất lớn, may mắn Ngả Hi không nặng, như một bộ xương, Lê Mộc thấy xương cộm người.
Đứt tay, bị bỏng, còn tuột huyết áp, trông cô yếu đuối mỏng manh, thật không giống giám đốc đại nhân mạnh mẽ vang dội ở công ty.
Ý thức của Ngả Hi khôi phục rất nhanh, muốn đẩy Lê Mộc ra, nhưng không có sức, Lê Mộc cảm giác đối phương chống cự, nếu tâm địa nàng không thiện lương, thì làm gì bắt chó đi cày lo việc này, "Cầm máu trước, còn chân cô nữa, cô không biết đau sao?"
Lê Mộc đỡ Ngả Hi ngồi lên sô pha, lúc này cô đã tẩy trang, sắc mặt thoạt nhìn rất kém, trắng bệch, trên trán còn toát mồ hôi, như bị bệnh, "Cô... không sao chứ?"
"Không sao."
Giọng nói dịu dàng như vậy, Lê Mộc cũng không quen, "Băng cá nhân để ở đâu?"
"Không có." Ngả Hi cúi đầu nhìn ngón tay của mình, thật ra thì cô rất sợ đau.
"Đau không?"
"... Ổn..."
Tại sao thấy Ngả Hi ngạo kiều bị thương rất hợp mắt, thậm chí dễ thương... Nhất định là ảo giác, hoặc là, nàng bị điên rồi, Lê Mộc đứng dậy vào phòng lấy hộp y tế, lúc đại học nàng có biệt hiệu "Doremini", bất kì món gì nàng cũng có thể lấy ra từ ba lô.
"Trong đây có băng cá nhân, cồn khử trùng, kem bỏng..." Lê Mộc giải thích sơ, phải vào bếp, mì đang kêu gọi nàng, chết đói chết đói.
Biết hết mấy thứ này, nhưng tay chân Ngả Hi luống cuống, mà Lê Mộc lại đi ăn mì vào lúc này, lần đầu tiên nghĩ mùi vị của mì gói hấp dẫn như vậy. Ngả Hi túng quẫn, vừa đói vừa đau vẻ mặt hoang mang...
"Lê Mộc..."
"Gì vậy?"
"Tôi không biết..." Lúc nói câu này, Ngả Hi hơi xấu hổ, nhất là khi nói với Lê Mộc nhỏ hơn cô hai tuổi.
Lê Mộc ngồi ở bàn ăn, ăn được một nửa, ngơ ngác nhìn Ngả Hi, cô ấy... mới làm nũng sao? Lê Mộc bỏ ly mì, đi vào nhà vệ sinh...
Quả nhiên... Ngả Hi bắt đầu hối hận, tại sao nói không biết với Lê Mộc, tự cô xé băng cá nhân.
"Khử trùng vết thương trước." Lê Mộc lấy băng cá nhân trong tay cô, mới đi nhà vệ sinh rửa tay thôi, nàng kéo tay Ngả Hi qua, "... Thôi, tôi giúp cô."
Mặc dù mồm miệng đáng ghét chút, nhưng bản chất của Lê Mộc thật ra là cô gái siêu "hiền lương thục đức", Hồ Tiểu Uyển nói nếu như cô cong, sẽ thích Lê Mộc, dẫn về nhà làm giúp việc cũng rất tốt.
Nguyên bản Ngả Hi muốn nói, cô chỉ tôi làm thế nào. Thế nhưng, Lê Mộc đã ngồi bên cạnh cô, dùng gòn thấm cồn cẩn thận khử trùng cho cô, cúi đầu làm rất nghiêm túc, Ngả Hi cũng giao tay mình cho Lê Mộc xử lý.
"Xong rồi." Lê Mộc chỉ chỉ xuống đất, "Giơ chân lên đi."
"Chân? Chân... tôi tự làm, cô chỉ tôi làm đi."
"Đưa Phật đưa đến Tây Thiên, cô bị ngốc kĩ năng sống à?"
"Chỉ... không giỏi thôi."
Hôm nay tính thật là tốt, mắng ngốc cũng không bẻ lại, Lê Mộc lấy khăn ướt sạch đến, để chân Ngả Hi lên sô pha, nàng ngồi xếp bằng dưới thảm, vừa tầm, lấy khăn lau chân Ngả Hi, còn cố ý dùng sức.
Ngả Hi bị đau, nhíu nhíu mày nhưng không nói, không la tiếng nào.
"Đau không?"
"... Cũng được..."
"Đau thì nói, tôi không có cười cô đâu."
"... Có hơi đau, cô nhẹ chút..."
Lê Mộc hung ác nở nụ cười: "Ôi, lớn rồi còn sợ đau, sợ quá..."