Đối Thủ Của Hot Boy

Chương 7




Bên lề đường một tòa cao ốc sáng rực rỡ.Ánh đèn tỏa lung linh,thật sự thì thời đại ngày nay mà,buổi tối cx thành buổi sáng rồi.Từng chiếc từng chiếc xe sang trọng cứ đậu dần ở bãi đỗ xe bên tòa cao ốc.Bây giờ mới chỉ 19 giờ tối,nhưng tiệc rượu đã rất náo nhiệt.Tại nhà của hắn

- ê!ê!ê! Đi vào thay đồ mau làm gì mà giờ này vẫn chưa chuẩn bị xong hả.Anh vừa nói vừa đẩy hắn vào phòng

Hôm nay anh thật lịch lãm,trẻ trung với bộ véc màu đen than làm nổi bật làn da trắng như con gái của anh.Trông anh thật cuốn hút.Anh sốt ruột ngồi đợi hắn tầm 30 phút thì hắn xuất hiện.Ôi mẹ ơi,hắn không mặc quá cầu kì chỉ một chiếc quần âu và chiếc áo sơ mi trắng không cài hai cúc cổ đã đủ để làm cho hắn nổi bật hẳn giữa đám đông rồi.(Thật là người ta nói soái ca sơ mi trắng mà.đến trong truyện mà thói mê trai của tui vẫn không bỏ đc là sao nhỉ).Hắn và anh cùng nhau ra nhà xe chọn trong top 100 chiếc đã đc sưu tập đủ hắn lấy ra một chiếc mô tô màu đen sang trọng,đội chiếc mũ bảo hiểm lên hắn phóng mà không chờ đợi ai.Còn anh,anh vẫn loang quanh chưa biết đi xe nào cuối cx anh vẫn phải lấy đại chiếc mô tô màu đỏ nhưng cũng không kém phần xe của hắn và phi theo

"Kít" hai chiếc mô tô rực rỡ nhất ngực lại trước tòa cao ốc sáng rực của thành phố,bỏ mũ vuốt tóc hắn và anh cùng bước vào.Mọi ánh mắt đổ dồn vào hai chàng trai.Phong thái của họ thật tốt,coi như không để ý hai người vẫn bước đi,chọn một vị trí tốt mỗi người cầm một ly rượu và bắt đầu yên vị

Không khí buổi tiệc vẫn rất bình thường cho đến khi những ị chủ nhân hay đấng tối cao của bữa tiệc xuất hiện.Hai cặp vợ chồng nhà Hàn gia và Lưu gia bước vào nhưng không hề có bóng dáng của đứa con gái nào,những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên,Ông lưu đi thẳng lên sàn chính,bằng giọng dõng dạc uy nghiêm ông tuyên bố hai cô con gái sẽ xuất hiện ngay sau đây.Tiếng nhạc nổi lên,cánh cửa phụ bật mở,thảm đỏ cũng đc trải ra,bên trong cô và nó từ từ bước ra trước con mắt thán phục của mọi người

- thật sự là mĩ nhân mà

- Hàn,Lưu có phúc quá.hai cô con gái xinh thật.....

Tiếng bàn tán to nhỏ giờ còn nhiều hơn.Hắn và anh vẫn ngồi đó chỉ là có một chút mất hồn nhẹ.Anh vỗ vai hắn

- ê!....

Một lúc không thấy hắn trả lời anh quay sang nhìn hắn,còn hắn thì đang nhìn nó anh phá lên cười

- ô, phong độ soái ca lạnh lùng của Thiên Kỳ nhà ta đâu mất rồi có phải là bị cô gái kia lấy đi rồi không

Lúc này hắn mới định thần - jjj chứ,lm sao có chuyện đó

Lại nói đến cô và nó,sau khi ra mắt xong hai đứa đc bố mẹ đưa đi chào hỏi khách quý.Hai đứa quay lại nhìn nhau vụt..chạy lên lầu chọn một góc ít bị để ý nhất và ngồi xuống.Từ nãy đến giờ anh cực kỳ để ý đến cô,cầm ly rượu lên tay anh nói nhỏ với hắn

- xem nhé!

Hắn nhìn theo anh, anh đi đến chỗ cô và nó dâng ly rượu lên cất tiếng nói

- nào,rất hân hạnh đc gặp hai quý cô xinh đẹp.Ở đây còn trống tôi ngồi đc chứ?

Nó tỏ ý khó chịu

- có ai cấm anh không được ngồi hả?

Lúc này anh chưa hề nhìn rõ mặt hai cô,nhưng vừa ngồi xuống anh chợt giật mình nhận ra cô gái kia chính là Hạ Dương,cô bạn mà đã được ah cứu mạng,anh thầm nghĩ" đây là Hạ Dương zậy kia là.....lẽ,lẽ nào là...Lệ Băng" nhưng anh cũng sớm dẹp bỏ ý nghĩ đó sang một bên,cất giọng hỏi cô

- thì ra là em,có vẻ toàn người quen nhỉ?

Nó đã nhận ra cả hắn và anh nãy giờ nhưng vẫn định bụng làm ngơ nay anh bắt chuyện trước rồi,nó liền lủi gấp để lại cô một mình như pho tượng không biết nói gì,anh hỏi gì thì cô trả lời đó

Nó Vừa ra đến cửa,chắc chỉ còn một bước nữa thì ra khỏi tòa cao ốc thì đột nhiên có ai đó nắm lấy tay nó kéo lại.Nó mất đà lao hoàn toàn về sau,nó chợt nhận ra nó đã nằm gọn trong vòng tay hắn,nó bật dậy

- nè!nè!nè! Anh kia,ai cho phép anh lợi dụng hả

- cô có vô ơn quá không? Tôi cứu cô đấy.

Nó gắt lên

- Cứu cứu cái đầu anh,nếu anh không lôi tôi lại thì tôi ngã đc à?

Hắn đâm ngượng ngùng

- à,à tôi muốn lm quen chút thôi

Nó bĩu môi,quay phắt hất tóc trèo lên xe phóng một mạch

Để lại hắn đứng như trời trồng

Cuối cùng thì cũng đã khuya,buổi tiệc đã kết thúc,cô cũng đã được giải vây,thoát khỏi anh.Anh và hắn cùng nhau về nhà.Hôm nay anh ở lại luôn nhà hắn vì có lẽ anh say mất rồi