-“ Bỏ cái tay của anh ra trước khi bị ăn đấm”- Hàn Dương tức giận.
-“ Đừng thế mà em yêu, cả trường ai cũng biết chúng ta là một cặp rồi, khoác vai nhau có gì quá đáng đâu”- Tử Kỳ lì lợm trả lời.
-“ Tôi đếm đến ba, anh không bỏ ra thì tôi không khách sáo với anh đâu”
-“ Một…”
-“Hai…”
Chưa kịp đếm đến ba thì bất chợt Tử Kỳ vòng tay về phía sau Hàn Dương kéo nàng về phía mình và ôm trọn nàng vào ngực.
Bị bất ngờ trước hành động của hắn, Hàn Dương nhất thời bất động sau đó lấy lại bình tĩnh cố gắng đẩy hắn ra. Nhưng cho dù nàng khỏe mạnh đến đâu cũng không thể bằng sức lực của một tên con trai.
-“ Anh làm gì vậy? Bỏ tay ra khỏi người tôi ngay”- Hàn Dương nghiến răng nói.
Tử Kỳ cúi xuống thì thầm vào tai Hàn Dương –“ Cảm giác thế nào hả em yêu? Em là người đầu tiên trong trường có vinh dự được anh ôm đó. Ta gặp nhau sau nhé, haha”- sau đó Tử Kỳ buông tay ra, đi về lớp học mà miệng không thể khép lại.
Hàn Dương thì tức giận mà không thể làm gì hắn. Danh dự của nàng đã bị hắn hủy hoại mất rồi, sau này làm sao nàng có thể tìm được người yêu cho mình đây. Vừa nghĩ tới đây nàng đã thấy đau lòng.
Thái Y vừa tới cổng trường đã thấy cảnh tượng khó tin này nên đứng lại quan sát. Sau khi Tử Kỳ đi rồi thì nàng mới đi về phía Hàn Dương -“ Hàn Dương! Cậu vừa làm gì vậy? chẳng lẽ chuyện hai người là người yêu thật sự có?” – Thái Y thắc mắc.
-“ Cậu nhìn thấy mình như thế này mà vẫn còn cho chuyện đó là sự thật sao? Tên đó cố ý làm như vậy để hủy hoại thanh danh của tớ đó. Haizz, không biết kiếp trước tớ và hắn có oán thù gì nhau mà kiếp này tớ phải chịu khổ như vậy?” – Hàn Dương than vãn.
Thấy bạn mình không vui nên Thái Y cũng không hỏi nhiều. Cả hai cùng đi vào lớp trước những ánh mắt đố kị của đám con gái trong Fan của Tử Kỳ.
Fan của Tử Kỳ rất hận Hàn Dương. Họ không hiểu sao một cô gái xấu xí như Hàn Dương lại có thể lọt vào mắt xanh của Tử Kỳ, trong khi đó có rất nhiều cô gái xinh xắn dễ thương đã từng tỏ tình với hắn thì bị hắn từ chối không tiếc lời nhục mạ.
Chuyện này lại càng làm tăng thêm lửa hận trong đám con gái, vì thế Hàn Dương càng ngày càng bị mọi người xa lánh.
Con gái là vì ghen ghét đố kị, con trai là vì sợ động vào “ người yêu” của đại ca.
Cuộc sống của Hàn Dương trên lớp càng ngày càng mệt mỏi, còn Tử Kỳ thì càng ngày càng hứng thú trêu đùa với Hàn Dương, tinh thần của hắn vui lên rất nhiều. Vì thế bạn bè trong lớp cũng được thoải mái theo.
Ngày ngày Hàn Dương phải chịu những ánh mắt soi mói, đố kị làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu. Đã nhiều lần Hàn Dương tìm hắn để giải quyết nhưng đều bất lực. Hắn càng ngày càng quấy nhiễu cuộc sống của Hàn Dương. Hàn Dương cố gắng tránh mặt hắn thì hắn đến tận lớp của nàng để chọc ghẹo nàng. Có lúc không thể chịu nổi hắn Hàn Dương định cho hắn một trận nhưng hắn như rút được kinh nghiệm sau mấy lần bị nàng đánh nên đều tránh được nàng không hổ danh đại ca của trường.
-“ Lý Tử Kỳ! Tôi căm thù anh” – Hàn Dương thầm gào thét trong lòng.
Tan trường, Hàn Dương uể oải ra về. Thật khó nhận ra đây lại là một Hàn Dương tinh nghịch. Đang đi bộ ra cổng trường thì chuông di động reo, nhìn vào màn hình Hàn Dương thấy một số lạ gọi đến.
-“ Alô!”- Hàn Dương trả lời.
Đầu dây bên kia im lặng.
-“ Alô, ai vậy?”- Hàn Dương hỏi lại.
-“Em yêu!”- Tử Kỳ thích thú trả lời.
Hàn Dương thoáng rùng mình-“ làm sao anh biết số điện thoại của tôi?”
-“ Chuyện nhỏ thôi, haha, em nhìn phía trước đi”
Hàn Dương nhìn về phía trước thấy hắn đang đứng chờ -“ Anh trêu đùa tôi chưa đủ sao? Tôi thừa biết anh rất ghét tôi.”
-“ Chưa đủ”
-“ Anh…” – Hàn Dương nén giận nói – “ thôi được, vậy chúng ta quyết đấu một trận, ai thắng có quyền yêu cầu người thua làm một việc”
-“ Nhưng tôi không quyết đấu với con gái”- Tử Kỳ trả lời.
Hàn Dương cúp điện thoại tiến về phía Tử Kỳ.
-“ Chúng ta không đánh nhau, đánh cờ Ca-rô, ba ván thắng hai thì người đó thắng” –Từ trước tới giờ Hàn Dương luôn tự tin về khả năng đánh cờ Ca-rô của mình.
Tử Kỳ đăm chiêu suy nghĩ một lúc –“ Được rồi, vậy khi nào “quyết chiến” vậy em yêu?”
-“ Ngày mai, sau giờ học, chúng ta ở lại”- Hàn Dương trả lời.
-“ Được, “nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy””- Tử Kỳ nghiêm giọng.
Hàn Dương không trả lời, bước về phía xe buýt. Tử Kỳ đứng đó chờ Triệu Phong.
-“ Haizz, Lý Tử Kỳ lạnh lùng, kiêu ngạo với con gái của tôi đâu rồi? Sao bây giờ lại có một Tử Kỳ theo đuôi con gái vậy?”- Triệu Phong than thở.
Tử Kỳ nhìn chằm chằm vào Triệu Phong –“không biết, ban đầu chỉ muốn cho nhỏ đó mất mặt, bị mọi người bài xích thôi, nhưng dần dần lại tìm thấy niềm vui trong việc này. Vì vậy tớ sẽ tiếp tục đóng màn kịch này”.
-“ Không phải Tử Kỳ cậu đã thích nhỏ đó rồi chứ?” – Triệu Phong tò mò.
-“ Không thể nào, con nhỏ đó quá xấu để làm người yêu tớ. Và cậu cũng biết mình đã không còn tin tưởng con gái còn gì”
-“ Thật ra yêu một người không phải là xấu. Hãy quên quá khứ đi, nhất định sẽ có một người thật lòng yêu cậu, Tử Kỳ à”- Triệu Phong khuyên nhủ.
-“ Có lẽ người đó không bao giờ xuất hiện. Những đứa con gái xung quanh Tử Kỳ này chỉ yêu vẻ bề ngoài và tiền bạc của mình thôi” – Tử Kỳ nói.
-“ Không phải ai cũng vậy đâu, nhất định sẽ có người không vì những thứ đó mà đến với cậu. Không biết chừng người đó chính là cô nàng Hàn Dương xấu xí đó cũng nên, haha” – Triệu Phong đùa. Thật ra trong lúc này Triệu Phong đã nghĩ cô gái của Tử Kỳ đã xuất hiện, đó chính là Hàn Dương.
Ngay lúc đó Hàn Dương bỗng rùng mình một cái –“ không biết có chuyện gì xảy ra mà mình thấy bất an?”
Tử Kỳ im lặng nhìn ra ngoài đường đăm chiêu suy nghĩ –“ hy vọng là sẽ có một người đó”.
Giờ khắc quyết định đã đến. Trong phòng học bây giờ chỉ còn lại bốn người – Tử Kỳ, Hàn Dương, Triệu Phong và Thái Y.
-“Hai người định làm gì mà gọi tụi này đến đây?”- Thái Y nói.
Thật ra Hàn Dương vì sợ Tử Kỳ nuốt lời nên gọi Thái Y đến làm chứng, Tử Kỳ cũng vậy
-“Hai người ở lại làm chứng cho tụi mình, ai thắng thì có quyền yêu cầu người thua làm ba việc” – Hàn Dương trả lời.
Triệu phong nghe thấy liền phấn khởi đáp-“ được thôi, mình tình nguyện làm trọng tài, hai người cứ đấu đi, mình sẽ làm nhân chứng cho”.