Editor: Cogau
Sáng sớm Thứ Sáu, Thành Hạ eo mỏi lưng đau nằm trong chăn giả chết suốt một
ngày mới thấy tốt hơn chút, Giang Nam Đồng thì vẫn ở bên cạnh cô đọc tài liệu, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng mát xa đầu cho cô.
Được rồi, cô thừa nhận, cô giả bộ còn có một nguyên nhân khác là cô thích cảm giác được Giang Nam Đồng mát xa đầu cho cô.
Buổi trưa, mẹ chồng Thành Hạ còn cố ý gọi điện thoại qua dặn dò họ phải chú ý ăn uống ba bữa đúng giờ, nghe xong điện thoại, mặt Thành Hạ lại đỏ lên, mẹ chồng cô rõ là...
Ăn cơm tối xong bị Giang Nam Đồng kéo ra ngoài đi lòng vòng ở khu chung cư, đi một lúc quả nhiên thư thái hơn
hẳn, tâm tình thoải mái, cho nên lúc nhận điện thoại của Tiếu Thanh
giọng điệu cũng ấm áp như gió xuân.
“Ngày mai á? Nếu thật sự là
cậu không có quần áo mặc, thì đi lấy mấy tàu lá cọ che lại, dù sao cũng
chỉ ở trong tiểu khu thôi mà.”
......
“Cậu quản tớ
làm gì! Ngày mai à? Thôi được rồi, ngày mai ở Quảng trường Nhân Dân.
Đường Hoài Hải à? Vậy tự cậu đi là được rồi, tớ không đi nổi.”
......
“Ừ, Quảng trường Nhân Dân, cửa số 19, nếu đến muộn cậu là con chó con!”
Cúp điện thoại, Thành Hạ níu cánh tay Giang Nam Đồng lại: “Tên Tiếu Thanh
này động kinh rồi hay sao, mua quần áo còn kéo em đi làm gì!? Ừ, ngày
mai để cho cậu ta mời em ăn cơm mới được, a, đúng rồi, phải đến Nhà hàng đắt tiền lần trước mới được.”
“Bà xã, ‘giết’ đồng bào là không đúng đâu.”
“Em đây là cướp của tên Tiếu Thanh giàu có để cứu giúp bản thân nghèo khó, ha ha...” Thành Hạ cười nói.
“Thuận tiện cứu giúp anh luôn được không?” Giang Nam Đồng cầm tay của cô: “Vợ
à, cũng sắp tới tháng Chín rồi, chúng ta cũng nên mua thêm ít quần áo
mùa thu rồi.”
“Đúng vậy, vừa hay ngày mai cùng đi đi, nhiều người sẽ cho nhiều ý kiến, ừ, cứ làm như thế đi nha.” Thành Hạ tính toán.
Lời Giang Nam Đồng vừa nói ra khỏi miệng, nụ cười bên môi giấu cũng không giấu được.
Ngày hôm sau, hai vợ chồng ở cửa số 19 đợi 20 phút vẫn không thấy Tiếu
Thanh, chân mày Thành Hạ nhíu lại, móc điện thoại ra: “Tiếu Thanh, ông
đến đâu rồi hả? Ông cưỡi ốc sên tới sao?”
......
“Này ông Tiếu, tôi thật phục ông đấy, là cửa số 19, ông chạy tới cửa số 10
làm cái gì, nhanh lên một chút, năm phút đồng hồ, nếu không xuất hiện
ông tự gánh lấy hậu quả đấy!” Thành Hạ cúp điện thoại, nhún nhún vai:
”Thiên tài thật chứ, tự nhiên lại nghe thành cửa số 10 hoặc cửa số 9,
quả nhiên đến Nhật thông minh cũng giảm đi.”
Giang Nam Đồng vỗ đầu cô: “Bình tĩnh đừng nóng!”
Tiếu Thanh vừa ló đầu ra đã nhìn thấy bàn tay Giang Nam Đồng nắm bàn tay nhỏ bé của Thành Hạ, sắc mặt thoáng có thay đổi, một tia không vui nổi lên
trong lòng.
Suy đoán lúc này đương nhiên là đi mua sắm không phải ai ai cũng hài lòng. Hai anh chàng thì chưa mua được gì, nhưng ngược
lại theo đề nghị của Giang Nam Đồng thì Thành Hạ lại mua được hai bộ mùa thu, đi dạo chừng hai tiếng đồng hồ Tiếu Thanh chợt nói có việc phải
đi, Thành Hạ còn hỏi thẳng cậu ta: “Không cần mua đồ nữa sao? Vậy thứ
hai đi làm ông tính che lá cọ thật hả?”
Tiếu Thanh gần như có phần giận dữ: “Tôi cởi trần không được sao?”
Giọng hơi lớn, những người đi đường lập tức quăng ánh mắt hứng thú.
“Hả?” Thành Hạ nháy mắt: “Cởi trần á? Ông muốn lên trang nhất sao? Hứ, hù dọa ai vậy, có bản lĩnh thì ông cứ cởi trần đi!”
Sau đó Tiếu Thanh rời đi mà không quay đầu lại, Thành Hạ có chút nghi ngờ,
hỏi Giang Nam Đồng: “Không phải là buổi trưa cậu ta ăn bị đau bụng rồi
chứ?”
“Vợ ơi, thật ra thì đàn ông không thích đi dạo phố, thật
vất vả mới nhìn thấy món đồ vừa ý còn bị người ta mua mất, cho nên đoán
chừng cậu ta có chút hậm hực.” Giang Nam Đồng trả lời như vậy.
“Hả? Vừa ý á? Sao vừa rồi cậu ta không nói? Quần áo đó cũng không phải chỉ
có một chiếc thôi, không thì bảo nhân viên bán hàng lấy cái khác! Ah, em không biết cậu ta thấy bộ hợp ý đấy?” Thành Hạ hỏi.
“À, lúc em vào mặc thử, thì cậu ta nhìn thấy bộ vừa ý.” Giang Nam Đồng cười nói.
Thành Hạ gật đầu một cái: “Tên này tật xấu gì vậy không biết nữa, nếu cậu ta
vừa ý thì không cho người ta mua à? Có lẽ người ta mặc đẹp hơn so với
cậu ấy chăng? Người gì mà thích chiếm độc như vậy chứ!”
Giang Nam Đồng phụ họa: “Đúng, vợ nói có lý. Đi thôi vợ, mới vừa rồi anh nhìn thấy có bộ váy khẳng định là em mặc thích hợp.”
“Mới vừa rồi á? Mới vừa rồi sao anh không nói?” Thành Hạ bị lôi chạy hỏi.
“Sợ em quá mê người!” Giang Nam Đồng nói.
Không giải thích được, nhưng coi như là anh khen tặng cô đi, ha ha!
Ngày chính thức đi làm, Thành Hạ mặc bộ đồ Giang Nam Đồng phối hợp cho cô,
nhìn trong gương quả nhiên cũng không tệ lắm, bảy giờ rưỡi Giang Nam
Đồng còn chưa đi, Thành Hạ thấy lạ: “Không phải tám giờ anh có lớp sao?
Không đi đi là tới trễ đấy.”
“À, đổi sang chiều, sau này trước chín giờ sáng cũng không tiết.” Giang Nam Đồng nói.
“Vì sao?” Thành Hạ còn ngu ngốc hỏi vì sao.
“Bởi vì không muốn để vợ đi chen xe buýt với xe điện ngầm.” Giang Nam Đồng
nói, xe điện ngầm và xe buýt ‘sói’ nhiều như vậy, anh không yên tâm.
Kết quả chính là nhận được hai cái hôn. Chợt anh cảm thấy quyết định này thật là vô cùng chính xác.
Vừa vào cổng chính Hải Trí, Thành Hạ có cảm giác thân thuộc, vì thế sau khi bước vào cổng chính cô lại lui trở lại rồi mới bước vào, bỗng bả vai bị vỗ một cái, Thành Hạ vừa quay đầu lại, sửng sốt!
“Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua trai đẹp à?” Trai đẹp nói xong thì sải bước đi vào trong.
Rõ ràng là anh ta vỗ cô mà, đồ xấu xa!
“Ôi, ôi, chờ tôi một chút, Tiếu Thanh! Có phải ông đi nhầm chỗ không!” Thành Hạ đuổi theo.
“Hải Trí đúng chứ?”
“Ừ.”
“Vậy thì đúng rồi.”
Sau đó Thành Hạ thấy Tiếu Thanh sải bước biến mất ở trong cầu thang.
Đối với việc Tiếu Thanh xuất hiện tại đây làm cô cực kỳ bất ngờ, tên Tiếu
này, rõ ràng cũng sẽ đàng hoàng tìm việc làm cơ đấy, trước kia thấy cậu
ta cùng với người mẹ sang trọng của cậu ta thì cũng biết là một công tử
giàu có, nhưng cậu ta cũng đi làm ư? Không phải chỉ cần ở nhà chờ chia
lợi nhuận là có thể sống thoải mái hết cuộc đời sao? Chẳng lẽ lúc ở Nhật bị đói sao?
Vừa bước vào lầu 18, cảm giác quen thuộc ập tới, quả nhiên vẫn là ở đây hợp tâm ý cô nhất. Chính thức có mặt, lại vẫn ở
phòng cũ, đồng nghiệp căn bản vẫn là những người đó, tất cả mọi người
cực kì quen thuộc, đồng chí Lương Bích Đoàn còn len lén chạy tới hỏi một câu: “Em gái, rốt cuộc hôm đó có ‘bị ăn’ không?”
Thành Hạ mặt đỏ lên: “Ôi, tránh ra, rất bận đây!” Rồi cúi đầu tiếp tục gom đồ đạc đã gom.
Lương Bích Đoàn sờ cằm, chậc chậc hai tiếng cười gian đi mất.
Vừa nãy, mới đặt mông ngồi xuống chỉ nghe thấy giọng quen thuộc của Lưu
Dịch “Tiếp khách”...... Cho rằng cũng là người giống như cô, nhưng ngẩng đầu nhìn lên thì miệng liền ngoác thành chữ “O”, Tiếu Thanh!
Giờ phút này, đứng ở bên cạnh Lưu Dịch, vẻ mặt của cậu ta rất máy móc, thản nhiên lên tiếng chào hỏi mọi người, Thành Hạ len lén nhéo đùi mình,
không nhìn lầm đấy chứ, là Tiếu Thanh không thể giả được, nhưng sao bộ
dạng Tiếu Thanh lại đứng đắn mà già giặn như vậy đây?
Liếc nhìn
Tiếu Thanh hồi lâu, cho đến cậu ta bị Lưu Dịch đưa tới mấy phòng khác
thì Thành Hạ mới lấy lại tinh thần, đồng thời càng củng cố thêm quyết
tâm, nếu có con nhất định sẽ cho ra nước ngoài, tiền đồ thật rộng mở!
Thành Hạ cho rằng Tiếu Thanh sẽ gửi tin nhắn lên mặt với cô, ai biết cho tới
trưa cũng không một động tĩnh, buổi trưa còn đụng phải ở nhà ăn, lúc đó
Thành Hạ đang bưng khay do dự không biết nên ăn cánh gà hay là đùi gà..
.
“Còn ăn, lại ăn vượt quy định nữa chứ, cậu cho rằng mình là
Dương Quý Phi đương thời sao.” Có người đứng ở sau lưng cô nói như vậy.
“Tiên sư ông chứ, không sỉ nhục tôi ông sẽ chết phải hay không?” Thành Hạ
quay đầu lại nhỏ giọng nói, thuận tiện còn nhe răng trợn mắt một cái.
“Sẽ không.” Tiếu Thanh nhún vai: “Có khả năng sống không bằng chết.”
“Ông đừng có không học cái hay ở Nhật, mà đem loại tính cách đáng đánh đòn
đó học từ Nhật về đó nha.” Thành Hạ vẫn lấy đùi gà, rồi chạy ngay tới
chỗ đồng nghiệp trong phòng ở bên kia.
Mới vừa ngồi xuống không
lâu, thì bên cạnh cũng có người ngồi xuống, người này còn hết sức thân
quen chào hỏi với mọi người, thuận tiện nói mình và Thành Hạ là bạn học
chung Đại học, cho nên mới lại gần. Người mới, thái độ lại vui vẻ, vừa
là bạn học của Thành Hạ, cho nên mọi người rất nhanh thân quen với Tiếu
Thanh. Buổi chiều đi làm đã có vài người tới đây hỏi thăm Tiếu Thanh có
bạn gái hay chưa, Thành Hạ nhìn trời, nhiều chuyện thế không biết, hay
là cô vào Tạp chí giải trí mà không phải là Trung tâm Thiết kế chăng?
Công việc của nhân viên mới của cô so với trước đây không có sự khác biệt gì lớn, nhiều lắm có lẽ là tới dự vài cuộc họp hạng mục, rồi về đưa ra ý
kiến của mình mà thôi, cái để cho cô tức giận bất bình chính là Tiếu
Thanh lại có thể chính thức “Tham gia” vào hạng mục, điều này làm cho cô vô cùng muốn đánh cho tên Tiếu Thanh một trận.
Nhưng ở nhà ăn,
sau hai lần nhìn thấy Tiếu Thanh ăn như hổ đói lại lôi thôi lếch thếch,
thì cô nghĩ có lẽ thôi đi, hình dáng cậu ta cũng sắp biến thành Dã Nhân
rồi, coi như cậu ta tự trừng phạt mình.
Về nhà, nói chuyện Tiếu
Thanh liều mạng như vậy với Giang Nam Đồng, rồi nói cô còn không thể
tưởng tượng nổi, Giang Nam Đồng giọng triết học: “Vợ à, các cụ đã nói
‘chia tay ba ngày đã phải lau mắt mà nhìn’ rồi mà.”
“Nhưng rất
thần kỳ nha, trước đây tên Tiếu Thanh này cũng không chịu học tập. Xem
ra, ra nước ngoài rất tôi luyện con người ta, đến lúc đó con chúng ta đi học cũng nên cho ra nước ngoài học.” Gối lên chân Giang Nam Đồng, Thành Hạ ra sức tưởng tượng.
“Ừ, chỉ cần em đồng ý thôi.” Giang Nam Đồng nói.
Điện thoại của Thành Hạ chợt vang lên, cầm lên xem là một số lạ, nghe thì
bên kia một giọng nam kêu: “Chị Hạ Hạ.” Điều này làm cho Thành Hạ càng
thêm mờ mịt, Hạ Hạ? Còn chị nữa chứ? Đây là ai nhỉ?
Đầu bên kia
tự giới thiệu, Thành Hạ mới phản ứng được, đây là cậu em họ nhà bà cô,
tết năm ngoái còn ăn cơm chung, một nam sinh rất sáng sủa, so với mẹ cậu ta thì cậu ta trông tốt hơn nhiều, nhớ hình như là năm nay thi tốt
nghiệp trung học thì phải.
Học viện Y học F của thành phố S, tên nhóc này quả thực lợi hại.
Điện thoại bị một người phụ nữ cướp lấy, là bà cô mà gặp mặt không muốn nói
chuyện, nhờ cô chăm sóc cậu em họ một chút. Thành Hạ đồng ý, cô hoàn
toàn không còn vẻ vui mừng khi nói chuyện với cậu em vừa nãy.
Thân thích giúp đõ chăm sóc lẫn nhau cũng không có gì, huống chi cậu em họ
cũng không làm người ta ghét giống mẹ của cậu ta, vì vậy chuyện này cứ
thế đi, chờ cậu ta tới thành phố S sẽ liên lạc lại là được.
Thuận tiện nhớ tới chuyện Lâm Phóng xuất ngoại, lần trước nói đã phỏng vấn
xong đang làm thị thực, không biết làm thế nào rồi nữa, gọi điện thoại
tới thì đổ chuông nhiều lần mà không có người nghe, bất đắc dĩ gọi cho
ba, giọng của ông nghe có mấy phần mệt mỏi, ông nói Lâm Phóng ở Bắc
Kinh, thị thực cũng sắp làm xong, lại hỏi tình hình của mẹ, ba có vẻ suy đoán qua loa, chỉ nói khá tốt, mỗi tội bận rộn thôi.
Cúp điện thoại, trong lòng Thành Hạ có chút lo lắng, không nói được là vì sao lo lắng, tóm lại là lo lắng.
Giang Nam Đồng nói có lẽ là cô nhớ nhà.
P/s: Oa!! Truyện sắp hoàn mà có vẻ còn có biến đây! ^.^