Editor: Cogau
Thành Hạ ngồi ở bên giường chống cằm nhìn Giang Nam Đồng, đúng là một bệnh
nhân đẹp trai! Mới vừa rồi anh gửi tin nhắn có lẽ là cũng rất cố gắng,
chính vì không muốn để cho cô lo lắng, người đàn ông này khi nào cũng
đều lo lắng cho cô trước nhất, Thành Hạ cô đây có tài đức gì, không biết cô đã tu luyện mấy kiếp mà may mắn có được ‘chiếc bánh bao lớn’ từ trên trời rơi xuống vậy, có khi cả đời cô cũng ăn không hết.
Chống
cằm, Thành Hạ im lặng cười, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt của Giang Nam
Đồng. Nếu như lúc này có người ngoài đến nhìn thấy thì nhất định phải
giật mình cảm thấy cô bé này tinh thần không được ổn định lắm.
Giang Nam Đồng ngủ chưa tới một tiếng đã tỉnh, thay đổi chỗ anh không ngủ
được, vừa mở mắt chỉ thấy người nào đó cười híp mắt nhìn mình.
”Cầu Cầu?” Đưa tay quơ quơ ở trước mặt cô, tại sao vừa nhìn giống như đang lạc vào cõi thần tiên vậy?
”Bánh bao lớn!” Thành Hạ một phát bắt được tay của anh: “Giang Nam Đồng, anh
khoanh tay chịu trói đi, đời này anh cũng đừng nghĩ chạy thoát!”
Xác định là đang lạc vào cõi thần tiên, hình như còn có chút triển vọng
cũng như hứng thú hoạch định tương lai, suy nghĩ một chút, lần tai nạn
xe cộ này mới đầu cảm thấy rất xui xẻo, nhưng bây giờ nhìn lại, lời nói
của các cụ ta cũng rất có đạo lý, ‘Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn
lường’! Mặc dù gọi anh là một ‘chiếc bánh bao lớn’, nhưng mặc kệ nó,
cuối cùng thổ lộ rồi.
”Lệnh bắt giam tới!” Giang Nam Đồng nói.
”Hả? Anh đã tỉnh rồi sao? Mau mau, bác sĩ nói anh phải ngủ nhiều một chút, mau ngủ thêm đi.” Thành Hạ lấy lại tinh thần.
”Nhưng trước mắt có việc gấp không thể không làm.” Giang Nam Đồng nói, mặt nghiêm nghị.
”Bây giờ, việc gấp gì cũng gạt sang một bên, anh nghỉ ngơi cho khỏe trước rồi nói.” Thành Hạ cho là chuyện làm ăn.
Giang Nam Đồng liền nhỏ giọng nói với cô một câu, Thành Hạ lập tức đấm nhẹ
vào vai anh một cái: “Đi vệ sinh thì nói đi vệ sinh, còn ‘việc gấp không thể không làm’...”
Dìu anh xuống giường, Giang Nam Đồng cố ý
đi xiêu vẹo, Thành Hạ chỉ lo sốt ruột và đau lòng, còn hơi sức đâu mà
phân biệt thật giả, vì vậy đảm nhiệm làm chiếc gậy di động dìu anh đến
cửa toilet.
Sáng sớm hôm sau, bác sĩ lại tới kiểm tra, vẫn là
tiếp tục quan sát, ba mẹ Giang Nam Đồng tới, mang theo tất cả đồ dùng
nằm viện cần thiết, vừa đúng lúc Thành Hạ cũng phải về đánh răng rửa
mặt, thay quần áo lên lớp.
Từ sáng tới trưa, Lâm Lâm thấy cô tâm
thần không tập trung, bộ dạng có chút khó hiểu, len lén hỏi có phải cãi
nhau với Giang Nam Đồng không, Thành Hạ lắc đầu: “Không cãi nhau nổi với anh ấy đâu, anh ấy là chuyên gia ‘chữa cháy’ mà.”
Vì câu nói này mà lại bị Lâm Lâm xuyên tạc, phóng đại chức năng ‘chữa cháy’ không giới hạn...
Mặc dù Thành Hạ chưa nói Giang Nam Đồng nhập viện, nhưng trong khoa có
người đưa tin nhanh, vì vậy mấy ngày tiếp theo, phòng bệnh của Giang Nam Đồng cứ gọi là ‘ngựa xe như nước’, chỉ đến khi đêm khuya yên tĩnh trăng treo cành liễu hai người mới có thể lần tìm đôi bàn tay nhỏ của nhau,
nói lời âu yếm với nhau.
Giang Nam Đồng xuất viện, y tá Liên tiễn ra tận cửa, trong lòng Thành Hạ vừa đắc ý vừa tỏa ra mùi dấm chua, ban
ngày khi cô không có ở đây thì anh làm gì? Ai nói chuyện với anh? Thực
ra, cô thật sự hiểu lầm, vì cô y tá nhỏ này có cậu em họ năm nay muốn
thi Đại học T nên nhờ Giang Nam Đồng phân tích một chút, nên thuận tiện
cảm ơn mà thôi.
Thành Hạ để cho Giang Nam Đồng về nhà ba mẹ anh,
cũng tiện bề chăm sóc cho anh, nhưng Giang Nam Đồng không chịu, nói anh
có vợ có con nên không thể làm phiền tới ba mẹ, Thành Hạ đành hết cách
với anh. Vì thế nên mỗi ngày Thành Hạ đều như cô vợ nhỏ, đi học, về nhà, nấu cơm, trông nom “con cái“. Thỉnh thoảng, Giang Nam Đồng tựa vào ghế
salon nói choáng váng đầu óc, thuận tiện gối lên chân Thành Hạ hưởng thụ được phục vụ xoa bóp huyệt Thái Dương, cuộc sống trôi qua được coi là
tốt đẹp.
Sắp đến cuối kỳ, Thành Hạ lại bắt đầu bận rộn, bớt chút
thời gian đến thăm Giang Nam Đồng và mèo, kinh ngạc thấy “Tình cảm” giữa hai con ‘tiểu nữ’ mèo và Giang Nam Đồng tăng lên nhanh chóng, gần như
anh đi đâu bọn chúng cũng đi đó, ngoại trừ toilet. Thành Hạ ghen tỵ, nằm trên sàn nhà giả bộ là con cọp lớn để dọa mèo, chọc cho Giang Nam Đồng
cười ha ha.
Thành Hạ rất ít khi thấy anh cười to như vậy, anh
bình thường là lịch sự nhưng tâm tư đen tối, hơi cười xấu xa (người khác thì coi đó là cười ôn hòa) cho nên, Thành Hạ ngây người nhìn.
”Tư cách! Chú ý tư cách, thầy Giang!” Mãi Thành Hạ mới đi bộ ra một câu.
”Ở nhà thổ lộ với bà xã thì nói tới tư cách làm gì? Trừ khi...” bỗng
nhiên nhào tới làm cô ngã nhào xuống đất: “Trừ khi không phải đàn ông!
Cầu Cầu, em thấy anh đây ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, có phải nên
thưởng không?”
Trong đôi mắt mang theo chút sáng rỡ bất thường.
”Ha ha, nên, đi tắm trước đi đã.” Thành Hạ nói, cười híp mắt, túm cổ áo
anh, thân thể cũng không dám lộn xộn, nơi nào đó đã rục rịch rồi.
Giang Nam Đồng bò dậy: “Không gạt người chứ?” Âm thanh có chút khàn khàn.
”Không.” Thành Hạ đáp, không lừa gạt mới là lạ... Rồi đẩy anh đi tắm, chờ anh vào toilet vội vàng ôm Sao Mộc và Địa Cầu vọt vào phòng ngủ của anh,
thả lên giường, sau đó tốc độ như tên bắn lên trên lầu, tắt đèn giả bộ
ngủ.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng nước chảy ở phòng tắm cách một bức
tường cách âm ở lầu trên mà vẫn còn nghe thấy, tiếng kéo cửa mở ra, sau
đó là tiếng bước chân chậm rãi đi tới, lên cầu thang, từng bước từng
bước một bước...... Sau đó từng bước từng bước rời đi......
Đèn của phòng khách cũng đã tắt, hoàn toàn chìm vào bóng đêm rồi.
Thành Hạ thở phào một hơi, cô không ghét Giang Nam Đồng ôm cô hôn cô, nhưng
đối với với việc kia cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, cảm thấy đó là chuyện
khó. Lúc này bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, tâm sinh lý Giang Nam
Đồng cũng đã phát triển hoàn toàn, nếu cứ kìm nén như vậy thì không biết có thể xảy ra vấn đề gì hay không......
Nếu không thì hỏi Tiếu Thanh xem cậu ta giải quyết thế nào? Để bắt chước theo á?!
Không được, chuyện đó nhất định là phải tìm phụ nữ khác, Giang Nam Đồng là của cô, không thể để cho người khác đụng vào.
Nếu không, để cho anh tự mình ‘động thủ’ ‘cơm no áo ấm’ ư?
Không được, thật không có phong cách.
‘Ầm’ một cái nằm vật xuống.
Một tiếng “Ai ui!” không báo trước vang lên, chưa tới một phút Giang Nam
Đồng đã chạy lên tới, trước mắt: Thành Hạ ôm cái gáy mặt nhăn giống như
chó nhìn cái bánh bao phải mở 18 lớp mới tới.
Nhìn lại cái gối
của cô, dĩ nhiên khung hình không ưu nhã nằm lăn lóc, kéo cô qua kiểm
tra cái gáy, không bị trầy, không cần tiêm phòng uốn ván.
”Cầu Cầu, em định kiểm tra khả năng cảm giác của gáy sao?” Giang Nam Đồng xoa cho cô.
”Đâu có, em đang suy nghĩ vấn đề sinh lý của anh... À, không sao, anh đi
ngủ đi.” Thành Hạ nói quanh co, đầu óc cô nhất định bị thoái hóa rồi,
thời điểm này mà lại đi nói loại lời nói thêm dầu vào lửa này.
”Cầu Cầu, em không phải đỏ mặt, vấn đề sinh lý là khoa học, mà khoa học, là cần thực tế đấy!” Giang Nam Đồng nói.
”Không, không cần, em học trong sách vở một chút là được, cũng đâu có làm nghiên cứu chuyên ngành.” Thành Hạ nói.
”Cầu Cầu, tinh thần không hỏi kỹ càng sự việc như em vậy là không đúng.” Giang Nam Đồng nói.
”Em mới không muốn hỏi, cũng không phải là chuyện tốt gì, em không sao rồi, anh đi ngủ đi, ha, ha ha......” Thành Hạ đẩy anh, ánh mắt lại
không dám nhìn anh.
Giang Nam Đồng vừa cười, vừa ôm cô vào trong
lòng: “Cầu Cầu, mặc dù anh rất muốn, nhưng anh sẽ tôn trọng ý của em,
đừng sợ, chồng em không phải gấp sắc quỷ.”
Thành Hạ liếc xéo anh một cái ngượng ngùng nói: “Điệu cười cộng thêm động tác này, ai mà tin...”
Giang Nam Đồng vỗ vỗ đầu cô: “Mau ngủ đi, đồ ngốc, sắp thi rồi. A, đúng rồi, còn có một việc.”
”Gì?” Thành Hạ hỏi.
”Nghỉ thì anh với em cùng nhau về thành phố H nha? Chính thức ra mắt ba mẹ
vợ, cầu xin họ đồng ý sang tên cô con gái yêu quý cho anh.” Giang Nam
Đồng nói.
”Sang tên? À...” Thành Hạ suy tính một lát: “Được
rồi, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải gặp, mà em cũng đã gặp ba mẹ anh
rồi.” Vừa hay, ngày nghỉ mà để một mình anh ở đây đối mặt với một ‘Thanh mai’ luôn ‘như hổ rình mồi’ thì cô chẳng yên tâm chút nào cả. Không
bằng cùng về thì hay hơn, ừ, kế này rất tốt.
Thi, thông báo kết quả, dọn dẹp hành lý, trước khi đến giữa mùa hè nóng bức ở thành phố S, Thành Hạ dẫn Giang Nam Đồng chạy trốn về miền Bắc. Mẹ
Thành Hạ không có ở nhà, đi Nội Mông làm Dự án, chỉ có ba cô và anh trai cô ở nhà, trên bàn của anh trai cô để mấy cuốn từ điển chuyên ngành
thật dày, đề thi nữa.
Giang Nam Đồng bị ba Lâm sắp xếp cho ở Nhà
khách trong trường, mặc dù là Nhà khách, nhưng trên thực tế là cấp ba
sao. Lâm Phóng bận rộn, tương đối bận, tới nỗi về không thấy bóng dáng
đi không thấy dấu vết, Thành Hạ phải nghiêm chỉnh đề nghị Lâm Phóng nghỉ ngơi ba ngày “thu xếp công việc, bớt chút thì giờ” cùng với ba Lâm cùng nhau tiếp đón em rể Giang Nam Đồng.
Không khí không được sôi nổi lắm, Thành Hạ nghĩ, nếu như không có cô ở đây thì ba đấng mày râu họ có thể biến bữa cơm này thành bữa tiệc, mà cách diễn tả thích hợp nhất là y hệt như cách tiếp đãi khách quý của quốc gia vậy. Ăn xong, Thành Hạ đưa Giang Nam Đồng về nhà khách, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm thì
phải, mặc dù bình thường ba cũng không quá thích nói chuyện, nhưng dầu
gì Giang Nam Đồng từ ngàn dặm xa xôi tới, Lâm Phóng nữa, bình thường gào to như vậy mà nay cũng yên tĩnh rất nhiều, thật kỳ quái......
Giang Nam Đồng da mặt dày, tự mình vẫn cảm thấy mình rất được ba vợ và anh vợ chào đón, nếu không cũng sẽ không mời ăn bữa cơm thịnh soạn thế, Thành
Hạ thật bái phục da mặt dày của anh. Nán lại Nhà khách không lâu Thành
Hạ vui vẻ về nhà, cô phải hỏi rõ Lâm Phóng xem anh gây sức ép cái gì
đây.
Ba Lâm có ca phẫu thuật gấp nên tới bệnh viện, Lâm Phóng
đang đọc sách, bởi vì trời nóng cho nên đóng cửa mở điều hòa, như thường ngày Thành Hạ gõ cửa tượng trưng: “Mặc quần áo tử tế, em vào đấy!”
Trên bàn sách của Lâm Phóng, đề thi tiếng
Anh đang mở, Thành Hạ đặt mông ngồi lên giường: “Lâm Phóng, anh xem đề
thi tiếng Anh chuyên ngành làm gì? Anh muốn ra nước ngoài à?”
”Ừ.” Lâm Phóng trả lời cô một câu đơn giản.
Thành Hạ rất bất mãn, bất mãn hết sức, Lâm Phóng đang đối phó cô! Đột nhiên
đứng lên, dùng sức nhào tới trên lưng Lâm Phóng, cánh tay dùng sức siết
cổ của anh: “Lâm Phóng to gan, đối với vấn đề của bản cung mà trả lời
lấy lệ như thế, ngươi có biết phạm vào tội coi thường không? Bay đâu,
đưa anh ta vào Thiên Lao chờ xử lý.”
Lâm Phóng tay như thường đưa lên túm cô, chỉ có điều lần này không phải cười đùa mà là nghiêm túc:
”Phải lập gia đình rồi, không thể giống như khi còn nhỏ, biết không?”
”Ha ha ha, Lâm Phóng, anh làm sao vậy? Đã từng xem qua lễ giáo phong kiến
‘Tam Cương Ngũ Thường’* sao? Giọng điệu này như ông cụ vậy.” Thành Hạ
vẫn hi hi ha ha như cũ.
*Tam cương: vua-tôi, cha-con, chồng-vợ; Ngũ thường: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.
”Hạ Hạ, em ngồi xuống, anh có lời muốn nói với em.” Giọng Lâm Phóng vẫn rất nghiêm túc.
Thành Hạ ngượng ngùng thu móng vuốt, ngồi trên giường, cô nhìn Lâm Phóng, Lâm Phóng nhìn chiếc nhẫn trên tay cô.
”Tổ chức có lời gì muốn nói?” Thành Hạ hỏi.
”Chiếc nhẫn này, Hạ Hạ, em đeo rất đẹp.” Lâm Phóng nói, Thành Hạ gần như theo
bản năng dùng tay phải che lên tay trái, cúi đầu như phạm sai lầm vậy,
thì ra là Lâm Phóng vẫn còn tức giận đấy.
”Lâm Phóng, không phải đã nói là không đề cập tới nữa sao? Em cũng đã thừa
nhận sai lầm rồi, dưới tình thế cấp bách em hành động bất đắc dĩ mà
thôi, nhằm đánh bại thanh mai trúc mã, em... em...”
”Anh
tức giận chẳng qua là cảm thấy em quá qua loa, kết hôn là đại sự cả đời, coi như đã xin phép qua với gia đình có người này tồn tại, theo lý cũng cần người trong nhà xem trước một chút mới tốt.” Giọng Lâm Phóng rất
gia trưởng.
”Vâng, em biết sai rồi, lần sau không dám!” Thành Hạ cúi đầu, giống như khi còn bé bị Lâm Phóng dạy dỗ vậy.
Lâm Phóng cười: “Đồ ngốc, chuyện như vậy sao lại có lần sau? Giang Nam Đồng này cũng không tệ, có thể ở cùng nhau cũng là duyên phận của bọn em,
phải biết quý trọng đấy.”
Thành Hạ ngẩng đầu nhìn Lâm Phóng, suy
nghĩ một chút tới sờ lên trán anh: “Lâm Phóng, anh sao vậy? Nói chuyện
với anh sao cổ hủ như vậy? Có phải anh chịu kích thích gì hay không? So
với ba còn già hơn......”
”Cái con
bé xui xẻo này, nói cái gì đó? Đây là anh quan tâm em. Có Giang Nam Đồng ở bên, sau này anh cũng yên tâm rồi.” Lâm Phóng nói.
Thành Hạ
vạch mắt anh ra nhìn, lại bảo anh há mồm nhìn một chút: “Hoàn toàn khỏe
mạnh, còn có thể sống một trăm năm đấy, nói hươu nói vượn gì vậy...”
”Sang năm anh phải ra nước ngoài, đại khái là mấy năm mới có thể về, không
yên tâm nhất là em, nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, gây họa cũng có Giang
Nam Đồng chịu.” Lâm Phóng nói.
Thành Hạ làm bộ lau trán, rồi còn
vẫy vẫy tay: “Làm ơn đi, Bác sĩ Lâm, chỉ là đi nước ngoài mà thôi, nghe
giọng điệu của anh đi, hù chết người đấy! Vì sao phải ra nước ngoài vậy? Mấy học viện ở đây – là cái đầm ít nước nên trói không được anh – con
thuồng luồng to này sao?”
”Ra ngoài dạo xem một chút, mở rộng tầm mắt.” Lâm Phóng cười cười: “Sang năm Hạ Hạ cũng phải đi làm rồi, cố gắng lên!”
Thành Hạ cố ý run lên sau đó đi ra ngoài như kẻ mộng du, vừa đi còn vừa lẩm bẩm: “Lập tức tuân lệnh, cho lui!”
Cửa đóng lại, làm ngăn cách trong ngoài cánh cửa thành hai thế giới nhỏ.
P/s: Tung bông, tung bông chờ đón anh Tiếu ở chương sau nhé mấy nàng!!!!!!