Editor: Cogau
Trên đường về, Thành Hạ ôm hai con mèo con trong lòng, bởi vì xa lạ, nên hai con mèo con không ngừng kêu gào. Ở gần siêu thị lại mua ổ mèo, thức ăn
cho mèo, rồi bát ăn của mèo.v..v... Vào nhà, do môi trường xa lạ,
hai con vật nhỏ từ từ chạy đến dưới gầm ghế sa lon không thấy bóng dáng
đâu, Thành Hạ phải nằm trên sàn nhà lôi ra ngoài. Trước đây, Thành Hạ đã từng nuôi chó, cho nên coi như có chút kinh nghiệm, cẩn thận ôm lên rồi vào toilet cùng Giang Nam Đồng tắm cho mèo, sấy khô xong rồi còn đeo
cho chúng cái vòng cổ nữa, Cô bé lọ lem mèo biến thân thành Công chúa
mèo. Về tên mèo, hai người tâm ý tương thông, một con đặt tên là Sao Mộc một con tên là Địa Cầu, Thành Hạ nói nếu sau này có điều kiện muốn thêm cả Dải Ngân Hà nữa cho đủ, Giang Nam Đồng bày tỏ đồng ý, nói căn biệt
thự chỗ mẹ anh rất rộng rãi thả được đủ.
Bởi vì có hai con mèo
nhỏ này, Giang Nam Đồng có đầy đủ lý do khiến buổi tối Thành Hạ tiếp tục dừng chân, Giang Nam Đồng ở phòng sách đọc sách, cửa mở ra, có thể nhìn thấy Thành Hạ chơi vui vẻ với mèo con.
Đến lúc ngủ, theo như bà
dì dặn dò mở cái móc xích cho mèo, tránh cho bọn chúng sợ bị quấn, Giang Nam Đồng không mệt, dựa vào đầu giường đọc sách, nghe tiếng mèo con non nớt kêu trong phòng khách, có lẽ hai ngày tới sẽ không được ngủ ngon.
Trong chốc lát, tiếng kêu ngừng, có tiếng nói chuyện nho nhỏ, Giang Nam Đồng
lắc đầu xuống giường, vừa hé cửa ra, quả nhiên Thành Hạ ngồi trên sàn
nhà ôm hai con mèo con: “Ngoan, đừng kêu, ồn ào ba sẽ tỉnh, nếu làm ba
tức giận sẽ mang tụi bay đuổi đi đó nha, bên ngoài rất đáng sợ, có con
cọp to sẽ cắn người, à không, sẽ cắn mèo, còn có con chó sẽ đuổi theo,
cho nên chúng mày phải ngoan một chút biết không?”
”Ba sẽ không
tức giận, mẹ hù dọa các con đấy.” Giang Nam Đồng chợt mở miệng làm Thành Hạ giật mình, hai con mèo con cũng co rúm rúc vào lòng cô.
”Ồn ào đến anh rồi à? Thật xin lỗi nha.” Thành Hạ có chút áy náy, đều là bởi vì cô thích.
Giang Nam Đồng ngồi xuống đối diện cô, xích lại gần nhìn nét mặt cô: “Khoan
hãy nói, nét mặt ba các ngươi còn thật giống nhau đấy.”
”Ừ, anh
xem con này với mặt của anh cũng giống nhau.” Nhét một con ở trong lòng
anh, hai người mỗi người ôm một con mèo ngồi đối diện.
”Nếu như
chúng là hai đứa con của tụi mình thì thật tốt, Cầu Cầu, sau này chúng
ta kết hôn sinh hai đứa con đi, tương lai bọn nó sẽ có người bầu bạn.”
Giang Nam Đồng nói.
Có phải suy nghĩ quá xa xôi rồi không vậy?
”Không được, chính sách dân số không cho phép.” Thành Hạ nói.
”Yên tâm, sẽ cho phép, cứ quyết định như vậy đi.” Giang Nam Đồng nói.
Giang Nam Đồng đi mở máy sưởi, hai người ôm mèo trò chuyện cho đến khi gục
đầu vào nhau ngủ, buổi sáng hai người bị mèo con đánh thức, vội vàng ôm
tới Tam Liên chích ngừa, cắt móng vuốt thuận tiện mua hai bộ kìm cắt
móng về.
Hai con mèo nhỏ này trở thành điểm yếu của Thành Hạ, là đòn sát thủ lợi hại để Giang Nam Đồng yêu cầu “Cắt đất đền tiền“.
Ví như, một thứ sáu nọ, Giang Nam Đồng nói: “Sao Mộc rất nhớ em, gần đây
cơm cũng không chịu ăn, ỉu xìu, em tới xem một chút đi.” Đến nơi nhìn,
thấy đang vui vẻ gặm hoa ở trên cửa sổ.
Ví như nữa: Giang Nam
Đồng đi công tác ở thành phố C ba ngày: “Sao Mộc và Địa Cầu ở nhà một
mình thật đáng thương... “ Thành Hạ hấp tấp mang theo quần áo thay
giặt đi ngay, có tiết thì vội vàng về đi học, hết giờ lại chạy vội trở
lại, chạy tới nỗi bóng dáng không thấy đâu. Buổi tối, khi Giang Nam Đồng trở về thì thấy một người và hai mèo đang ngồi ở trên sàn nhà uống sữa
tươi xem Đôrêmon.
Mẹ Giang Nam Đồng biết bọn họ nuôi mèo thì kéo
ông ba đến xem, đem mèo khoe khoang lên tới tận trời xanh, Thành Hạ suy
nghĩ, nghe ý tứ của ‘lão gia’ thì mèo này chính là một Tiểu Thần thú
kiếp trước của vị Bồ Tát.
Giang Nam Đồng chụp cho cô và mèo con
rất nhiều hình, cũng đăng lên QQ của Thành Hạ, còn có hình chụp ở ruộng
hoa cải dầu nữa, chắc phải hơn 100 tấm ấy, mỗi một tấm đều là dáng vẻ
cười nghiêng ngả.
Chỉ chớp mắt đã đến tháng sáu, Tiếu Thanh khó được lên QQ nói chuyện phiếm với cô.
”Cậu còn dám vào ruộng hoa cải dầu sao? Thối muốn chết, cậu không dẫm lên hoa đấy chứ?”
”Hứ, nói chuyện với loại người không có thẩm mỹ này nhiều cũng vô ích. Sao, cậu đã tới ruộng hoa cải dầu ở Nhật rồi sao?”
”Tiếu tôi đây sao lại nhàm chán đi đến đó chứ? Nếu có xem thì cũng xem Hoa
anh đào, ai mà xem thứ này. Chờ sau này cậu tới Nhật Bản chơi, Tiếu tôi
sẽ dẫn cậu đi xem.”
”Được, xem Hoa anh đào cũng chẳng tăng được
cấp bậc của cậu lên đâu, đừng có lên mặt, tới gần cây hoa anh đào rực rỡ như vậy cậu không thấy nhục sao? Dĩ nhiên, có thứ xấu xí mới có thể làm nổi bật lên thứ xinh đẹp hơn.”
”Cho nên, trước kia tớ đặc biệt thích đứng bên cạnh cậu, có vẻ Tiếu tôi đây đặc biệt đẹp trai.”
”Tớ cũng vậy, đặc biệt thích cậu đứng bên cạnh tớ, lập tức tớ đã cảm thấy
mình rất cao thượng, cảm thấy nhân cách này quả nhiên cùng với vẻ ngoài
không liên quan.”
......
”Ông Tiếu, ở Nhật học hành thế nào? Sinh thời Tại hạ có thể nhìn thấy ngài áo gấm về nhà không vậy?”
”Năm sau tớ sẽ về, cậu yên tâm, tớ sẽ cho cậu có được vinh hạnh gặp mặt một vị tinh anh.”
”È hèm, xung quanh tớ đều là tinh anh, chỉ bằng con rùa biển nhỏ như cậu đến lúc đó đừng có luống cuống nha.”
”Cậu nghĩ đến chuyện nuôi mèo rồi sao?”
Nói đến đây, Thành Hạ thật hưng phấn, mặt mày hớn hở, tươi như hoa, thao
thao bất tuyệt nói, cuối cùng, Tiếu Thanh gửi tới một khuôn mặt mồ hôi
đầm đìa: “Không biết lại cho là cậu nuôi trẻ con đấy...... Mở
camera đi, cho tớ xem con mèo mà cậu khoe khoang như bảo bối coi.”
Thành Hạ chạy đi bắt hai con mèo tới giơ lên trước Camera: “Nhìn đi, con này là Địa Cầu, con này là sao Mộc, đẹp trai không?”
”Mèo quê mùa! ‘Em’ muốn nuôi mèo thì nói một tiếng, ‘anh đây’ chuẩn bị cho
‘em’ loại mèo quý, nhưng hai con này so với em cân xứng, đều quê mùa như nhau.” Giọng Tiếu Thanh hình như rất gần cũng không nghe được.
”Cút! Tiên sư ông. Hừ! Không cho xem nữa, mèo quê mùa của nhà bọn tôi cũng rất có danh dự đấy.” Thuận tay tắt camera.
”Nhà bọn cậu á? Nhà cậu với ai?” Tiếu Thanh hỏi.
Thành Hạ cười ha ha hai tiếng lại mở Camera ra, lấy chiếc nhẫn vô cùng lấp
lánh đó phóng đại: “Kêu ca, thấy rõ ràng chưa, nhẫn đấy, là bảo bối gia
truyền nhà Giang Nam Đồng!”
”Đây là một sai lầm nữa của Giang Nam Đồng! Cứ một mực không chịu giác ngộ!” Trong giọng điệu của Tiếu Thanh mang vẻ khinh bỉ.
”Tiếu Thanh!”
”Hả?”
”Đến cơ hội để sai lầm cậu cũng không có, kêu ca cái gì? Ai đó đã nói, không có cơ hội thì không có quyền lên tiếng, vì sao cậu lại kêu ca? Giống
như không ăn được nho chê nho chua sao.”
......
Bộp
một tiếng truyền đến, Thành Hạ nghiêng đầu nhìn, hai con mèo con làm vỡ
vụn cái ly thủy tinh trên bàn uống trà nhỏ: “Trời ạ, tiểu tổ tông lại
gây họa cho mẹ rồi, xem mẹ xử lý các con như thế nào......” Camera
cũng quên tắt, gào lên rồi đi thu dọn mảnh vỡ và mèo con: “Nếu còn gây
họa nữa xem mẹ sẽ nói cho ba đánh các con, nhốt vào trong phòng tối, còn không cho ăn cơm, còn bị đánh đít, xem các con có nghịch ngợm nữa
không...... A, còn phải viết 5000 chữ kiểm điểm, làm vỡ mất cái ly
ba thích nhất sao!”
Thao thao bất tuyệt cho đến lúc dọn dẹp sạch
sẽ mảnh vỡ cái ly, sàn nhà cũng lau sạch mới quay trở lại, Tiếu Thanh đã logout, chỉ gửi tới hai con số “88”, có thể là có việc gấp đi ra ngoài? Buổi tối khuya chính là thời điểm những kẻ có tiền đi tìm niềm vui mà.
Tắt máy vi tính cầm sách ngồi ở trên ghế sa lon đọc, hai con mèo con có lẽ
biết nguyên nhân tai họa này hôm nay nên rất là ngoan ngoãn mà nằm ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng len lén vén mí mắt lên nhìn lén cô.
”Giả
bộ đáng thương phải không? Giả bộ cũng vô ích, ba về chờ bị đánh đi.”
Thành Hạ phe phẩy bút hù dọa con mèo nhỏ, nhẹ nhàng gõ đầu nhỏ bọn
chúng.
Nhìn dáng vẻ oan ức của chúng chợt nhớ đến lời nói của Giang Nam Đồng: “Nếu là hai đứa con của mình thì thật tốt...”
Hai con mèo nhỏ trước mặt biến thành bộ dáng trẻ sơ sinh, mũm mĩm hồng hào
đáng yêu, một đứa giống cô một đứa giống Giang Nam Đồng.
Lắc lắc
đầu, trời ơi, mình đang nghĩ vớ vẩn cái gì vậy? Dễ dàng xua đuổi ý nghĩ
trong lòng, tiếp tục đọc sách, Giang Nam Đồng sách rất nhiều, kể từ khi
cô thỉnh thoảng sẽ tới đây ở anh liền đem tất cả sách, ở nhà rồi ở
trường thứ nào có thể mang tới thì mang, Thành Hạ tuyệt đối không sợ
không có sách để đọc, hơn nữa đọc những chú thích của Giang Nam Đồng xem ra cũng không uổng công chút nào.
Hôm nay, cô đọc cuốn Tự học
tiếng Đức, vừa cầm Từ điển vừa bi bô tập nói có vẻ như nhớ kỹ, còn ép
mèo con ngồi cùng nhau học, chắc hẳn phải vậy, mèo không bỏ rơi cô, chỉ
cụp mí mắt xuống một chút.
Không biết vì sao cứ cảm thấy không
yên lòng, có thể có chuyện gì chứ? Mới vừa rồi gọi điện thoại cho Giang
Nam Đồng, anh bảo ngày mai về, cũng gọi cho Lâm Phóng, ở nhà tất cả đều
tốt, mà sao cô cứ cảm thấy không yên lòng như vậy, đang lấy nước ở máy
nóng lạnh thì âm báo tin nhắn vang lên, bị dọa làm cô chút nữa quăng cái ly xuống sàn nhà, chạy lại xem thấy là Giang Nam Đồng mới yên lòng,
Giang Nam Đồng nói bên đó lại tạm thời yêu cầu thêm, nên có lẽ anh phải
nhiều ngày nữa mới về được, để cho cô một mình yên tâm ở nhà.
Thành Hạ nhắn lại, nói anh đừng quá mệt mỏi, cô sẽ săn sóc tốt cho Sao Mộc và Địa Cầu, thuận tiện báo cáo việc hai bọn chúng làm vỡ cái ly của anh,
Giang Nam Đồng chỉ nhắn lại “:)” mà không có thêm chữ nào.
Uống
nước, không biết làm sao tinh thần hoảng hốt, làm rơi cái ly trong tay
‘choang’ một tiếng trên nền gạch men vỡ tan.
Ly tình nhân hôm nay đều ‘hương tan ngọc nát’ rồi.
Càng nghĩ càng thấy bất thường, căn bản Giang Nam Đồng không khi nào qua loa tin nhắn của cô, so với cô nói còn nhiều hơn. Cầm điện thoại lên gọi,
điện thoại vẫn đổ chuông mà chẳng có ai nghe, trong lòng lo lắng nên
tiếp tục gọi, sau khi gọi tới năm lần điện thoại mới thông, nghe điện
thoại lại là một giọng xa lạ: “Vị tiên sinh này hiện tại không thể nghe
máy......”
”Anh ấy làm sao vậy?” Thành Hạ hỏi.
”Tai nạn xe cộ. Xin hỏi cô là......”
”Anh ấy sao rồi? Còn sống chứ?” Thành Hạ âm thanh cũng thay đổi.
”Này cô, trước hết cô đừng kích động, anh ta không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đầu bị va đập hiện tại ngất đi......”
”Ở bệnh viện nào vậy ạ?” Giọng Thành Hạ run run, lúc này tay cũng run lên, nhớ lời và chữ cũng tựa như gà bới.
Tất cả gia sản trong tay, bao gồm cả mấy triệu Giang Nam Đồng đặt ở trong
ngăn kéo cho cô đều gom hết vào trong túi xách đeo luôn đôi dép xỏ ngón
chạy.
Tới khi Thành Hạ thở không ra hơi chạy lên tới lầu ba,
trong hành lang ba người đang ngồi đều đứng lên, là ba mẹ Giang Nam Đồng và Hà Tùng, cô đến hình như rất ngoài dự đoán của họ, đôi mắt của mẹ
Giang Nam Đồng đỏ lên: “Hạ Hạ, làm sao con biết? Tiểu Đồng không cho nói cho con biết.”
”Bác gái, Giang Nam Đồng có nặng lắm không?” Nhìn thấy họ, Thành Hạ cảm thấy không sợ nữa.
Mẹ Giang Nam Đồng ôm cô, vuốt tóc cô: “Không có chuyện gì, bác sĩ nói tình huống cũng may, nằm viện quan sát mấy ngày là khỏe rồi.”
Thành
Hạ gật đầu mạnh, mắt nhìn xung quanh, muốn đi xem Giang Nam Đồng, bất
đắc dĩ mẹ Giang Nam Đồng nói bác sĩ nói bây giờ còn chưa thể gặp, Thành
Hạ chỉ đành ghé vào cửa nhìn vào trong, hình như Giang Nam Đồng không bị thương nặng chỗ nào, chỉ băng lại ở trên trán, nhưng đụng đầu cũng
không phải là chuyện đùa đâu.
Nửa đêm, lúc Giang Nam Đồng tỉnh,
thấy Thành Hạ anh cũng rất kinh ngạc, nhưng vẫn rất nhanh cười: “Sao em
không ở nhà chăm sóc Sao Mộc và Địa Cầu.”
”Em nói cho anh biết,
bọn chúng làm vỡ cả hai cái ly của chúng ta rồi.” Thành Hạ nói, ghi hết
nợ lên đầu mèo. (ha ha, oan cho em mèo quá mà)
”Mua một cặp khác
là được mà, mặc ít như thế ra ngoài, cảm thì sao?” Giang Nam Đồng bảo cô về, Thành Hạ liền kéo cha mẹ anh ra, khuyên họ về nhà, nói ở đây có cô
rồi, sẽ chăm sóc tốt cho Giang Nam Đồng.
Lại quay lại xem vết
thương của Giang Nam Đồng, giận trách anh lừa gạt cô, Giang Nam Đồng tựa vào trên gối chỉ đáp: “Vâng vâng, tiểu nhân đã sai, hại bệ hạ lo lắng.
Đợi khỏe lại mặc cho đánh cũng chịu phạt.”
”Còn lắm mồm, nằm
xuống!” Thành Hạ đỡ anh nằm: “Em đi gọi bác sĩ, anh ngoan ngoãn đừng
nhúc nhích.” Kể từ khi nuôi mèo, cái từ “Ngoan ngoãn” này thỉnh thoảng
cũng sẽ bị dùng trên người Giang Nam Đồng.
Bác sĩ tới, kiểm tra, vẫn là câu nói kia, nằm viện quan sát.
”Giang Nam Đồng, làm sao anh bị tai nạn xe cộ vậy? Uống rượu sao?” Thành Hạ hỏi.
”Không uống, là anh dừng xe định mua đồ ăn khuya cho em, xe phía sau ‘vừa gặp
đã yêu’ xe của anh, liền hôn lên.” Giang Nam Đồng nói.
Ha ha!
”Giang Nam Đồng, khai báo thành thực, đừng có ba hoa.” Nhẹ nhàng sờ sờ băng gạc: “Đau không? Đầu có choáng váng không?”
”Lúc trước thì có đau, có choáng váng nhưng nhìn thấy em là hết đau.” Giang Nam Đồng nói.
”Đừng nói nhiều, ngủ đi, em mới vừa hỏi bác sĩ, nói anh không thể lộn xộn.” Thành Hạ nói.
Giang Nam Đồng dịch sang bên cạnh dọn ra một chỗ cho cô, khoan nói cô đã sợ
đến không mệt, nhưng mà ngủ cũng không thể chen chúc với một bệnh nhân
trên một giường được, mà cô ngủ còn lật tới lăn lui, đạp một cái làm
bệnh nhân xuống đất thì không hay rồi.
Một hồi kiên trì, Giang
Nam Đồng biết cô là một người khó lay chuyển nên cũng không miễn cưỡng,
trong chốc lát liền ngủ thiếp đi.