Editor: Cogau
”Không có thời gian à? Vậy thì thôi, dù sao......” Thành Hạ nói còn chưa
dứt lời liền bị Giang Nam Đồng cắt đứt, mặt anh còn không được tự nhiên.
”Thời gian thì có, nhưng......”
”Nhưng cái gì? Không muốn thì thôi, em sẽ không ép anh!” Thành Hạ trợn to hai mắt, có chút tủi thân.
”Nhưng trong kế hoạch của anh, cầu hôn không phải như thế.” Giang Nam Đồng nói xong thì nắm tay Thành Hạ: “Hạ Hạ, em cầu hôn mà một chút lãng mạn cũng chẳng có.”
Ha ha, người nào cầu hôn với anh đấy...... Nhất
định là cô hoa mắt rồi, tự nhiên lại thấy trong đôi mắt của Giang Nam
Đồng chợt lấp lánh đến vậy.
”Vậy......”
”Đợi một
lát!” Mẹ Giang Nam Đồng nói, sau đó lấy tốc độ như lốc xoáy vọt vào
trong phòng, chưa đầy hai phút đã quay ra, cầm trong tay một cái hộp nhỏ “bộp” một cái để xuống trước mặt Giang Nam Đồng.
Cái hộp kia
chính xác là hộp nhẫn! Quét mắt một vòng, sắc mặt của Hà Tùng ở đối diện khẽ thay đổi, môi mím lại rồi đứng lên có chút buồn bã.
Giang
Nam Đồng nhìn chiếc hộp nhỏ đó, mẹ anh không có việc gì lại mở cửa đi ra ngoài, lúc trở vào thì ôm rất nhiều loại hoa rồi kêu ba của Giang Nam
Đồng vào phòng, lại quay ra, mang theo mấy sợi ruy băng đã sử dụng để bó hoa.
Được rồi, Thành Hạ thừa nhận cô đã bị cha mẹ của Giang Nam
Đồng ‘càn quét với tốc độ của gió’ làm cho mất hồn. Cô bị một bó hoa to
với nhiều màu sắc khác nhau đưa đến trước mặt nhắc nhở phải tỉnh hồn
lại, hoảng sợ thấy Giang Nam Đồng cúi đầu trước mặt cô, sao tự nhiên lại quỳ xuống đất làm gì......
”Tiểu thư Thành Hạ, anh có chuyện rất nghiêm túc muốn hỏi em.” Giang Nam Đồng nói.
”Xin mời.” Thành Hạ đáp.
”Ngày hôm qua, anh đã giới thiệu xi măng 5201314 của Giang thị với em, rốt
cuộc em có muốn đặt hàng để sử dụng trong 70 năm tới không?” Giang Nam
Đồng nói.
Thành Hạ chìa tay ra: “Được, hãy lấy ‘GIẤY CHỨNG NHẬN KIỂM ĐỊNH CHẤT LƯỢNG’ ra cho em xem trước đã!”
Tự nhiên tay bị cầm, ba mẹ ‘đào kép’ ở bên cạnh lập tức lấy nhẫn đưa cho
Giang Nam Đồng, anh cầm chiếc nhẫn cẩn thận đeo vào ngón áp út của Thành Hạ: “Em thấy rõ rồi chứ, đây chính xác là bạch kim, tuyệt không giả
đâu!”
Viên đá đính trên đó quả thực rất to! Đưa lên trước mặt
nhìn, thật là lấp lánh, lấp lánh như châu báu của hãng vàng bạc Đông Sâm Đài Loan của nhà họ Hầu vậy, ánh sáng lấp lánh tỏa ra như kiểu quảng
cáo dầu gội Diệp Đồng.
”Có GIẤY BẢO HÀNH không?” Thành Hạ hỏi.
”Khuôn mặt chân thực và tình cảm chân thành, nồng nàn của anh không thể thay thế sao?” Giang Nam Đồng hỏi.
Thành Hạ lắc đầu một cái.
”Vậy Hạ Hạ à, nếu con chưa tin nó, thì con coi hai người già chúng ta đây làm Giấy bảo hành được không?” Mẹ Giang Nam Đồng hỏi.
Ôi, có phải là quá cao giá rồi không!?
”Như thế thì quá ủy khuất cho bác và bác trai ạ!” Thành Hạ nói.
”Không sao cả, không ủy khuất.” Mẹ Giang Nam Đồng vui mừng ôm lấy cô: “Hạ Hạ
à, căn hộ ‘đầu voi đuôi chuột’ nhà ta giao cho con đi, con xem con cứ bỏ thiết kế của chủ cũ xây dựng lại hay làm gì, thì con cứ tùy ý!”
”Chúc mừng, Nam Đồng! Chúc mừng, Thành Hạ!” Hà Tùng nói.
”Cám ơn!” Thành Hạ nói, nhìn khuôn mặt gượng cười của Hà Tùng này trong lòng Thành Hạ đột nhiên hốt hoảng, đại khái hình như mới vừa rồi là cô bán
đứng chính mình.
Bán rồi ư...
Bởi vì màn cầu hôn ngoài
sức tưởng tượng này làm cho tất cả mọi người đều no rồi, mẹ Giang Nam
Đồng nói lát nữa dẫn Thành Hạ đi mua quà tặng, còn thúc giục ngày mai
nhanh đi đăng ký để lấy Giấy đăng ký kết hôn về, Giang Nam Đồng ở bên
cạnh nhẹ giọng nhắc nhở: Hạ Hạ vẫn chưa tới tuổi kết hôn.
”Hả?” Đang kéo tay Thành Hạ vui vẻ nói chuyện, “mẹ chồng” kinh ngạc.
”Tuổi trẻ, không nhất định phải có Giấy đăng ký kết hôn mới có thể ở cùng nhau.” Ba của Giang Nam Đồng nói.
Ai? Ai muốn ở chung với con trai của người ấy nhỉ...
”Hạ Hạ sang năm là đủ tuổi rồi, cũng vừa tốt nghiệp.” Giang Nam Đồng nói.
Không dễ dàng để chấm dứt đề tài này, trong thời gian này thì Hà Tùng đã thay đồ để ra ngoài đi dạo phố.
Tán gẫu, hàn huyên tới tận bữa tối, Giang Nam Đồng nhìn ra cô không được tự nhiên liền vội vàng tìm cớ đưa cô đi. Thật ra thì, khi vừa bước ra cổng là Thành Hạ đã muốn lấy chiếc nhẫn bảo thạch sáng lấp lánh này trả lại, nhưng mẹ Giang Nam Đồng căn bản là không cho cô có cơ hội mở miệng, mãi cho đến khi cô được nhét vào bên ghế lái phụ mới cho cô mở miệng nói
một câu: “Hẹn gặp lại, bác trai bác gái.”
Lái xe ra khỏi ngõ, rốt cuộc Thành Hạ thở dốc một hơi thật to, đưa tay lên trước mắt nhìn kỹ:
”Thật to, thật lấp lánh!” rồi tựa lưng vào ghế ngồi cảm khái.
Một bàn tay phải đưa qua trước mặt cô lắc lắc: “Trụi lủi, chẳng có gì cả.”
”Vậy cho anh đeo cái này đi, trở về anh giúp em trả lại cho mẹ anh đi, quá quý, em không muốn.” Thành Hạ nói.
”Vậy em tháo xuống thử xem.” Giang Nam Đồng nói.
Tháo, mình lại tháo, mà không tháo ra được...
”Tháo không được phải không, đây là chiếc nhẫn gia truyền hơn 100 năm của
Giang gia, mỗi đời chỉ truyền cho người con dâu cưới về đầu tiên thôi,
cho nên có linh tính, có thể phân biệt được có phải là cô dâu chân chính của Giang gia hay không.” Giang Nam Đồng nói.
”Oa, vậy nửa đêm
sẽ có một ông cụ râu bạc hiện ra phải không?” Thành Hạ hỏi, cô vẫn cảm
thấy đồ cổ đều có linh khí, thứ đeo trên tay này nếu như thực sự là mấy
trăm năm tuổi thì đúng là hiện vật văn hóa khảo cổ quý giá tám đời,
chẳng lẽ có từ trường với cô thật sao?
”Không có ông cụ râu bạc, mà có bà cụ tóc bạc.” Giang Nam Đồng nói.
Xe dừng lại ở ven đường, phía trước là một bảng chỉ dẫn đường. Thành Hạ
nhìn Giang Nam Đồng: “Sao thế? Không phải là ở chỗ này nhà anh cũng có
bất động sản đấy chứ?”
Đây không phải là khu biệt thự cao cấp, đây là khu CBD nổi tiếng của thành phố S.
”Rẽ bên trái hay là bên phải đây?” Giang Nam Đồng hỏi.
Ha, bên phải thì về căn hộ mới, bên trái là trở về trường.
”Đi về phía bên phải rồi quẹo trái, lên đường!” Thành Hạ nói, liếc nhìn
Giang Nam Đồng: “Lát nữa anh về căn hộ mới hay là về nhà ba mẹ anh?”
”Ở căn hộ mới thì cô đơn, chẳng có ai nói chuyện cả.” Giọng Giang Nam Đồng hơi có vẻ buồn bã.
”À, thế thì về nhà ngủ là được rồi, người đầy nhà.” Thành Hạ nói.
”Không có người tri kỷ.” Giang Nam Đồng nói.
Đêm khuya mà nghe lời như thế thật là khiến người ta nổi da gà.
”Thiên tài đều cô đơn, cho nên anh một mình ở trong phòng mà hưởng thụ đi!”
Thành Hạ nói, tiếp tục liếc mắt nhìn, còn muốn về căn nhà náo nhiệt tìm
người tri kỷ nữa...... hừ hừ.
”Vả lại, nếu ngày nào đó bỗng
nhiên em nhớ anh, muốn đến trường thăm anh thì còn được chứ.” Thành Hạ
nói,không biết có tính hay không quyến rũ......
”Nói rất
có lý, có điều là, rốt cuộc bao giờ em mới có thể nhớ đến anh đây?”
Giang Nam Đồng hỏi. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại
dieendanl3quyd*n.cOm
”Đến lúc đó anh sẽ biết.” Thành Hạ trả lời.
Tới cổng trường, Giang Nam Đồng chọn gốc cây tương đối tối dừng xe.
”Giang Nam Đồng, anh giúp em tháo chiếc nhẫn này ra đi, em sợ lúc nào đó không cẩn thận lại làm mất.” Thành Hạ nói.
”Sẽ không mất được.” Giang Nam Đồng nói, anh trai anh – nhà khoa học lãng
tử, đã lắp thiết bị truy tìm to bằng cỡ hạt gạo ở trong đó.
”Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, mất thật thì làm thế nào?” Thành Hạ nói,
có bán cô đi cũng không đền nổi, vì vậy vẫn cúi đầu loay hoay muốn tháo
chiếc nhẫn ra.
”Đơn giản thôi, lấy thân báo đáp chứ sao.” Giang
Nam Đồng nghiêng người qua, nắm được tay của cô: “Bây giờ, chúng ta phải bổ sung nghi thức cho đầy đủ rồi.”
Vì vậy, gương mặt tuấn tú của Giang Nam Đồng càng ngày càng to trước mắt Thành Hạ...... Cánh
tay của anh cũng choàng qua bả vai của cô ôm cô vào trong ngực...
Thành Hạ cảm thấy mạch máu của mình căng lên, cảm thấy trái tim muốn nhảy ra
khỏi lồng ngực, cảm thấy Giang Nam Đồng không giống với thường ngày chỉ
hôn lướt qua thôi đâu, mà răng môi quấn quít, đây chẳng lẽ chính là nụ
hôn sâu trong truyền thuyết ư? Thật nha, da đầu đều có cảm giác tê tê
như dòng điện chạy qua.
Nụ hôn này khiến Thành Hạ cảm thấy dài như
một thế kỷ dài vậy, tới khi cô hít thở không nổi nữa thì Giang Nam Đồng
mới lưu luyến buông cô ra.
”Giang Nam Đồng, trước kia anh học lặn à?” Mặc dù ba hồn bảy vía Thành Hạ tạm thời phiêu du, nhưng cô vẫn muốn hỏi một câu như vậy.
”Đúng vậy, sao em biết? Sau này, có lẽ em
sẽ phải học cho tốt, về sau chúng ta sẽ tắm bể tình mãi mãi, không lên
bờ nữa.” Giang Nam Đồng nói.
”Vậy nếu bơi không nổi nữa thì làm sao?” Thành Hạ hỏi, người này càng ngày càng buồn nôn.
”Anh sẽ vĩnh viễn là phao cứu sinh của em.” Giang Nam Đồng nói, âm thanh làm cho Thành Hạ một phen phải giật mình.
Thấy ‘phao cứu sinh’ lại muốn ‘trôi’ tới, Thành Hạ lập tức nói: “Phao cứu sinh, đi thẳng, GO!”
Đi thẳng về phòng, tay trái Thành Hạ dán chặt vào quần, trước khi vào
phòng ngủ thì vọt vào toilet, mân mê mãi mà vẫn không tháo được ra, thở
dài, cái này sẽ không có ma lực thật chứ?
Được rồi, cầu cho Lâm
Lâm còn chưa về, lấy chút xà bông thơm thử xem sao. Nhưng ai mà đoán
được, vừa cầm xà bông thơm đi tới cửa phòng thì cửa phòng liền mở ra,
Lâm Lâm kéo cô lại: “Sao? Căn biệt thự cực kỳ ấn tượng phải không? Các
giáo sư hồi hương đủ khí thế chứ? Có bị coi thường trình độ học vấn thấp không vậy?”
Thành Hạ híp mắt: “Ah! Cậu đều biết rõ ràng ha! Vậy sao lại không nói cho tớ biết?”
Giọng Lâm Lâm nhỏ hơn một chút: “Chuyện này, Giang đẹp trai nói không muốn
tạo áp lực cho cậu, cậu phải hiểu tấm chân tình mà bọn tớ đã che chở
cậu.”
”Còn gạt tớ chuyện gì nữa không? Nói, nếu không......
Hừ hừ, ah, nói một chút cái người thanh mai trúc mã ‘củ chuối’ đó coi.”
Thành Hạ nói, hai cái tay làm hình quỷ đưa đến trước mặt Lâm Lâm
A! A!! A ~~
”Chiếc nhẫn!”
”Một viên thật to!!”
”Trời!!!”
Thành Hạ vội rút tay về, lúc này biến thành Lâm Lâm ‘nhục hình bức cung’, màn “Cầu hôn” với hoa cỏ dại hỗn tạp làm Lâm Lâm cười thiếu chút nữa ngất
xỉu, xong rồi hai người lại mân mê chiếc nhẫn đó, nhưng vẫn không tháo
ra được, Lâm Lâm nói, nếu thật sự muốn tháo ra thì chỉ còn cách lấy kìm
cắt liền bị Thành Hạ đánh cho một cái.
Vì không tháo được chiếc
nhẫn ra, mãi cho đến thứ hai đi làm Thành Hạ còn không được tự nhiên
lắm, tay trái luôn theo bản năng cuộn lên một chút, chỉ sợ người ta nhìn thấy chiếc nhẫn sáng loáng đó.
Chưa đi đến phòng làm việc đã bị chị gái ở Quầy tiếp tân kéo lại: “Em làm sao lại gặp Thái Thượng Hoàng ở giữa cầu thang vậy?”
Nếu em biết thì cũng không đi cầu thang đâu bà chị ạ.
”Chỉ là may mắn thôi.” Thật là tệ thôi.
Vào phòng làm việc, các anh em thấy cô lại khôi phục quần áo bình thường
thì cũng hi hi ha ha chào hỏi với cô. Bởi vì sẽ phải nộp bản vẽ thiết kế ngay cho nên Thành Hạ đang chăm chú sửa trên máy vi tính, không ngại có người gọi cô: “Hạ Hạ, lấy cây thước ở bên cạnh em cho anh mượn dùng
lát.” Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại diend@nl3quyd*n.cOm
Vì vậy mắt Thành Hạ cũng không rời khỏi màn hình, tay phải tiếp tục di con chuột, tay trái cầm cây thước đưa ra ngoài thả xuống.
”Lạch cạch.”
Quay đầu lại nhìn, bạn Lương Bích Đoàn đang thất thần, mắt thì nhìn chằm chằm ngón áp út tay trái của cô.
”Em gái, đồ chơi này giá không rẻ chứ?” Bạn Lương nói.
”Xuỵt!”
Bạn Lương gật đầu một cái, nhặt cây thước lên rồi đi.