Đội Thi Công Tình Yêu

Chương 48




Editor: Cogau

Trở về phòng, Lâm Lâm còn chưa về, Thành Hạ thay đồ ra đi rửa mặt, quay lại thì gặp Lâm Lâm đang ngồi ở trước máy vi tính ngoắc cô: “Nhanh lên, Phương Ngu và Nhược Nhược đều online đấy.”

Mở máy vi tính ra vào nhóm, đâu chỉ có Phương Ngu và Chu Nhược Nhược, rất nhiều bạn thực tập ở nơi khác đều ở đây, mọi người tán gẫu vài câu, Lâm Lâm ném quả bom: Thành Hạ muốn đến gặp ba mẹ chồng.

Quả bom này quả nhiên rất có hiệu quả, nổ ra các loại vấn đề, nhưng điều khiến Thành Hạ muốn ói ra năm lít máu chính là hỏi cô có phải muốn có con rồi mới cưới không... ... Trí tưởng tượng của nhân loại đúng là vô cùng phong phú.

Cô không trả lời, Lâm Lâm trả lời thay: Bằng cậu ấy ư? Còn có con mới cưới á, tớ đoán Giang đẹp trai ngay cả ‘bức tường công sự’ còn chưa vào được, cách khung thành phải vài năm ánh sáng đấy.

Vì vậy, Thành Hạ thực sự bó tay luôn rồi.

Nửa đêm, Thành Hạ còn đang thấp thỏm không yên thì điện thoại chợt sáng, lấy tới xem lại là Tiếu Thanh, tên này làm việc và nghỉ ngơi không thể bình thường chút sao?

Tiếu Thanh: Ôi, cô dâu xấu xí phải gặp ba mẹ chồng nên ngủ không yên phải không?

Thành Hạ bĩu môi: Đúng vậy, vừa nghĩ tới tôi đây xấu xí mà cũng có người muốn nên tôi kích động không ngủ được, ông Tiếu, ông có thể đừng mất hứng như vậy được không? Công cuộc theo đuổi tình yêu của ông có thể có chút cao hứng không vậy??

Tiếu Thanh trả lời cô là: không thể, nhìn thấy cậu là tụt cả hứng rồi.

Chắc chắn là lại bị Thành Hạ rủa một câu: ‘ông cút đi’.

Sau đó Tiếu Thanh lại đê tiện nói: Mau ngủ đi, vốn đã xấu xí, sáng sớm ngày mai mắt quầng thâm càng khó coi, thật vất vả mới ‘lừa’ được Giang Nam Đồng, bỏ qua ‘kèo’ này thì căn bản không có chuyện tốt như vậy nữa đâu.

Cúp điện thoại, Thành Hạ thực sự ngủ thiếp đi, suy nghĩ, quả nhiên mỗi người đều có một tác dụng riêng, giống như Tiếu Thanh chính là dùng để hóa giải tâm tình lo lắng.

Buổi sáng thứ bảy ấm áp thế này, nếu như không có chuyện phải gặp cha mẹ người khác thì sẽ vui vẻ nhường nào, vừa ăn sáng Thành Hạ vừa nghĩ như vậy.

Xe chạy về phía khu biệt thự siêu cao cấp Thành Hạ cũng chưa cảm thấy có chuyện gì, cô cho rằng nhà của Giang Nam Đồng ở bên kia, không có chuyện gì nên thích đi dạo trên con đường này để ngắm những căn biệt thự tráng lệ.

Xe quẹo vào con hẻm đó Thành Hạ vẫn cảm thấy không có gì, đi ngang qua cũng là bình thường mà thôi, đi qua số nhà 581 Thành Hạ còn cố ý quay đầu lại ném một cái nhìn khinh bỉ.

”Sắp tới rồi.” Giang Nam Đồng nói.

”Vâng.” Thành Hạ lên tiếng trả lời, có lẽ ra khỏi chỗ này quẹo qua ngã tư là đến rồi.

Khi xe đậu ở trước cửa số nhà 503, Thành Hạ nhìn Giang Nam Đồng: “Sao vậy? Xe hư à?”

”Không hư.” Giang Nam Đồng nói.

Lúc này, Thành Hạ cảm thấy có gì đó.

”Vậy......”

Không đợi Giang Nam Đồng trả lời cô thì lúc này cửa gỗ đã mở rồi, một đôi vợ chồng nhã nhặn đi tới thuận tiện giúp cô mở cửa xe.

”Ôi, cô bé này xinh đẹp hơn rồi.” Bà dì đeo mắt kính dáng vẻ của người trí thức nói.

”Mẹ, không phải đã nói mẹ cứ bình thường thôi sao, đừng dọa Hạ Hạ sợ chạy mất.” Giang Nam Đồng đã xuống xe, Thành Hạ xuống xe được chào đón nhiệt liệt, lúc này tay đang bị bà dì dáng trí thức nắm thật chặt, chỉ sợ cô không quen đường vào.

Thành Hạ bước đi mấy bước với vẻ ngẩn ngơ, bị lôi vào nhà rồi mà cũng vẫn chưa lên tiếng một câu nào, vẻ mặt bình tĩnh.

Giang Nam Đồng thấy bộ dáng này của cô, vội để ba mẹ đi vào bếp làm cơm trưa, sau đó kéo Thành Hạ ngồi xuống, quét mắt một vòng về phía phòng bếp bên kia, thấy hai cái đầu lén lén lút lút thập thò nhìn phía bên này.

”Cầu Cầu, em giận sao?” Giang Nam Đồng hỏi, thật ra thì anh cũng có chút thấp thỏm, không biết Thành Hạ có thể cho là anh cố ý giấu giếm mà tức giận không.

Thành Hạ nhíu mày thở dài: “Buồn chết rồi, anh nói cho em biết, rốt cuộc em có nên giả bộ giận một chút, tỏ ra em rất tức giận không đây?”

Đáp án này khiến Giang Nam Đồng đổ một chút mồ hôi.

”Vậy, em thật muốn tức giận sao?” Cẩn thận hỏi.

Thành Hạ lắc đầu một cái: “Có gì mà tức giận, chỉ có điều là nhà anh quá sang trọng mà thôi, em với anh yêu nhau cũng không nói chuyện gia đình.”

Tâm tư Giang Nam Đồng mềm lại, lại quét mắt một vòng vào phòng bếp, hai ngón tay cái ở đó giơ về phía anh, sau đó cái đầu biến mất.

”Nhưng......” Thành Hạ lại làm cho thần kinh người khác căng lên.

”Nhưng mà cái gì?”

”Nhưng em không giả bộ tức giận một chút......” Lại gần Giang Nam Đồng hơn chút rồi nhỏ giọng nói: “Vậy ba mẹ anh có thể cảm thấy là em nhắm vào căn hộ nhà anh không?”

”Ôi, Hạ Hạ, chúng ta còn sợ con không nhắm trúng ấy chứ, nhắm trúng là tốt rồi, chờ các con kết hôn thì sang tên cho các con luôn.” Âm thanh từ sau lưng tới làm Thành Hạ giật mình.

”Con không muốn!” Thành Hạ nói, cũng không phải Giang Nam Đồng không có nhà, mặc dù.. cô vẫn rất thích căn nhà này, hồi nãy mới vừa bước vào cổng cô đã nhìn thấy hoa đầy sân, hành lang thì treo hai lồng chim, còn có hai cái ghế mây, rất thoải mái.

”Không muốn ư? Vậy cũng được, vậy chờ cháu trai chúng ta ra đời thì cho cháu trai.” Mẹ của Giang Nam Đồng nói.

”Bà ơi, bà đừng tạo áp lực cho con bé, Hạ Hạ mới bao nhiêu!” Ba Giang Nam Đồng nói, Thành Hạ vừa nhìn ông tỏ vẻ cảm ơn đã nghe ông nói tiếp: “Cái gì mà cháu trai? Cháu gái cũng giống như nhau chứ.”

Nếu như chỉ có Giang Nam Đồng ở đây thì cô nhất định phải giả bộ té xỉu!! Bỗng nhiên cô cũng hiểu tại sao Giang Nam Đồng ‘xấu xa’ thế kia, đúng là cha nào con nấy mà.

Nói xong những chuyện này, Thành Hạ nghĩ đến một vấn đề: năm đó cô cũng đi qua số nhà 503 này, cũng thấy người của nhà 503 đi ra, nhưng vì sao Giang Nam Đồng lại giả bộ không quen biết đây? Hỏi, vẻ mặt Giang Nam Đồng bất đắc dĩ: “Em không thấy họ khoa tay múa chân với chúng ta sao, ý là đừng chào hỏi làm em sợ.”

Khoa tay múa chân...... Ai mà để ý người xa lạ khoa tay múa chân làm gì chứ.

Chuông cửa leng keng, Giang Nam Đồng đi mở cửa, một nam một nữ đi vào, nam thì mặt râu quai nón, áo thun cao bồi giày thể thao; nữ thì dáng cao gầy, tóc đen búi lên ở phía sau, mặc dù đeo chiếc kính không gọng nhưng vẫn không giấu được đôi mắt to xinh đẹp của cô ấy, sống mũi rất cao, đôi môi không dày không mỏng rất vừa vặn, hình dáng tai cũng đều rất đẹp, áo sơ mi dài trắng kết hợp với quần lửng và một đôi dép kẹp, tuy không phải ‘đại mỹ nữ’, nhưng câu “Bụng hữu thi thư khí tự hoa”* dùng ở trên người cô ấy thật sự là chuẩn xác, cô ấy có vẻ động lòng người, liếc mắt nhìn vẫn còn muốn nhìn thêm lần nữa.

* Bụng hữu thi thư khí tự hoa: vẻ tự tin của người có kiến thức. Để nguyên Hán Việt thì câu văn xuôi hơn nên mình không edit.

Thành Hạ quan sát cô ấy, cô ấy cũng quan sát Thành Hạ.

”Thành Hạ phải không? Xin chào, Hà Tùng.” Cô gái nói.

”Chào chị.” Thành Hạ nói.

Nhiều thêm hai người nên không khí sôi động hơn chút, nhưng trong căn nhà này lại khiến cho Thành Hạ có điểm khó chịu, khắp mọi nơi Hà Tùng đều thể hiện như nữ chủ nhân, điểm này cô không xen vào, dù sao cũng không phải là nhà cô, nhưng có người lại muốn quản Giang Nam Đồng thì liên quan đến cô rồi?

”Nam Đồng, tới giúp em cắt trái cây.” Hà Tùng ở trong phòng bếp gọi.

Giang Nam Đồng lôi Thành Hạ cùng đi.

Lúc ăn cơm, mẹ Giang Nam Đồng kéo cô ngồi bên cạnh hai người già, thân thiết giống như con gái ruột vậy, Giang Nam Đồng ngồi ngay sát cô, Hà Tùng và anh trai Giang Nam Đồng ngồi phía đối diện, vừa vặn Hà Tùng đối diện với Giang Nam Đồng. Trên bàn ăn, Hà Tùng và ba mẹ của Giang Nam Đồng, cùng anh trai nói chuyện về Sinh Vật Học, chính xác là nói về tế bào học. Căn bản cô không hiểu, chút kiến thức về thực vật học, động vật học thời trung học này đã sớm trả lại cho thầy cô rồi.

Thật ra thì Hà Tùng rất hay nói.

”Kỳ thực, có thể nói tế bào học và kiến trúc học của tụi em cũng có phần tương đồng, sinh vật thể là do vô số tế bào tạo thành, kiến trúc thể là do từng cục gạch xây nên, nền tảng đều là từ từng chút từng chút một tạo nên, nền tảng thật sự rất quan trọng.” Hà Tùng nói.

Thành Hạ đang nhai một miếng thịt ba chỉ.

Lời này nghe giống như là sườn xào chua ngọt chưa cho đường mà đã cho dấm vậy, ánh mắt quét một vòng, trên mặt ba mẹ Giang Nam Đồng đều mang một chút giận.

Thành Hạ không nói chen vào, tiếp tục nhai thịt ba chỉ, ăn ngon thật, có mùi vị gia đình.

”Thành Hạ, em đừng thấy Nam Đồng bây giờ là tiến sĩ, nhưng khi còn bé học tập kém, thường thường đều là đếm ngược, thường bị chú Giang đánh đòn đấy, khi đó cậu ấy còn nhìn bài tập của chị, còn không cho phép chị mách cô giáo. Hình như vào năm lớp ba, tự nhiên khoa học cậu ấy còn được 0 điểm, có phải không, Nam Đồng?” Hà Tùng nói, cười.

Thành Hạ cũng cười cười, hỏi Giang Nam Đồng: “Hồi tiểu học anh học kém vậy à?”

Giang Nam Đồng gật đầu.

”Cũng may, tìm việc làm cũng không cần Bằng tốt nghiệp tiểu học, cũng chẳng ảnh hưởng gì. Khi còn nhỏ, ai chẳng có sai lầm.” Thành Hạ nói, đột nhiên cảm thấy thịt ba chỉ càng ăn ngon rồi.

”Nói cũng không thể nói như vậy, không có nền tảng vững chắc thì cũng giống như một sinh mạng vậy, nếu như quá trình phân tách tế bào ban đầu có vấn đề, vậy tương lai cái sinh mạng này hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có vấn đề. Như xây một căn hộ, nền móng không vững chắc, tương lai có khả năng là căn hộ sẽ mất an toàn, có thể động đất cấp hai thôi là đổ rồi, em thấy đúng không?” Hà Tùng nói.

”Là như vậy, không sai.” Thành Hạ nói.

A, hiểu rồi, đây chính là thanh mai trúc mã mà về sau lại dựa dẫm vào người đang làm chủ tịch hội đồng hương ở Mỹ đây mà, hiểu rồi, thấy vậy là muốn ăn xong!

Ở dưới bàn, Giang Nam Đồng nhẹ huých cô một cái, vừa định mở miệng đã nghe Thành Hạ nói: “Lĩnh vực Sinh vật em không hiểu lắm, nhưng ở trường cũng được học sơ sơ nghe chị Hà nói khẳng định không sai, trong kiến trúc học cũng rất xem trọng nền tảng, nhưng vấn đề chính là, nền tảng có vững chắc bao nhiêu, hoạch định có hoành tráng cỡ nào mà bỏ dở giữa chừng thì cũng vô ích mà thôi, vậy thì thành căn hộ đầu voi đuôi chuột rồi, Bắc Triều Tiên có tòa thành, nền móng vững chắc, kiểu dáng đẹp, cái gì cũng tốt, nhưng bây giờ lại trở thành tòa thành đầu voi đuôi chuột của thế giới, thật là đáng tiếc nha.”

Giang Nam Đồng lại đụng cô hạ xuống, lập tức mẹ Giang Nam Đồng lại gắp cho cô miếng thịt ba chỉ nữa.

”Nếu như nền tảng vững chắc, lại có thượng tầng tiếp tục che chắn thì hẳn càng hoàn hảo.” Hà Tùng nói.

Thành Hạ cười cười: “Vậy cũng nên xem có xây được hay không, nếu để tình trạng đầu voi đuôi chuột thời gian quá dài sẽ có chính quyền can dự vào, những tòa thành có giá trị cao kiểu này, có lẽ cũng sớm đã trải qua quyết định của chính phủ sẽ bị tập đoàn có ánh mắt tinh tường thu mua mất, người chủ mới nơi Tấc Đất Tấc Vàng sẽ không chuyển nhượng, người không làm ăn buôn bán cũng biết cái đạo lý này, chị nói xem có đúng không chị Hà?”

”Này, đừng chỉ cố nói chuyện, ăn cơm đi, Hạ Hạ học kiến trúc, chắc chắn sẽ không làm căn hộ đầu voi đuôi chuột đâu phải không?” Mẹ Giang Nam Đồng nói.

”Vâng ạ, đây là đạo đức nghề nghiệp mà!” Thành Hạ nói.

Thật là khó chịu mà, người như vậy ngày ngày bày trong nhà cùng Giang Nam Đồng nói chút vấn đề nền tảng hay không nền tảng, trong lòng cô rất không thoải mái.

”Dễ dàng cầm được quyết định của Chính phủ như vậy sao? Nếu chủ cũ không muốn chuyển nhượng thì sao?” Hà Tùng hỏi.

Thành Hạ không nói tiếp mà quay đầu nhìn Giang Nam Đồng: “Giang Nam Đồng, Thứ hai lúc nào anh có thời gian vậy?”

”Có lớp buổi sáng. Sao vậy?” Giang Nam Đồng hỏi.

”A, em đang nghĩ, nếu có thời gian thì chúng ta bớt một tiếng để đi đăng ký.” Thành Hạ nói những lời này rất nhẹ nhàng.

”Có thời gian!” Mẹ Giang Nam Đồng lập tức nói, còn bổ sung thêm một câu: ”Tất nhiên phải có thời gian rồi.”

”Nhưng......” Giang Nam Đồng nhìn Thành Hạ, ánh mắt có chút tránh né, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, điều này làm cho trong lòng Thành Hạ khó chịu.