Editor: Cogau
Có người tò mò, nhiều chuyện cũng có cái hay: Buổi tối trước khi tắt đèn, người người ở lớp Kiến trúc 0302 (bao gồm cả con gián ký sinh trong thùng rác) đều biết chuyện Tiếu ‘đẹp trai’ là hoa có chủ, các nam sinh trong nhóm ầm ĩ đòi Tiếu ‘đẹp trai’ khao.
Phương Ngu đang đắp mặt nạ dưa leo, nghe Chu Nhược Nhược nhắc đến yêu cầu của mọi người, cô chợt cười, làm rơi cả mấy miếng dưa leo: "Có lẽ tiền của Tiếu Thanh sau này đều dùng vào việc chiêu đãi mọi người nhỉ."
"Phương Ngu, cậu không coi trọng tình yêu của Tiếu ‘đẹp trai’ à?" Không phải Lâm Lâm không nhìn ra, khóe miệng lại còn cười gian nữa chứ.
"Bản chất quyết định ý thức!" Phương Ngu nói.
Thành Hạ nằm lỳ ở trên giường gửi tin nhắn cho Lâm Phóng, hỏi anh ấy lúc trước tìm bạn gái có khao mọi người hay không, Lâm Phóng nói, anh tìm bạn gái chứ không phải là tuyển người đẹp, có khao cái đầu ấy, có số tiền đó để dành mà dẫn bạn gái đi chơi còn hơn.
Thành Hạ trả lời anh ấy mấy chữ: Người khác thường, không nhân tính.
Nghe nói, cuối cùng Tiếu Thanh vẫn khao mấy người ở phòng của cậu ta, vì uống nhiều quá, nên lỡ lời nói một câu danh ngôn, ngày hôm sau đồn tới cả nhóm, bị bốn vị cô nương cực kỳ coi thường.
"Tam nhân hành tất hữu ngã thê!"** (Ba người cùng đi ắt có vợ của tớ)
(**Gốc: ‘Tam nhân hành tất hữu ngã sư’Nghĩa là: Trong ba người cùng đi ắt có thầy của ta)
Theo người tiết lộ tình hình, sau ba tuần rượu, Tiếu ‘đẹp trai’ bị tra hỏi bí quyết theo đuổi người đẹp, Tiếu ‘đẹp trai’ cười tà mị "Còn đây là bí mật bất truyền của tớ", sau đó phun ra câu danh ngôn này.
Từ sau khi kết thân với cô bạn gái Khoa Ngoại ngữ, Tiếu Thanh với nhóm bạn thân Phương Ngu và Thành Hạ càng ngày càng xa cách, chỉ chào hỏi khi đi học mà thôi, hơn nữa, có vẻ như ‘trình’ tiếng Pháp của Tiếu Thanh còn tăng lên, gặp mặt Phương Ngu và Thành Hạ liền chào một câu "Bon¬jour".
Khó khăn lắm mới có ngày Tiếu Thanh ăn cơm cùng các cô, Phương Ngu nói: "Tiếu Thanh, sau này, cậu đừng tìm bạn gái học Khoa âm nhạc nhé, nếu là Khoa âm nhạc thì đừng là chuyên ngành Tuồng đấy, tớ nghe đau đầu lắm."
"Nếu là người học Tuồng thì mua hai cái nút tai là được, nhưng nếu cậu tìm người tập Taekwondo, Judo thì nhất định phải cách xa tớ ra một chút, những thứ đó thì không chơi." Thành Hạ bổ sung.
"Nói có lý." Phương Ngu gật đầu phụ họa.
"Tớ nói hai người các cậu này, khổ tớ quá, tớ vừa mới bắt đầu mà các cậu đã không coi trọng à?" Tiếu Thanh nuốt sợi mì xuống, hỏi.
"Chúng tớ nói như vậy, mục đích là hi vọng cậu và người này được lâu dài, thiên trường địa cửu - biển cạn đá mòn mà thôi." Phương Ngu nói.
Thành Hạ gật đầu: "Có lợi cho ổn định xã hội, còn có lợi cho cá nhân cậu tiến bộ, cớ sao không làm?"
Tiếu Thanh lảng sang chuyện khác, nói đến anh chàng thạc sĩ Khoa toán săn đón Phương Ngu . . . . . .
Năm thứ nhất, tình yêu sinh viên cũng bắt đầu hình thành.
Nhìn tình yêu của người khác rút ra bài học cho mình, những ngày sau đó trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến cuối kỳ. Ngày nóng bức lại còn phải học không biết là cực hình thế nào?
Gửi tin nhắn cho Lâm Phóng than thở, nếu được sống ở dưới nước thì thật tốt.
Lâm Phóng cười ngất, nói: sống ở dưới nước, trừ Nàng Tiên Cá thì có cóc khô gì!
Thuận tiện, Lâm Phóng nói lịch trình nghỉ hè đã thu xếp ổn thỏa hết rồi, ba Lâm hỏi cô có ghé chơi không.
Thành Hạ nói cô phải về nhà với mẹ.
Cũng sắp tới kỳ Tập quân sự, thi cuối kỳ không đáng sợ. Chẳng qua, các nam sinh thì hưng phấn, còn các nữ sinh thì sợ rám, đen.
Tới ngày thi, Thành Hạ lại ngủ quên, thiếu chút nữa thì trễ, đến phòng học lớn phát hiện Học trưởng Hành lý Giang Nam Đồng đang đứng rất lịch sự trên bục giảng.
Cuộc thi bắt đầu, cũng không có gì là khó.
Vừa làm bài, ánh mắt liếc thấy có người đứng bên cạnh, đứng hồi lâu vẫn không nhúc nhích, Thành Hạ ngẩng đầu lườm một cái, đừng nhìn, nếu nhìn nữa cô sẽ quên hết đáp án những câu còn lại, Học trưởng hành lý cũng nhìn cô một cái, gật đầu rồi tiếp tục giám sát.
Chỉ còn một câu cuối cùng thôi! Thành công sắp ló rạng.
Vẫn ra sức ghi ghi chép chép lên giấy.
Ông trời ơi! Cô muốn bay ngay đến căng tin của trường mua cây bút chấm điểm (chất lượng kém chút cũng được) để lừa gạt họ.
Một bàn tay trắng nõn cầm cây bút chấm điểm, đặt lên bài thi của cô, nhẹ nhàng để xuống rồi đi qua.
Oaaa! Cô muốn đi mua một lá cờ thi đua để khen thưởng! Học trưởng Hành lý quả nhiên là người tốt.
Làm bài xong, Thành Hạ kiểm tra lại một lần rồi nộp bài thi, cô ghét nhất mỗi lần kiểm tra lại, càng kiểm tra càng sai. Đi ra tới cửa phòng học còn len lén quay đầu lại nhìn một chút, Học trưởng hành lý đang cúi đầu xem bài thi của cô.
Cuối cùng cũng thi xong, trong Khoa thông báo ngày 19 tháng 8 trở lại trường, bắt đầu tập quân sự nửa tháng. Cơm còn chẳng muốn ăn, thời tiết nóng nực, tập quân sự đúng là một cuộc khảo nghiêm tàn khốc, chỉ mong đến lúc đó trời có thể mát mẻ hơn.
Trở về Trùng Khánh, ở nhà thoải mái một tháng, nghỉ hè không có bài tập, thành ra ngày nghỉ chẳng biết làm gì. Trong khi bạn rủ đi núi Tiên Nữ chơi, mặc dù đã mang theo nước hoa, dầu Bạc Hà, dầu gió các loại, nhưng trên người Thành Hạ vẫn bị không ít nốt đỏ.
Ngày 17, Thành Hạ trở lại trường, ba người nhà gần còn chưa tới.
Kỳ Quân sự bắt đầu, cho dù có thích ăn diện hay không, có vui vẻ hay không thì khắp nơi trên sân điền kinh, sân bóng rổ, bóng chuyền không phân biệt nam, nữ đều là quân phục và mũ rằn ri.
Mấy ngày trôi qua, dù có bôi kem chống nắng dày thế nào cũng không ngăn cản được ảnh hưởng của tia tử ngoại, Thành Hạ soi gương, da mặt càng ngày càng khác biệt so với khuôn mặt vốn trắng nõn của cô.
Ông trời ạ, cuối tháng 8 mà vẫn nóng nực như thế.
Thật ra thì, Thành Hạ cũng muốn giống như rất nhiều nữ sinh vậy, giả bộ ngất xỉu giữa trời nắng, suy đi nghĩ lại, như vậy không phải là làm mất mặt cha mẹ sao, nếu còn để cho Lâm Phóng biết thế nào cũng cười nhạo cô đấy! Suy nghĩ một chút nên thôi, chịu khó phơi nắng đi, dù sao bây giờ cô đã quyết tâm rồi. "Hàng tồn kho" rồi thì bề ngoài có đẹp hay không đẹp cũng không có vấn đề gì.
Nữ sinh "Bị cảm nắng" càng ngày càng nhiều, Lâm Lâm và Chu Nhược Nhược lần lượt xin nghỉ, chỉ còn Thành Hạ và Phương Ngu còn giữ vững trận địa. Lúc này là thời gian nghỉ ngơi, mọi người ngồi xuống đất.
"Phương Ngu, hình như tớ ngửi thấy mùi vị thịt nướng." Thành Hạ nói.
"Ừ, thêm chút tiêu, thì là thì càng tốt." Phương Ngu nói rồi nhìn qua cô: "Ôi, Thành Hạ, cậu nói trong quân đội ngày ngày huấn luyện như vậy, cũng thật đáng thương. Không biết lính nào là cực khổ nhất nhỉ?"
Thành Hạ suy nghĩ một chút: "Lính cấp dưỡng."
Phương Ngu vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Vừa đội mũ xanh (cắm sừng), lại Làm dâu trăm họ." Thành Hạ giải thích.
Phương Ngu nhịn không được cười hì hì thành tiếng, tựa vào vai Thành Hạ: "Cậu cứ nói quá lên thế."
"Ý! Đây cũng không phải là tớ nói, mà là trong chuyện tiếu lâm, đối với Giải Phóng Quân kính yêu, tớ cũng không có nửa điểm bất kính nha." Thành Hạ vội nói.
"Ôi, ngẩng đầu phóng tầm mắt nhìn, khỏi cần nói, nam nữ đều là đầu ‘đội mũ xanh’ đó!" Phương Ngu nói.
"Cái gì mũ xanh vậy?" Sau lưng chợt truyền đến Tiếu Thanh âm thanh.
Hai người ăn ý quay đầu lại xem một chút: "Cái mũ màu xanh lá cây."
Bởi vì Khoa ngoại ngữ năm ngoái đã tập quân sự rồi, nên lúc này đại đa số còn chưa trở lại trường, Tiếu Thanh như uyên ương gãy cánh, lạc đàn nên thường xuyên trà trộn theo Thành Hạ và Phương Ngu.
Giờ này, cũng sắp kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, Phương Ngu được đồng hương rủ đi, Tiếu Thanh và Thành Hạ ở nhà ăn ăn cơm, Tiếu Thanh cầm chiếc đũa nhìn Thành Hạ phía đối diện: "Sao ăn ít thế? Tất cả mọi người thân quen như vậy rồi, ở trước mặt tớ cũng không cần giữ ý đâu?"
Thành Hạ không để ý cậu ta, thấy cơm còn ít, im lặng không lên tiếng mang đồ ăn đặt trên bàn, dùng khay bưng chén cơm đi, Tiếu Thanh có chút không hiểu, đang suy nghĩ đồ ăn thừa của cô không cần anh giải quyết chứ, thì đã thấy Thành Hạ lại bưng cái khay quay lại, trên khay rõ ràng là một phần cơm khác.
Sau đó Tiếu Thanh ngây ngẩn cả người, sau đó nữa, Thành Hạ tiếp tục ăn cơm còn Tiếu Thanh cười ha ha.
"Nữ sinh các cậu rõ là. . . . . . sĩ diện đến mức này." Tiếu Thanh nuốt miếng cơm: "Sườn nhiều như vậy, cứ sĩ diện hão để mà đói chứ? Này cậu, có phải nửa đêm cậu đói bụng đến mức phát điên lên không?"
"Tớ lại không đói bụng, phát điên làm gì!" Thành Hạ nói, cố gắng ăn cơm, thật là, căntin Đại học T này thật quá đáng, một phần cơm chỉ có một lạng thôi, mỗi bữa làm hại cô phải đi hai lần, thật ra thì cô rất muốn đi thêm lần thứ ba, đáng tiếc mất hết cả thể diện.
Ăn cơm xong Tiếu Thanh còn cười, Thành Hạ ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái: "Tiếu ‘đẹp trai’, cậu cười thật mất điểm đấy."
Cửa ra vào căn tin có chỗ bán đồ ăn vặt, Thành Hạ đi vào mua một cái bánh bao ra, mắt Tiếu Thanh trợn ngược: "Cậu ăn khuya à?"
"Món điểm tâm ngọt sau bữa ăn!" Thành Hạ nói, trời ạ, hai suất cơm mà còn không đầy bụng của cô à!
"Cậu mang đồ đã ăn để đâu hết rồi?" Tiếu Thanh rất nghi hoặc, vóc dáng nhỏ thó thế sao ăn được nhiều như vậy chứ, bạn gái cậu ăn một phần cơm còn sớt qua cho cậu một nửa, cậu cho đó là sức ăn bình thường của nữ sinh, bây giờ thì không biết là ai không bình thường.
"Trong dạ dày, chẳng lẽ ăn vào trong óc hả?" Thành Hạ nói.
Đang nói, điện thoại di động vang lên, nghe thì là của Lâm Phóng, không đợi cô mở miệng đầu kia đã cười nói trước: "Nha đầu, ăn cơm chưa?"
"Hỏi luyên thuyên, nếu nói chưa ăn thì anh mời em ăn chắc?" Thành Hạ nói.
"Không thành vấn đề, muốn ăn gì thì nói với anh trai, anh trai sẽ đưa máy bay chở qua cho em." Lâm Phóng cười.
"Không có gì đặc biệt muốn ăn, chỉ đặc biệt muốn ăn dưa hấu cát ướp lạnh thôi, anh chở cho em một xe tới đi." Thành Hạ nói.
"Đồ chơi chơi xong rồi cũng hư, em về đây ăn đi, anh trả tiền vé máy bay cho em." Lâm Phóng nói.
"Thôi, vé máy bay khứ hồi đủ em mua một xe dưa hấu và một máy game Hoàng Tử nhỏ rồi." Thành Hạ nói.
"Vậy anh đến chỗ em." Lâm Phóng hình như rất rảnh rỗi.
"Không cần, đi tới đi lui phiền lắm, hơn nữa tập quân sự xong là vào học rồi. Không nói chuyện với anh nữa, em muốn đi mua kem. . . . . . Cúp máy đây." Thành Hạ tắt điện thoại.
"Ôi, thật ngọt ngào." Tiếu Thanh nói.
"Ngọt ngào cái . . ." Nhưng chợt nhớ tới: "Ngọt ngào là đương nhiên rồi, không ngọt ngào thì sớm chia tay thôi."
"Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã à?" Tiếu Thanh hỏi.
Thành Hạ nhún vai từ chối cho ý kiến, vừa đúng đến trước bồn hoa phòng ở liền vẫy tay tạm biệt.
Trưa hôm sau, ba người cùng nhau ăn cơm, lúc Phương Ngu và Thành Hạ bắt đầu ăn thì Tiếu Thanh mới bưng hai khay tới, cậu ta chuẩn bị một tô cơm to, bên cạnh là hai chén cơm nhỏ, cầm để xuống trước mặt hai người họ: "Sau này cứ đi theo tớ đây thì có thể ăn cơm no."
Định mua một phần thôi nhưng chợt nghĩ còn có Phương Ngu nên quay lại mua một phần nữa.
Kết quả là Phương Ngu ăn một phần đã đủ rồi, hai phần cơm thêm này cũng vào bụng Thành Hạ hết. Phương Ngu coi như không thấy gì, nhưng Tiếu Thanh thì hơi kinh ngạc.
"Hôm nay không cần mua bánh bao ha, Thành Hạ?" Phương Ngu hỏi.
"Không cần, cuối cùng cũng ăn được bữa cơm no ở nhà ăn!" Thành Hạ nói, nhìn hai chén cơm thêm, thuận tay bỏ lại vào khay của Tiếu Thanh: "Tiếu ‘đẹp trai’, làm phiền nhé."
Đang đi ra thì đụng phải Lý Hàm Trúc đi cùng một nhóm, họ nhìn Tiếu Thanh một chút, vẻ hơi nghi ngờ: "Tiếu Thanh, cậu đã ăn từng đó à?"
"Hôm nay quá đói!" Tiếu Thanh trả lời rất tự nhiên.