Editor: Cogau
Chẳng mấy chốc đã đến cuối năm, cũng đã bắt đầu có thông báo những người rớt kỳ thi cuối, cuộc sống của Thành Hạ trôi qua một cách thoải mái, hiện tại thì ăn cơm cũng có người nhắc nhở cô, cơm nước xong còn có trái cây rửa sẵn, buổi tối trước khi ngủ còn có tin nhắn đặc biệt nhắc nhở "Nên đi ngủ rồi", tóm lại, Thành Hạ cảm thấy hạnh phúc.
Trước kia, những chuyện này đều là cô vì công việc quá mệt nhọc mẹ làm giùm.
Vội vàng chuẩn bị cho kỳ thi, mặt khác còn có vấn đề thực tập của học kỳ sau. Bận rộn đủ thứ chuyện dĩ nhiên là không rảnh để bận tâm đến Tiếu Thanh có mua đúng sữa tươi hay không, quá hạn có vứt bỏ hay không . . . các loại. Về thực tập, Thành Hạ vốn định tìm Trung tâm thiết kế ở thành phố H để thực tập, như vậy năm sau cũng không cần quay lại trướng sớm. Nhưng theo yêu cầu mãnh liệt cùng đề nghị chân thành của Giang Nam Đồng, cô quyết định qua năm sẽ quay lại sớm chút để tìm nơi thực tập, Viện thiết kế thì có lẽ là không có cách nào rồi, chỉ có thể xem tìm một công ty nhỏ cũng được.
Nghĩ đến vấn đề thực tập này, vấn đề tiếp theo không thể không nghĩ chính là công việc, nếu như tiếp tục đi tới với Giang Nam Đồng, vậy thì tương lai cô muốn ở lại thành phố S làm việc, vậy thì lại phải xa ba mẹ rồi. Chuyện này không giống với suy nghĩ ban đầu của cô, cô chưa bao giờ nghĩ tới phải xa ba mẹ như vậy, dù sao từ nhỏ đến lớn có thời gian mười mấy năm cô và mẹ là sống nương tựa lẫn nhau, đã thành thói quen rồi.
Giang Nam Đồng nói sẽ giúp cô liên lạc nơi thực tập, Thành Hạ nói muốn trước tiên tự mình tìm kiếm đã.
Chỉ là, thi cuối kỳ vừa mới bắt đầu, Tưởng Úy đã lâu không lộ diện nay lại xuất hiện còn cố ý hẹn trước buổi chiều với Thành Hạ, nói có chuyện muốn nói với cô, ăn cơm trưa Thành Hạ còn suy nghĩ vẩn vơ, cô và Tưởng Úy cũng không thân thiết lắm, có gì cần nói với cô ấy đây? Hẹn ở tiệm bánh kem trước cổng trường, Tưởng Úy đến sớm còn gọi đồ uống và hai phần bánh ngọt yêu thích, việc này . . . làm người ta khó hiểu.
Tưởng Úy cũng nhanh nhẹn vào thẳng chủ đề, hỏi cô đã chọn được chỗ thực tập chưa, Thành Hạ nói vẫn chưa, năm sau quay lại mới tính, Tưởng Úy liền cười, nói có một cơ hội rất tốt, là công ty bất động sản nổi tiếng toàn quốc hỏi cô muốn đi thực tập không.
Nói thật, rất mê người, so với miếng bánh ngọt này còn mê người hơn, nhưng sao Tưởng Úy có thể tìm tới cô đây? "Cơ hội tốt như vậy, sao cậu lại tìm tớ?" Thành Hạ cũng không quanh co với cô ấy.
"Ha ha, nói thật lòng, bởi vì cậu là hoa đã có chủ, hơn nữa lấy sự hiểu biết của tớ với cậu thì cậu sẽ không làm chuyện ‘hoành đao đoạt ái’." Tưởng Úy nói.
Nhìn Tưởng Úy ăn mặc một cách tinh tế, Thành Hạ than thở, là nhìn cô không có bản lĩnh ‘hoành đao đoạt ái’ ư? Ha ha. Có điều, quả thật cô không có cái bản lĩnh đó mà cũng không có tâm tư đó. Nhưng nhìn ý tứ Tưởng Úy cũng không phải vì thực tập mà thực tập.
"À, cái này, có được coi là khích lệ không?" Thành Hạ cười, trong lòng đấu tranh, công ty bất động sản nổi tiếng toàn quốc, Ôi . . . . . vào đó có thể học hỏi được nhiều thứ hơn đấy? "Sao? Quyết định đi! Cậu cũng biết, cơ hội này khó mà có được." Tưởng Úy nói.
"Để tớ suy nghĩ thêm được không?" Thành Hạ hỏi, cô muốn hỏi ý kiến Giang Nam Đồng một chút.
"Ừ, được, trước khi nghỉ cho tớ câu trả lời chính xác là được." Tưởng Úy cười nói.
Vừa chia tay với Tưởng Úy, Thành Hạ vội vàng gọi điện thoại nói cho Giang Nam Đồng, Giang Nam Đồng không chút do dự để cho cô đồng ý, lý do chính là: cơ hội khó mà có được.
Nhưng Thành Hạ không biết, cúp điện thoại của cô xong, Giang Nam Đồng lại gọi điện thoại cho Đới Dịch Quang, nói cho anh ta biết có lẽ Thành Hạ đi thực tập ở Địa ốc Hải Trí.
Trước khi nghỉ, Phương Ngu, Lâm Lâm và Chu Nhược Nhược mỗi người đều xác định nơi thực tập của mình, chỉ có Lâm Lâm và Thành Hạ ở thành phố S, gia đình Lâm Lâm đã liên lạc cho cô một Viện thiết kế. Nghe nói Tưởng Úy đến tìm Thành Hạ đi Hải Trí, ba người cũng trợn to hai mắt, sau đó tổng kết lại, nói "Gia cảnh Tưởng Úy quả nhiên không tầm thường."
Chuyện này coi như là đã quyết định rồi, tiếp đó lại vội vàng cho kỳ thi, cũng sắp quên sự tồn tại của tên Tiếu Thanh rồi.
Cho đến khi thi xong, Thành Hạ đang sắp xếp vali hành lý thì Tiếu Thanh gọi điện thoại tới.
"Nhóc Con, chừng nào thì cậu về nhà?" Tiếu Thanh hỏi.
"Về luôn, làm gì? Này ông Tiếu, không phải là lại không có cơm ăn chứ? Vừa hay trong phiếu cơm của ‘chị’ còn ít tiền, thưởng cho cậu." Thành Hạ cười nói.
"Vậy cậu không có cách nào đưa tớ đến sân bay rồi!" Tiếu Thanh nói.
"Ah, khi nào thì cậu đi?" Thành Hạ hỏi.
"Ngày mai! Cậu không thể tiễn tớ vậy thì mời tớ ăn tiệc chia tay đi." Tiếu Thanh nói.
"Tớ cũng ngày mai! Lại để tớ mời cậu ăn, thật là da mặt dày, được rồi, coi như cậu sắp xuất ngoại, mời cậu ăn tô Ma Lạt Thang đi." Thành Hạ nói.
"Thêm chai bia." Tiếu Thanh hỏi.
"Được rồi, quá hời đấy." Thành Hạ nói.
"A, còn nữa, cậu đừng dẫn Giang Nam Đồng theo được không?" Tiếu Thanh nói.
"Vì sao? Lại không cần cậu tốn tiền." Thành Hạ hỏi.
"Tớ nhìn thấy thầy giáo, nuốt không trôi được! Ít nói nhảm thôi, nếu mời tớ ăn thì chỉ có hai đứa mình thôi." Tiếu Thanh nói.
"Có phải cậu sợ cười nhạo tớ, lại bị Giang Nam Đồng bắt bẻ làm mất mặt không? Ha ha ha, không ngờ ông Tiếu cậu cũng có ngày này nha." Thành Hạ vui mừng.
Đầu kia, Tiếu Thanh không biết nói thầm câu gì, không rõ ràng, Thành Hạ hỏi thêm thì cậu ta tức giận, nói: "Nói nhiều như vậy làm gì, cứ quyết định thế đi, buổi tối mời tớ ăn cơm." Sau đó cúp điện thoại mà không giải thích.
Thành Hạ cầm điện thoại nói thầm: "Dạo này, được mời ăn cơm mà còn ra vẻ như vậy, đạo lý gì thế không biết."
"Ah? Có người muốn bạn gái của anh mời ăn cơm sao?" Giang Nam Đồng vẫn vẻ lịch sự đẹp trai, cửa để mở.
"Sao anh vào được?" Thành Hạ vẫn đang thu dọn đồ đạc.
"Quản sinh kiểm tra phòng." Giang Nam Đồng ngồi xuống ở cái ghế của cô: "Thu dọn đồ đạc xong rồi hả?"
"Vâng, a, đúng rồi, tên Tiếu Thanh bắt em mời cậu ta ăn cơm nói là tiệc chia tay, chưa đợi em nói xong dám cúp điện thoại của em rồi, thật đáng đánh." Thành Hạ nói.
"Tiệc chia tay á, cùng học một trường mà, đi đi, nếu uống rượu thì anh sẽ đi đón em." Giang Nam Đồng cười nói.
"Ai mà uống rượu với cậu ta, mời cậu ta ăn quán vỉa hè thêm một chai bia lạnh là được rồi mà." Thành Hạ nói. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại dienddanl3quyd0n.c^m
"Vậy cũng không được." Giang Nam Đồng phủ quyết.
"Hả? Vì sao?" Thành Hạ dừng động tác gấp đồ lại.
"Trời lạnh, ăn quán vỉa hè dễ đau bụng, cậu ấy đau bụng không sao, dù sao cũng là một nam sinh, còn em đau bụng bạn trai sẽ rất đau lòng." Giang Nam Đồng nói.
"Tất nhiên, bởi vì em so với cậu ta khỏe hơn nhiều." Thành Hạ nói xong mới phản ứng được người khác đang nói gì, khuôn mặt thoáng đỏ ửng: "Ấy, không phải là anh kiểm tra phòng sao? Nhanh lên một chút, kẻo lát nữa tất cả mọi người đi ăn cơm hết đấy."
Bất kể thế nào cũng đẩy Giang Nam Đồng đi ra ngoài.
Trong hành lang lập tức có tiếng chào hỏi, thỉnh thoảng xen lẫn chữ "cô", Thành Hạ ấn đống quần áo đến trợn mắt, gọi làm cô thật già rồi.
Ăn cơm trưa xong, định ngủ trưa nhưng lăn qua lộn lại cũng không ngủ được nên tìm cuốn tiểu thuyết trinh thám nằm trong chăn đọc, còn tám chương chưa đọc xong thì Tiếu Thanh gọi điện thoại tới, Thành Hạ vừa chăm chú vào tiểu thuyết vừa nói chuyện, đầu kia nói lát nữa gặp rồi thuận tiện cúp điện thoại.
Cuối cùng cũng đọc xong, bò xuống giường, lúc này mới nhớ tới vừa nãy cô không chú ý nghe Tiếu Thanh nói thời gian và địa điểm. Bằng tốc độ nhanh nhất, thay đồ cầm túi và khoác áo chạy ra ngoài, tính toán vừa đi vừa gọi điện thoại cho Tiếu Thanh hỏi rõ ràng.
Đáng tiếc, điện thoại vẫn đổ chuông nhưng Tiếu Thanh lại không nghe, Thành Hạ quá nôn nóng, lát nữa ở trạm xe cô không biết nên đi tuyến xe nào đây chứ? Ra khỏi cửa ký túc xá, Thành Hạ vẫn còn cúi đầu nhìn điện thoại di động, hoàn toàn không để ý đến Tiếu Thanh đang đứng ở cửa mặt tối sầm, cho đến khi cánh tay của cô bị túm lại.
"Sao cậu không nghe điện thoại?" Thành Hạ hỏi.
Tiếu Thanh nhìn điện thoại: "Tớ đợi cậu đã nửa tiếng rồi."
"À, tớ đọc sách, quên nhìn đồng hồ. Thật ngại quá." Thành Hạ gãi gãi đầu, aizz, tiểu thuyết trinh thám để lỡ việc mà. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại diendd@nleequyd^n.c0m
"Thêm hai chai bia nữa." Tiếu Thanh bước nhanh đi về phía trước.
"Tại sao?" Thành Hạ đi theo bên cạnh cậu ta, nghiêng đầu "càn quét", thật là da mặt quá dày mà.
"Vì tớ phải đợi ngoài trời băng đất tuyết nửa tiếng." Tiếu Thanh nói.
"Hứ, hôm nay dưới 5°C mà thôi." Thành Hạ nói.
"Mặc kệ, dù sao tớ cũng chờ nửa tiếng rồi." Tiếu Thanh ăn vạ.
"Thôi, không so đo với cậu, hai chai bia vậy." Thành Hạ nói: "Này, nói hay lắm, không được phép ‘giết’ tớ, tiêu chuẩn 100 ngàn thôi."
"100 ngàn? Ăn ở nhà ăn có đủ không?" Tiếu Thanh dừng bước.
"Đủ. Quá dư dả!" Thành Hạ cười nói.
"Bộp" trên đầu bị đánh một cái: "Sướng cậu rồi! Nhanh lên một chút, nhiều hơn thì Tiếu tôi bù cho." Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại di33nddanl3quyd0n.c@m
Tiếu Thanh không nói thêm gì, vẫy xe sau đó nói địa chỉ, Thành Hạ kích động đến nỗi thiếu chút nữa thì nhảy khỏi xe.
"Cậu giết tớ à? 100 ngàn, không mua nổi hai ly nước đâu đấy." Thành Hạ nói. Vẫn là Giang Nam Đồng được, không phung phí.
"Kêu cái gì? Không phải nói là thiếu thì tớ bù sao?" Tiếu Thanh nói.
Vừa lúc đó điện thoại của cậu ta vang lên, cậu ấy liếc mắt từ chối cuộc gọi sau đó tắt máy.
"Tiếu Thanh, cậu xác định là cậu mang đủ tiền chứ? Nếu không, cậu nói cho tớ biết số điện thoại của ba cậu trước, đến lúc đó tớ có thể tìm người tới đòi tiền chuộc." Thành Hạ nói.
Tiếu Thanh mặt đang tối sầm lại nở nụ cười, vỗ đầu cô một cái: "Được, mấy chuyện tiền bạc mà thôi, nhìn xem can đảm của cậu kìa."
Chờ xe dừng lại ở trước cửa Nhà hàng có tiếng là "Khiêm tốn xa hoa" này, Thành Hạ cảm thấy có chút hoảng hốt, thần linh ơi, ông Tiếu cũng có thể phung phí tới mức như vậy đấy.