Nắng lên thật đẹp, len lỏi qua kẽ lá. Một ngày đẹp trời để khóa học mới tổng vệ sinh. Lớp d1 được phân công ở khu học võ. Mọi người chuẩn bị dụng cụ lao động, đứng sẵn sàng, chỉ còn đợi lệnh của thầy Quốc Trọng.
Thầy bước đến trước lớp, hô to:
-Cả lớp! Điểm danh quân số!
Bạch Vân bước lên báo cáo sĩ số rồi quay về chỗ.
-Hôm nay tất cả giáo viên của học viện có chút việc cần giải quyết với đoàn thanh tra, vậy nên sẽ có các học viên khóa trên sẽ đến chỉ đạo các em làm vệ sinh.
Thông báo xong, thầy quay lại vẫy tay về phía cửa, gọi:
-Việt Hoàng! Qua đây! Anh Việt Hoàng sẽ phụ trách lớp ta!
Bàn giao xong lớp, nói cách khác, trong mắt Bạch Vân, thầy đã đưa trứng cho ác quỷ, thầy nhanh chóng rời khỏi.
Lớp trưởng rất khó chịu, quay qua thì thầm với Ngọc Hân:
-Số tôi đúng là trớ trêu!
Cô bạn chỉ cười và cười.
Tất cả nhanh chóng di chuyển đến vị trí được phân công. Anh chàng trợ giảng đi đi lại lại khiến một người cực kì ngứa mắt và rất nhiều người ko thể tập trung làm việc.
Tiểu thư Thu Trang luôn tìm cách xuất hiện trong tầm quan sát của Việt Hoàng, nhưng có vẻ, cô cũng khá tầm thường như mọi người trong mắt của cậu.
Chàng trai đi ngang qua chỗ Ngọc Hân, cô nhanh miệng gọi, nhưng chỉ rất nhỏ, đủ để cậu nghe thấy mà ko gây sự chú ý.
-Anh Việt Hoàng!
-Sao vậy?
-Ak! Em muốn hỏi cái này một tẹo!
-Uk!
-Anh thấy lớp trưởng bọn em thế nào?
Cậu rời ánh mắt khỏi những người xung quanh, quay sang nhìn cô gái. Mặt khá nghiêm túc theo kiểu giả tạo.
-Em ghen sao?
-Ak ko! Em chỉ thấy anh ko ưa cô ấy thôi!
-Ko hẳn là ko ưa!
Cậu bỏ đi! Vẫn cái vẻ bất cần nhưng nét mặt lại năng trĩu ưu tư. Rõ ràng là anh ấy đối với Bạch Vân rất đặc biệt so với những người khác, hay là do cô suy nghĩ quá nhiều.
Ngọc Hân là con gái thứ hai của phó giám đốc công ty mỹ phẩm cao cấp Beautiful, bố Việt Hoàng là ông chủ của ba cửa hàng đồ trang sức lớn ở Bắc - Trung - Nam. Hai người sớm đã quen nhau vì công việc làm ăn, cũng bởi vậy mà hôn ước được đặt ra với sự vui mừng của cô gái trong khi chàng trai vẫn dửng dưng. 16 năm nay cô vẫn nuôi hi vọng có ngày chinh phục được trái tim cậu, cô chơi đàn hay, múa giỏi, mấy năm liền là hoa khôi của cấp 2, rồi cấp 3. Cô đã nỗ lực rất rất nhiều chỉ vì muốn thay đổi cách nhìn của Việt Hoàng, nhưng hình như cậu chẳng hề để ý tới việc đó. Cậu vẫn luôn hờ hững như vậy đối với cô, ko ghét, ko yêu, ko quan tâm đến sự tồn tại của đứa con gái vẫn bám theo cậu suốt ngày, thậm chí là ko hề than phiền hay khó chịu.
Ngọc Hân nhận ra rằng Việt Hoàng còn có việc lớn cần làm, và cho đó là sự giải thích về thái độ kia, vậy nên cô sẽ chấp nhận chịu đựng tất cả để người cô yêu hoàn thành tốt đại sự
Trông thấy cô bạn thất thần ngắm nhìn trợ giảng, Bạch Vân tò mò lại xem.
-Cậu cũng mê anh ta sao?
Cô bạn vẫn chỉ cười. Và Bạch Vân cũng cười nhưng là vì chuyện khác.
Có tiếng động lớn, là tiếng bàn nghế rơi. Nghe đến chói tai, tưởng chừng đổ vỡ tất cả. Mọi người đồng loạt quay lại, chứng kiến cảnh anh trợ giảng điển trai ngã nhào xuống đất. Cậu ôm lấy phần bụng bị thúc vào cạnh bàn và cả vết thâm tím ở chân do ghế đè. Tuy vậy vẫn ko mất đi vẻ phong độ, ko thê thảm đến mức.hư Bạch Vân đã nghĩ. Đám con gái vây xung quanh, mặt ai nấy đầy lo lắng. Thu Trang định chạy đến cạnh đỡ cậu nhưng có vẻ Ngọc Hân nhanh chân hơn. Bao giờ cũng vậy, mỗi lần cậu có chuyện, Ngọc Hân vẫn luôn là người có mặt đúng lúc nhất.
Hình như Việt Hoàng ko cần đến sự giúp đỡ kia. Cậu gạt tay Ngọc Hân ra và tự mình đứng dậy.
-Ko sao! Tôi tự đi được.
Đám con trai hẳn là hả dạ khi thấy kẻ đẹp hơn mình, tài giỏi hơn mình bị hạ gục trước mặt phái đẹp. Một cậu nói to:
- Giờ thì các mĩ nhân biết ai mới là x -men rồi chứ?
Kết quả nhận được là những ánh mắt ko mấy thân thiện từ đám con gái, vậy nên vội vàng hạ giọng:
-Tôi đùa thôi! Anh ấy vẫn là nam thần số 1!
Cú va chạm kia nằm ngoài sức tưởng tượng của Bạch Vân, cô khá hả dạ nhưng sau cùng cũng thấy hơi có lỗi một tí. Hình như quá mạnh tay thì phải. Mà đâu có. Như thế là vừa sức với anh ta còn gì. Bạch Vân biết thể nào Việt Hoàng cũng phải qua chỗ bàn ghế để kiểm tra. Mà ở đây là sân võ, ngoài những buổi học ngoại khóa, bàn ghế luôn được xếp cao, gọn gàng, cứ phải hai đến ba cái chồng lên nhau. Cô lấy ba viên gạch kê dưới ba chân bàn, ko kê chân phía ngoài cùng để tạo độ kênh, lại kéo đầu ghế phía trên lệch hơn so với mặt bàn rồi ném mấy tờ giấy ở dưới gầm, như vậy sẽ gây sự chú ý cho Việt Hoàng, để cậu ta lại gần và...
Trông cái điệu bộ của anh ta hình như là rất đau, nhưng lại cố gắng tỏ ra ko sao. Chẳng lẽ chỉ vì hình tượng trong mắt mọi người mà anh ta chấp nhận cắn răng chịu đựng, giống như con sư tử mình đầy thương tích nhưng vẫn cố hết sức gầm lên ba tiếng rồi mới chịu ngã gục. Trong lòng Bạch Vân có vài phần thương hại, lại càng ghét cái tính kiêu căng của cậu ta. Xét cho cùng, lần này là cô có lỗi.