Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 64: Ngoại truyện 2: Buổi phỏng vấn thú vị




Thạch Đầu: Sự thật chính là như vậy đấy, vì vậy có thể nói tính cách bác sĩ Võ biến thái như vậy là vì Vưu Dung, về sau, Vưu Dung bị bác sĩ Võ giày vò cũng là báo ứng của cô ấy. (một đống trứng gà bay đến trước mặt) Lãng phí trứng gà thì không sao, chứ lãng phí trứng chim thì thật đáng hổ thẹn đấy ! Ngoài ra, còn một chuyện mà mọi người đều biết rõ, chiếc giày mà Vũ Đạo giữ chính là giày của bạn học Vưu Dung nhà chúng ta.

Vũ Đạo: (dáng vẻ chợt hiểu ra) Tôi đã nói rồi mà, đi loại giày có cổ cao quanh năm thì làm sao mà khỏi được bệnh nấm chân cơ chứ. Lần trước chân Vưu Dung bị thương phải đưa đến bệnh viện, tôi bị mùi hôi của chiếc giày làm cho ngạt thở gần như không đứng dậy nổi, mức độ này đúng là không bình thường chút nào ! Từ lúc chiếc giày này để trong nhà tôi, tôi trồng hoa thì hoa chết, nuôi cá thì cá ngủm, cuối cùng tôi đành phải ném nó vào trong cái hồ mới xây của trường Nam Khai, ai ngờ lại bị một nữ sinh mò lên ! Bây giờ tôi suy nghĩ cẩn thận lại mới biết, chiếc giày đó đúng là của cô ấy ! Cuộc đời tôi sao lại khốn khổ như vậy chứ, thử đủ mọi cách mà vẫn không thoát khỏi chiếc giày thối kia ! (Cà chua bay đến ...) Mọi người thật là, ném cà chua đi đâu vậy ? Đã ném thì phải ném cho trúng chứ ! (Vừa dứt lời liền bị người ta đập một túi khoai tây vào gáy) Cần phải đem truyền thống tiếp tục phát huy thêm mới được !

Bác sĩ Võ: (thấy sau gáy Vũ Đạo có khối máu bầm, vội nhảy lên, che ở phía trước người Vũ Đạo) Mọi người muốn ném thì ném tôi nè, tôi thích nhất là loại cà chua này đấy, nước ép của nó có màu đó rất giống màu máu ! (Tất cả mọi người đều dừng tay, không dám ném cà chua nữa, sợ màu đỏ của cà chua nát kích thích bác sĩ Võ nổi cơn điên lên, lại đòi rút máu của bọn họ ! Bởi vì lúc này trên tay bác sĩ Võ đang cầm cái microphone có hình dáng y hệt ống kim tiêm !) Thật ra tôi rất thích bạn học Vưu Dung, tôi nghĩ, nếu tôi và cô ấy lấy nhau, với sự kết hợp gien của chúng tôi, con của chúng tôi sẽ là đứa trẻ được người người kính nể ! (Mọi người nhất trí gật đầu) Nhưng thật là đáng tiếc, thằng nhóc Vũ Đạo đã nhanh tay cướp mất rồi ! (Mọi người xuýt xoa, may quá, chúng ta được cứu rồi ! Nhất định phải ghi nhớ công lao to lớn này của Vũ Đạo !)

Bà Trương: Tôi xin phép được nói vài lời, Triệu ... (Vưu Dung mặt mày xanh lét) Theo suy nghĩ của tôi, bác sĩ Võ với Vưu Dung mới là một đôi trời sinh, Triệu ... (Vưu Dung sắp thở không nổi) Cậu phải cố gắng theo đuổi Vưu Dung, tôi ủng hộ cậu (nhìn Vũ Đại nói) Hãy chiến đấu với tất cả sự hăng hái của người thứ ba, bây giờ, Triệu ... (Vưu Dung đang ngồi ở bên dưới sân khấu ngã vật xuống, bị bảo vệ khiêng ra khỏi hội trường !) Đúng là điềm báo tốt ! Vì sao kêu là bên thứ ba, bởi vì sau khi bọn họ kết hôn, cậu mới ra tay tấn công ! Hai chúng ta nên bàn bạc kế hoạch cho kỹ hơn mới được ! (Hai người cùng đi xuống khỏi sân khấu, vừa đi vừa thì thào với nhau !)

Vưu Dung: (từ trên cáng cứu thương nhảy xuống, xông lên sân khấu) Thật ra tôi chính là đứa con gái bị thất lạc từ nhiều năm trước của Triệu Bản Sơn ! (Nói xong, lại nghẹn ngào quay về nằm trên cáng cứu thương ! )

Kẻ trộm: Tôi cũng muốn nói vài lời, tôi về bàn bạc với Ban chấp hành trộm cắp của chúng tôi rồi, bọn họ nói, nếu tôi không tìm được bác gái kia, bọn họ sẽ đuổi tôi ra khỏi hội !

Tiểu Linh: Tôi thật sự không cam lòng, tôi không muốn làm một hồn ma, ngay cả giày của tôi cũng là giày giả, các người nói xem, làm sao tôi có thể chấp nhận được! Đành phải làm một oan hồn suốt ngày đi hù doạ người khác thôi !

Phạm Thái: Để tôi nói, tôi mới là đứa con gái bị thất lạc bao năm qua của nhà bọn họ ! Tôi đã làm xét nghiệm ADN rồi !

Chu Hữu: (đột nhiên ôm lấy Vưu Dung) Chị dâu thứ, chị tha lỗi cho em đi ! (Bị mọi người đá bay ! )