Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 63: Ngoại truyện 1: Hồi ức sau khi thôi miên của Vưu Dung




Lúc tôi được ba tuổi, cả nhà chúng tôi đi du lịch ở Thanh Đảo. Lúc đến bãi biển, tình cờ tôi phát hiện ra tôi và một bạn gái mặc quần áo khá giống nhau; đôi giày của chúng tôi cũng cùng màu, cùng kiểu; tuổi bạn ấy cũng xấp xỉ tuổi tôi. Tôi và bạn ấy cùng nhau đi nhặt vỏ sò, đột nhiên bạn ấy bị một người đàn ông ôm chặt, thấy bạn ấy vừa giãy giụa vừa gào khóc, tôi liền nhào đến túm chân ông ta, hỏi ông ta có thể dẫn tôi theo cùng không, ai ngờ ông ta lại quăng tôi sang một bên, làm tôi ngã sấp xuống một tảng đá. Người đàn ông đó chê tôi xấu đến nỗi không ai cần, tôi cực kỳ tức giận bèn cởi một chiếc giày quăng vào ông ta, ông ta vội ôm cô bạn nhỏ đó chạy mất.

Tôi nhặt một cái vỏ sò nằm ngay chỗ máu mũi tôi chảy ra, lúc này, một đứa con trai đeo kính chạy đến, thấy trên mặt tôi toàn là máu, cậu ta vội vàng nhào đến ôm lấy tôi, còn gọi tôi là Tiểu Linh. Tôi sợ cậu ta ôm tôi đi nên ra sức cào cậu ta. Cậu ta bị cào đau quá, vì cố gắng tránh móng vuốt của tôi nên mất đà ngã xuống đất, đầu đập vào tảng đá. Tôi sợ cậu ta chảy máu nhiều quá sẽ chết nên để lại vỏ sò dính máu của tôi cho cậu ta, sau đó dùng quần áo của cậu ta lau máu trên mặt mình, lúc này mới yên tâm rời khỏi nơi đó.

Không lâu sau, tôi gặp phải một đứa con trai khác, cậu ta hỏi tôi có gặp một cô bé trạc chừng tuổi tôi không, tôi nói cho cậu ta biết cô bé đó bị một người đàn ông lạ mặt bắt đi rồi, nghe vậy cậu ta rất đau lòng, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc giày còn lại trong tay tôi, hình như còn khóc nữa. Tôi nghĩ chắc là cậu ta rất thích chiếc giày này, liền đem chiếc giày đó tặng cho cậu ta.

Mẹ thấy tôi làm mất giày, quần áo dơ dáy, mũi thì bị rách, giận quá, mẹ đánh tôi một trận thật đau. Hôm nay tôi được đi chơi nhưng lại chẳng vui chút nào, tôi muốn quên đi ngày hôm nay, nhưng từ ngày đó trở đi, cái mũi của tôi hình như không cao thêm được nữa ...