Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 6: Trắc nghiệm tâm lý




Sang đến sáng ngày hôm sau, tôi bị mẹ lôi ra đuổi khỏi nhà:

“Từ hôm nay trở đi, ít nhất một tuần không được về nhà!”

Ha ha! May là tôi đã có chuẩn bị từ trước, tôi giấu chú chó nuôi trong nhà trong túi xách, ai ngờ vừa cười gian một cái, lập tức đã bị đôi mắt sắc bén của mẹ phát hiện, bà giật lấy túi xách, kéo con chó bị tôi bịt mồm bắt cóc ra.

“Mẹ, hôm nay là ngày dạy khiêu vũ của khoa, mẹ giúp con đi mà, cho con về nhà đi, con không biết nhảy nên không muốn bị bêu xấu đâu!” (Thật ra sau khi trải qua hai ngày vừa rồi, tôi sợ là không có ai đến mời tôi làm bạn nhảy nữa.)

“Vậy không phải con sẽ là đối tượng được dạy dỗ đó sao!”

Mẹ nhìn thấy tôi uể oải, lại khuyên răn tôi, bà nói:

“Con gái ạ, tình yêu đẹp nhất phải được tiến hành trong quãng thời gian đẹp nhất của những năm đại học đấy!”

Trúng tử huyệt rồi! Tôi đoán trải qua hai ngày vừa rồi, những người vẫn thích được mình có khi còn bất thường hơn cả tôi nữa kìa! Tôi năn nỉ mẹ:

“Mẹ, con gái mẹ không muốn yêu sớm đâu!”

“Không sớm nữa đâu! Còn lấy chồng rồi còn sinh con nữa chứ!”

Chiêu này không dùng được, tôi lập tức đổi sang chiêu khác, tôi học mấy câu trong phim truyền hình, dịu dàng nói:

“Mẹ, con gái chỉ muốn sống cả đời với mẹ thôi!”

“Thôi đừng! Nhà tôi không có chỗ cho cô ở đâu! Mau mau mà chạy lấy người đi, đợi cô gả đi rồi, phòng của cô tôi còn tính dùng để nuôi thêm mấy con chó con nữa đấy!”

“Mẹ… mẹ…!”

Không đợi tôi nói hết lý do, cửa nhà đã bị mẹ đóng rầm lại. Bực mình quá đi mất!

Cửa lại mở ra, mẹ đưa cho tôi năm trăm tệ:

“Đi mua đôi giày cao gót mà khiêu vũ, con định đi đôi giày thể thao này để đục nước béo cò sao?”

Chú chó trong lòng mẹ dường như cũng hiểu được, nó gâu gâu mấy tiếng phụ họa, cánh cửa lập tức bị đóng lại.

Tôi hít thở sâu, tôi sợ ai chứ? Thời đại này còn được mấy người có trí nhớ tốt nào? Người ta đã sớm quên hết những chuyện tôi làm ba ngày trước rồi.

(Tác giả: Trừ một mình cô đã quên, những người khác chưa ai quên đâu!)

Có người nào biết tôi là ai đâu?

(Có mấy người không biết cô chứ?)

Cuộc sống sinh viên của tôi, sẽ bắt đầu từ hôm nay, ba ngày trước không tính nữa!

(Tác giả: Tổng cộng khai giảng được ba ngày, tất cả đều không tính! Cô lên đại học, một năm học ít hơn người khác mất mấy ngày đấy.)

Sau khi cò kè mặc cả mua được một đôi giày cao gót giá hai mươi tệ ở vỉa hè trên đường đi học, cũng sắp đến lúc vào học môn Cơ học lúc mười giờ. Tiết học đầu tiên sau ngày khai giảng, tôi đến rất sớm, tìm chỗ ngồi ở hàng ghế thứ ba, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết.

Phòng học có diện tích trung bình, học sinh khoa lý ngồi vừa đủ. Sắp đến giờ vào lớp, mấy cô nàng Tiểu Dư mới vội vàng chạy đến, nhưng việc khiến các cô ấy cảm thấy may mắn, còn khiến tôi cảm thấy đau khổ là, mặc dù những chỗ khác đã chật ních người ngồi, nhưng chỗ ngồi xung quanh tôi vẫn còn trống. Mẹ nó chứ! Tôi là bệnh dịch hay sao? Trong phạm vi một mét không có một tên con trai nào! Hít sâu, hít sâu, phải giữ bình tĩnh, bình tĩnh!

Mười giờ năm phút, một thầy giáo già đầu tóc bạc phơ đi vào, dáng vẻ ông ấy giống một vị thần tiên, đúng là khiến người ta khó có thể tin rằng ông ấy có liên quan đến vật lý, một khí chất nhân văn họa sĩ. Ông mở tài liệu ra: “Cơ học chia làm…” Đi thẳng vào vấn đề chính.

Choáng! Một câu vô nghĩa cũng không có, ngay cả phần tự giới thiệu cũng tiết kiệm luôn! Một bài giảng rành mạch kéo dài đến khi giáo sư sờ sờ bụng, sau đó nói với chúng tôi:

“Tôi đói rồi, nghỉ thôi! Tôi họ Lý tên Giản.”

Nói xong thầy lại bay ra khỏi phòng học như một vị thần tiên, để lại một đám phàm nhân đang ớ người ra.

*

Quay về phòng ngủ, theo cơ sở dữ liệu mà Tiểu Dư điều tra được, giáo sư Lý đã từng nhiều lần đạt được giải thưởng quốc gia, đáng sợ nhất là, lúc ông ta còn trẻ đã từng là một tay đua mô tô nghiệp dư, ngay cả xe máy cũng là do ông tự tiết kiệm mua. Tôi kinh ngạc:

“Khoa vật lý của bọn mình đúng là nơi đâu cũng có người tài, mà kẻ có tài bình thường luôn quái đản như vậy, quái đến mức nói không nên lời, hơn nữa kẻ này còn quái hơn cả người kia!”

“Ừ, nghe nói cậu đã đăng quang trên bảng Phong Thần của khoa mình rồi đấy!” Tiểu Dư tiếp lời.

Trời sập rồi...

Cuộc sống đại học đối với tôi mà nói đã vô cùng nhạt nhẽo nhàm chán, tôi tuyệt vọng đi đến ba căn tin được thầy Võ nói là cực kỳ khủng bố, dù sao tôi cũng đang vô vọng và vô lo. Cũng khá an toàn, chẳng qua chỉ ăn một quả táo, nhưng lại là ở trong một cái bánh bao nhân thịt, không cẩn thận nên răng cắn đau chút chút thôi.

Kí túc xá tự động chia làm hai nhóm, Phạm Thái luôn chủ động cặp với tôi. Buổi trưa nhân lúc Phạm Thái đến bưu điện gửi thư, tôi hỏi Tiểu Dư, Tiểu Dư nói từ sau buổi tối cô ấy và Phạm Thái tham gia Hội đồng hương ngày đầu tiên, có rất nhiều nam sinh tối nào cũng đến dưới kí túc xá kêu gào tên Phạm Thái. Không phải chứ, đây chính là nguyên nhân mà Phạm Thái muốn cặp với tôi sao? Cô ấy thật sự coi tôi là người xua đuổi đàn ông à! Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể nghĩ đến lợi ích thôi, cặp với Tiểu Dư làm đôi mực ống, thì chẳng bằng tác thành cho cặp ba ba Tiểu Dư và Giả Họa cho rồi!

Chiều là tiết thể dục mà tôi thích nhất. Những nữ sinh khác trong khoa vật lý đều chọn aerobic và yoga, chỉ có một mình tôi chọn Không thủ đạo* (võ Nhật Bản). Cứ nghĩ đến việc ngày nào cũng có thể đánh võ (Thụ), mượn cớ báo thù là lại thấy hăng hái nhiệt tình.

(Vì quá hăng hái cho nên trong bảng thành tích tốt nghiệp, chỉ có môn thể dục là trên 90 điểm…)

Giáo viên thể dục là một thầy giáo trẻ tên là Trương Văn, lông mày khóe mắt sắc bén, lúc nghiêm túc, ánh mắt nhìn giống như loài dã thú, lúc cười lại mộc mạc đến vô cùng. Vai rộng eo thon, hai chân thon dài mạnh mẽ, thân hình đẹp đến không nói nên lời. Cả người anh ta giống như được tắm trong ánh nắng mặt trời, là mẫu đàn ông điển hình của thể thao. Anh ta vừa tốt nghiệp, đây là năm đầu tiên dạy ở trong đại học, chúng tôi là sinh viên lớp đầu tiên của anh. Trước khi lên lớp, anh ta khóc lóc kể lể với chúng tôi, theo anh ta nói thì, ước mơ lâu nay của anh ta đã trở thành sự thật….. được lên lớp thể dục với một đám nữ sinh!

Thầy Trương à, em hiểu thầy mà! Cũng đúng, lớp chúng tôi gần như đều là nữ sinh khoa Trung văn và Anh văn, chỉ có mình tôi là nữ sinh khoa vật lý, gái đẹp la liệt, đến con gái như tôi nhìn còn choáng váng, huống chi anh ta? Anh ta kích động đến mức chảy đến cả lít nước mắt cũng là phải thôi!

Trước khi tan lớp, thầy Trương phát cho mỗi người một thẻ điểm danh môn thể dục, yêu cầu chúng tôi phải đi tập thể dục buổi sáng ít nhất ba lần một tuần. Lúc này tôi căn bản không ý thức được rằng một cuộc sống đại học khổ cực hơn đang chờ đợi mình!

*

Quay về phòng ngủ, Giả Họa đang định ra ngoài, trước khi đi cô ấy nói với tôi: “Buổi dạy khiêu vũ tối nay, cậu nhất định phải đi đấy!”

Sau đó lại quay về phía mọi người chúng tôi, “Nhớ là năm giờ đến khoa lý làm trắc nghiệm tâm lý.”

Nói xong thì cô ấy đi. Tiểu Dư lúc này mới qua giải thích: “Nữ sinh khoa lý quá ít mà rất nhiều nam sinh lại chưa có bạn nhảy. Hôm qua thầy Vũ Đạo có nói rồi, nữ sinh tối nào cũng phải đến, coi như là điểm danh.”

Tiểu Dư vừa nói vừa nhìn về phía Phạm Thái tỏ vẻ thương tâm: “Coi như cậu cố gắng vì Phạm Thái mà ngăn cản đám lang sói đó đi.”

Aiz, không làm được ‘Hoa’ thì thôi vậy, bây giờ lại chuyển thành ‘Sứ giả hộ hoa’, đau lòng quá!

Nghe Tiểu Dư sinh động kể lại tình hình dạy khiêu vũ tối qua, thời gian chớp mắt đã đến năm giờ. Sinh viên toàn khoa đã đợi ở sảnh lớn toàn nhà chính, Vũ Đạo cầm theo một xấp giấy xuất hiện, đặt xấp giấy lên bàn, “Các em thi đỗ vào Nam Khai, chỉ có thể nói rằng IQ và năng lực tư duy của các em đạt yêu cầu của trường ta, nhưng tố chất tâm lý và trình độ sức khỏe lại chưa biết được. trắc nghiệm lần này chỉ để nghiên cứu và điều tra tình hình tâm lý của sinh viên, sàng lọc ra những sinh viên có tâm lý không lành mạnh để làm công tác ngăn ngừa và tư vấn.”

Lời còn chưa nói dứt, gần như nam sinh xung quanh biến sắc, Vũ Đạo quét mắt, lại nói: “Các bạn nam sinh, đừng sợ, không phải cái ‘không lành mạnh’ mà các em đang nghĩ đâu.”

Sau đó nhìn về phía chúng tôi, nói: “Các em không cần căng thẳng, khoa chúng ta mỗi năm đều có rất nhiều sinh viên có vấn đề về tâm lý.”

Mẹ nó chứ, nhìn tôi làm gì?

Anh ta không nói còn đỡ, nói ra đám bạn học càng căng thẳng hơn.

“Bạn nào không đạt yêu cầu bài trắc nghiệm, mỗi tuần sẽ trải qua một lớp tư vấn tâm lý của giáo viên khoa tâm lý, cho đến khi giáo viên đó cho rằng bạn ấy không cần tư vấn tâm lý nữa thì mới dừng lại.”

Bạn bè đều nhíu mày, xem ra không ai muốn bị tra tấn một chọi một với giáo viên tâm lý cả. Vũ Đạo liếc mắt nhìn bọn tôi, hạ thấp giọng, nói: “Thật ra, được tư vấn cũng không có gì xấu, khoa tâm lý có mấy cô giáo xinh đẹp gợi cảm đấy. Nhớ lại năm đó, tôi cũng mong được tư vấn lắm đấy.”

Có lẽ Vũ Đạo thấy rất nhiều nam sinh cười đến ngoác miệng, anh ta nhếch mép, nói: “Vậy bây giờ ta bắt đầu thôi.”

Tôi nhìn nụ cười ranh mãnh của anh ta mà không khỏi cảm thấy có cạm bẫy ở đây.

*

Cầm tờ giấy trong tay, đầu tiên xem qua một lượt, tôi thấy rất nhiều nam sinh đã thích thú bắt đầu điền. Phải rồi mà! Thông qua bài test là không phải lãng phí quãng thời gian tươi đẹp bị cái gọi là ‘tư vấn tâm lý’ gì đó tra tấn, không thông qua thì cũng có cô giáo xinh đẹp gợi cảm tư vấn mà, thuận lợi mọi bề, điền thế nào chẳng được. Thế nhưng tôi lại rất thận trọng, giáo viên nữ đối với tôi mà nói không có chút hấp dẫn nào hết, thay vào đó lại gây kích động vô cùng, nhỡ làm không tốt rồi bị giáo viên nữ phụ đạo cho tâm lý không lành mạnh hơn thì sao.

(Cô yên tâm, cô sẽ không gặp phải vấn đề này đâu, tâm lý cô đã chạm đến tận cùng của sự không lành mạnh rồi!)

Nhưng đám ba ba các cô nói, nếu như toàn khoa có năm người không đạt yêu cầu thì chắc chắn có tôi. Tôi nên điền như thế nào đây?

Đúng lúc tôi đang trầm ngâm suy nghĩ, Vũ Đạo đi đến ngồi xuống cạnh tôi, nói: “Em đừng cố gắng đoán xem người bình thường sẽ trả lời thế nào nữa!”

Sao lại nói tôi đoán về người bình thường chứ? Tôi có chỗ nào bất bình thường hả? Lông mày tôi giống như bị dây kéo lại, có điều thấy đám bạn học đang nhìn về phía mình nên tôi đành dùng ánh mắt để báo thù Vũ Đạo, rồi cúi đầu xuống không để ý đến anh ta nữa. Thế nhưng trong lòng càng nghĩ càng khó chịu, mẹ nó chứ, tôi cứ điền ngược lại là xong chứ gì, cứ chọn đáp án mà tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ chọn ấy. Nếu như tâm lý tôi thật sự bất bình thường giống như bọn họ nói, đáp án như thế này chắc chắn sẽ đạt tiêu chuẩn, nếu như tâm lý tôi bình ổn thì đáp án như thế này sẽ thành không hợp lệ, tôi cũng chịu vậy! Ít nhất cũng là một chuyện tốt. Vũ Đạo ở bên cạnh nhìn tôi trả lời, giống như đang suy tư. Lúc tôi trừng mắt nhìn về phía anh ta một lần nữa, anh ta cười tủm tỉm rồi rời đi, có điều nụ cười đó giống như anh ta nhìn thấu tôi vậy, nó khiến tôi rất khó chịu.

Sau khi nộp giấy rời khỏi phòng, tôi, Tiểu Dư và Phạm Thái đi thẳng đến nhà ăn, trên đường Tiểu Dư hỏi tôi: “Cậu trả lời thế nào vậy?”

“Cũng được!” Tim tôi cũng đang đập thình thịch.

“Cậu nói xem, nếu như nữ sinh bọn mình không thông qua bài trắc nghiệm tâm lý, liệu có thầy giáo trẻ đẹp trai nào phụ đạo cho bọn mình không?” Tiểu Dư háo sắc nói, sau đó quay sang hỏi tôi, “Vậy thì cậu có thể kiếm hời rồi!”

Trời ơi… tại sao mọi người đều cho rằng tôi nhất định sẽ không đạt yêu cầu vậy hả!