Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 50: Bí ẩn máu mũi




Hôm sau giữa trưa về nhà, vừa vào cửa, liền bắt gặp Vũ Đạo đang quấn khăn đi từ phòng tắm ra. Bước chân của Vũ Đạo chợt ngừng lại vì sự xuất hiện bất ngờ của tôi, tôi theo bản năng đè chặt cái mũi yếu ớt của mình, nhưng đôi mắt lại không chịu nghe lời mà lướt đến người anh. Tóc Vũ Đạo ướt sũng, dáng người cao gầy, vài giọt nước chạy dọc theo cơ ngực tinh tráng, khiến người ra không thể rời mắt.

"Nhìn đẹp vậy sao?" Vũ Đạo bĩ bĩ hỏi.

Tôi đờ đẫn gật đầu, tay vừa bịt mũi vừa nói ra lời từ đáy lòng: "Bóng bẩy lắm!"

Vũ Đạo dường như không ngờ tôi lại trả lời thẳng thắn như vậy, ngược lại ngây ngẩn cả người, sau đó liền cười lớn. Lúc đi ngang chỗ tôi, liền lấy tay chỉ chỉ vào trán tôi, bực mình cười nói: "Em đúng là cái gì cũng dám nói ra! Đứa nhóc này đúng là khiến người ta hâm mộ!" Sau đó liền vào phòng mình. Chốc lát sau cửa lại mở, Vũ Đạo thấy tôi còn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, liền nhéo mũi tôi, "Nhanh đi chào mẹ đi, rồi đến phòng anh dạy thêm cho!" Gương mặt của tôi lập tức ửng đỏ, tim đập bang bang, cực kỳ rõ ràng. Tôi rất sợ tiếng tim đập của mình bị anh nghe thấy, cuống quít chạy đi tìm mẹ Võ.

Nói vài câu ngắn ngủi với mẹ Võ, tôi liền đi tìm Vũ Đạo học. Trước khi đi vào, tôi cẩn thận gõ gõ cửa. Vũ Đạo trả lời, tôi mới đi vào. Vũ Đạo bảo tôi ngồi trước bàn làm việc, anh ngồi trên giường ở bên cạnh, trên vai còn vắt một cái khăn mặt, anh chỉ chỉ đề bài trên bàn, "Em làm đề này trước đi." Nói xong, anh liền cầm khăn mặt bắt đầu lau tóc.

Hương dầu gội loáng thoáng bay vào mũi, suy nghĩ của tôi vốn không nhanh nhạy, nay lại càng thêm trì độn, tôi vò đầu gãi tai cả nửa ngày, cũng không nghĩ ra được một chữ. Tôi buồn bực quăng bút xuống bàn, quay sang Vũ Đạo, hỏi: "Anh đang dụ dỗ em à?"

Vũ Đạo bị tôi hỏi bất thình lình, sửng sốt, lập tức như bị sặc, ho khan hai tiếng, "Sao ưm nói thế?"

Tôi căm giận lên án: "Em đang chuyên tâm làm bài, anh lại ở bên cạnh lau lau tóc, sao em lài được bài chứ?"

Khóe miệng Vũ Đạo khẽ nhếch, ánh mắt sâu dần, hơi thở mang theo nguy hiểm, anh ta dùng giọng nói đầy từ tính, hỏi: "Nếu đúng thì sao?"

Tôi không chút nghĩ ngợi, nói thẳng: "Vậy anh thành công rồi!"

Nghe xong câu trả lời của tôi, nụ cười trên mặt Vũ Đạo dần dần lan rộng, anh chậm rãi đến gần, tôi lại như bức tượng, không nhúc nhích nhìn khuôn mặt đang từ từ phóng đại trước mặt tôi, cuối cùng Vũ Đạo nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, vui vẻ nói: "Cảm ơn! Em gái yêu dấu của anh!" Đứng dậy ra khỏi phòng.

Sau khi Vũ Đạo rời khỏi đây, tôi vốn ngơ ngẩn rối loạn, ngây ngốc hồi lâu mới hoàn hồn lại, sờ trán, không khỏi cười, nhưng nghĩ đến cách xưng hô em gái thì nụ cười lại dần mất đi. Để mình khỏi suy nghĩ nhiều, tôi đứng lên, đi đến trước giá sách, ai ngờ chỉ mới quét mắt sơ liền phát hiện một quyển tạp chí sắc đẹp "Hoàng sắc". Lúc này, Vũ Đạo đã trở về, tóc của anh đã được sấy khô, xoã tung tự nhiên. Tôi lắc lắc quyển sách trong tay, hừ lạnh: "Sắc lang cầm thú!"

Vũ Đạo đi tới, cầm lấy tạp chí từ trong tay tôi trả lời."Như nhau thôi. Cầm thú sắc nữ! Mới vừa nãy không biết ai còn nhìn chăm chăm đấy!"

"Anh là thầy giáo mà, phải ra vẻ đạo mạo chứ!"

"Em biết cái gì chứ? Cổ nhân có nói, xưa nay thánh hiền đều tịch mịch, chỉ có phóng đãng mới lưu danh!"

"... Có câu nói này sao? Hình như không phải nói như vậy mà."

"Em không cảm thấy 'Thánh hiền' đối với 'Ẩm nhân’, lại thêm 'Phóng đãng' thì còn hay hơn sao!"

Tôi gật đầu đồng ý, "Nói cũng đúng." (lại bị lừa rồi…)

Sau đó mấy tiếng đồng hồ, Vũ Đạo giảng giải lại mớ bài tập tôi đã chuẩn bị. Mãi đến khi Trương Văn nhắc Vũ Đạo làm cơm, chúng tôi mới biết đã đến giờ cơm trưa.

Sau khi mang sách vở về, vừa vào phòng bếp, đập vào mắt là hình ảnh Vũ Đạo mang tạp dề, trái tim bỗng nhiên run lên, tôi trêu Vũ Đạo: "Anh mặc cái này còn hợp hơn mấy cái quần áo khác đó." Trong lòng tôi lại không ngừng rung động trước bộ trang phục kia của anh ta.

"Vậy ư?" Vũ Đạo cúi đầu nhìn một chút như muốn xác nhận, lập tức đưa cho tôi một cái tạp dề, "Hôm nay tôi mới mua."

Cái tạp dề này giống với kiểu của anh, chỉ là nhỏ hơn một xíu. Sau khi tôi mặc vào, Vũ Đạo quan sát trước sau, khen: "Quả nhiên còn hợp hơn tôi."

"Thật không?" tôi mừng thầm trong lòng, lại nghe Vũ Đạo tiếp tục nói: "Ừ, khá giống người hầu!"

Miệng anh độc như thế, cẩn thận mọc nhọt đấy! Tôi chùi miệng, đột nhiên đèn flash sáng lên, bác sĩ Võ cầm máy chụp hình xuất hiện, dáng vẻ tươi cười tà ác trước sau như một, "Tiểu Dung, em mặc vậy nhìn đẹp lắm, anh không kìm được phải chụp cho em một tấm." Bác sĩ Võ đến vỗ vỗ bả vai tôi, "Em yên tâm, trên hình không có Võ Nhị, chỉ có em thôi!"

Bác sĩ Võ mới vừa đi, Vũ Đạo liền lớn tiếng nói: "Mau làm việc đi! Đừng có chơi bời lêu lổng!" Bác sĩ Võ không chụp anh, anh giận gì tôi chứ! Tôi liếc mắt nhìn anh một cái, "Làm gì?"

"Rửa sạch rau đi!" Vũ Đạo cẩn thận đưa cho tôi một cây bắp cải. Tôi thấy thái độ anh không tốt, cũng chọn lời mà nói: "Bắp cải này bị sâu ăn rồi!"

"Vậy rõ ràng là nó không bị phun thuốc trừ sâu."

Tôi bĩu mô, cãi chày cãi cối nói: "Bởi vì con sâu kia muốn tự sát!"

Khóe miệng Vũ Đạo nâng nhẹ, chỉ vào rất nhiều chấm nhỏ trên bắp cải, hỏi ngược lại tôi: "Thế sao ăn nhiều thế mà vẫn không chết?"

Tôi bị anh ta hỏi đột ngột, khẽ nhếch môi, sau đó liếc mắt trừng anh một cái, nói: "Vì đám sâu đó muốn tự tử tập thể không được sao!"

Vũ Đạo phì cười ra tiếng, sau đó lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Sau này ai cưới em thì khổ rồi!"

Tôi không chút khách khí đáp lễ: "Không cần anh quan tâm giùm người khác!"

"Người khác à?" Vũ Đạo hỏi lại, lập tức hừ nhẹ một tiếng, "Đi bóc tỏi cho anh!" Hứ ~ thật là, cứ dùng mũi phun từ, từ nói ra cũng dính cả cứt mũi luôn rồi!

Sau khi lột tỏi xong, Vũ Đạo lại bảo tôi giã tỏi, tôi tìm không thấy đồ giã, anh liền đưa cho tôi một cái tạ, "Hay em dùng cái này của Trương Văn đi."

Choáng…. Trương Văn thật sự dùng tạ để giã tỏi à! Tôi vung tay vung chân một chút rồi quyết định ngồi xổm dưới đất để giã. Dùng sức giã tỏi đã gần nát hết, tôi nghĩ bụng, thứ này hiệu quả thật, lúc giã lần thứ hai, cổ tay buông lỏng, tạ rớt xuống nện vào chân. Tôi đặt mông ngồi trên mặt đất, cởi giày kiểm tra, ngón chân đã chảy máu. Vũ Đạo nhìn thấy máu, lập tức cảnh giác nói: "Mau lên! Đừng để Võ Đại thấy!" Vũ Đạo khom lưng ôm tôi lên, nhanh chóng chạy về phòng của anh.

"Sao anh cả lại cố chấp với máu đến vậy thế?" Vấn đề này khiến tôi khó hiểu đã lâu.

"Anh ấy không nói với em à, chuyện lúc đó xảy ra cùng với em mà?"

"Chỉ nói là anh chỉ tìm được một chiếc giày của em, còn những thứ khác anh ấy không đề cập đến."

"Lúc đi với em ngày ấy, anh cả té xỉu trên bờ cát, quần áo bị rách, trên người có dấu vết bị mèo cào, đầu bị đập vào đá, chảy rất nhiều máu. Hỏi anh ấy chuyện gì đã xảy ra, anh ấy bảo hoàn toàn không nhớ rõ. Từ lúc đó trở đi, anh ấy bắt đầu thấy máu là sẽ choáng váng, hơn nữa rất sợ người khác khóc, chỉ cần anh và Trương Văn khóc, không hiểu sao anh ấy sẽ nổi giận, không nói tiếng nào mà đánh bọn anh đến khi không còn khóc nữa. Nhưng mà, không biết sau này anh ấy khắc phục chứng sợ máu thế nào, rồi lại trở thành như ngày hôm nay."

Vũ Đạo đặt tôi trên giường, mang cồn tới, chân sau quỳ gối, nửa quỳ trước mặt tôi, giúp tôi xoa rượu thuốc, thấy tôi khẽ than, liền dịu dàng hỏi: "Đau không?" Lực tay cũng nhẹ lại. Nhìn Vũ Đạo chuyên tâm xử lý vết thương cho mình, tôi bị hấp dẫn, tình cảm như tuông trào. Vũ Đạo như phát giác, ngẩng đầu nhìn về phía tôi, tôi cuống quít thu hồi tầm mắt, cúi đầu, miệng mở ra nửa ngày, cuối cùng yếu ớt hỏi: "Vũ... anh hai, nếu như... nếu như, em không phải là em gái của anh, anh vẫn sẽ yêu… thương em như như vậy sao?"

Vũ Đạo nhìn tôi, như có thể từ ánh mắt tôi mà nhìn ra nơi sâu nhất trong lòng tôi, anh chân thành nói: "Sẽ yêu... thương em như vậy giờ." Anh hơi đứng dậy, nhìn thẳng vào hai mắt của tôi, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, "Nếu như anh không phải anh trai của em, em sẽ thế nào?"

Tôi thốt ra: "Em sẽ yêu... thương anh." Thời điểm mấu chốt, tôi đột nhiên do dự, ngay lúc tôi chuyển câu. Tôi rõ ràng thấy trong mắt Vũ Đạo chợt lóe lên sự kích động rồi biến mất. Tôi bổ sung: "Dù sao anh cũng là thầy giáo của em!"

"Vậy nếu như anh không phải là thầy giáo của em thì sao?" Vũ Đạo kiên trì.

Tôi đang suy nghĩ phải trả lời làm sao, thì bác sĩ Võ lại đẩy cửa, tiếp lời: "Chờ lúc nó tốt nghiệp, cậu không phải là thầy giáo của nó nữa rồi hỏi cũng không muộn!"

Vũ Đạo vẫn chưa quay đầu lại, nhưng sắc mặt anh trong nháy mắt đã âm trầm. Anh băng bó cho tôi nhưng băng xong liền đứng lên. Tôi thấy không khí không ổn, liền quay sang chào hỏi bác sĩ Võ: "Anh cả! Vết thương không nghiêm trọng, đã xử lý rồi. Em bị chảy máu, anh đừng nhìn." Bác sĩ Võ, anh thật là lợi hại, anh đã đạt đến cảnh giới biến thái chỉ cần ngửi thấy mùi máu là tìm được bệnh nhân rồi!

Bác sĩ Võ như thấy được câu hỏi trong lòng tôi, nói rằng: "Anh theo mùi cồn y tế mà qua đây." Bác sĩ Võ quay sang Vũ Đạo, nhưng lại hỏi tôi: "Vì sao chảy máu thì anh lại không thể nhìn?"

Trên mặt anh lúc này lại không có nụ cười bất cần đời như ngày thường, biểu tình nghiêm túc đến đáng sợ. Bác sĩ Võ ngồi xổm xuống, định kéo miếng gạc ra để kiểm tra vết thương cho tôi, Vũ Đạo lại ngăn cản, không nhượng bộ chút nào mà nói: "Không phải đã nói là vết thương rất nhỏ, đã xử lý tốt rồi sao!"

Bác sĩ Võ nâng kính mắt, chậm rãi đứng dậy, dường như đang cố đè nén cơn giận, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Thế tại sao mùi cồn y tế còn lẫn với mùi khác nữa?" Đây là lần đầu tôi nhìn thấy bác sĩ Võ như vậy, bắt đầu hoảng hốt, kéo kéo cánh tay của bác sĩ Võ, vô cùng thân thiết dựa vào anh, rồi túm anh chạy ra khỏi phòng Võ Nhị, "Anh cả, chỉ bị chảy máu chút thôi, em còn có thể nhảy múa nữa đó."

Bác sĩ Võ khôi phục bộ dáng cười tủm tỉm thường thấy, "Tiểu Dung, tuy em nói không có việc gì, nhưng khó mà biết trước được, lại đây, anh cả đo nhiệt độ cho em." Nói xong, thừa dịp tôi há miệng, liền đưa một cái kẹp nhiệt độ vào miệng tôi, sau đó cố ý lớn tiếng nói rằng: "Vi phạm quy tắc là không được, đốt cháy giai đoạn càng không thể được!"

Nè, em nói này bác sĩ Võ, nếu cái nhiệt kế này anh để cho người ta ngậm trong miệng thì còn được, nếu như anh cho người ta kẹp dưới nách, hay thậm chí là hậu môn, em sẽ không tha cho anh đâu! Nhưng mà không biết lưỡi có bị lây hôi nách với trĩ không nữa?

Vết thương của tôi vô tình bị mẹ Võ phát hiện, bà vô cùng đau lòng, còn nói cấm tôi bước vào khu vực một mét xung quanh nhà bếp. Bác sĩ Võ cũng phụ họa theo, còn nói việc giãi phẫu mũi được sắp xếp vào năm sau, cho nên lúc này tôi cần phải đảm bảo sức khỏe của mình.

Đến giờ cơm tối, một bàn toàn là món tôi thích ăn. Mẹ Võ bảo tôi bị thương, mới vừa gắp hải sản cho tôi, bác sĩ Võ lập tức gắp chỗ hải sản đó sang chén của anh, rồi lấy dĩa thức ăn đó đem đến trước mặt Trương Văn, bắt hắn tiêu diệt, Trương Văn vui vẻ tiếp nhận. Đầu mày Vũ Đạo nhíu chặt, yên lặng cúi đầu ăn cơm. Dù sao ngoài món kia thì vẫn còn có rất nhiều món khác. Tôi lại gắp món ăn khác, nhưng bác sĩ Võ thấy tôi gắp món nào là liền ăn món đó, hơn nữa tốc độ ăn lại cực kỳ nhanh, còn dùng ánh mắt ra ý bảo Trương Văn cùng nhau đoạt. Vũ Đạo rốt cục không thể nhịn được nữa, bắt đầu giúp tôi tranh. Tôi sợ bọn họ ăn hết thái, cũng đẩy nhanh tốc độ của mình, vì vậy trên bàn xuất hiện cảnh tượng như đã trải qua bốn năm thiên tai hạn hán vậy. Sau một trận gió cuốn mây bay, mẹ Võ thở dài, "Nếu anh em bọn con có chuyện gì, thì nhanh chóng giải quyết đi. Con xem cái bữa ăn này đi!" Nói xong liền bảo tôi đưa bà về phòng.

Tôi mới vừa đỡ mẹ Võ vào phòng, chợt nghe bên ngoài đã vang lên tiếng leng keng. Sau khi đợi Võ mẹ nằm xuống, tôi thực sự nhịn không được, cũng chạy ra ngoài. Chỉ thấy hai người đang đánh nhau, còn chưa đợi tôi thấy rõ, tôi đã bị người còn lại kéo vào phòng. Hóa ra là Trương Văn, mặt của hắn vừa sưng vừa bầm. Hắn cũng đóng cửa lại như lần trước, che mặt, mắng to: "Mẹ nó, một người chê tôi ăn nhiều quá đánh tôi, người khác lại chê tôi ăn ít quá cũng đánh tôi! Có để cho người ta sống không đây!"

Tức giận xong, hắn trừng mắt nhìn tôi: "Cô lại gây ra chuyện gì rồi? Mọi người đều bảo hồng nhan là kẻ gây hoạ, nhưng cô trông thế này, sao còn gây được nhiều chuyện như thế chứ!"

"Đánh chết anh, đáng đời!" Sao lại nói như thế được chứ! Nhưng mà, Trương Văn cũng xui xẻo thật, có lẽ sẽ khởi nghĩa sớm thôi. Mặt khác, hai anh em Vũ Đạo và bác sĩ Võ sao mỗi lần giải quyết chuyện đều không dùng lời mà toàn dùng nắm đấm vậy? Chẳng lẽ là vì Vũ Đạo nói với tôi chuyện của bác sĩ Võ khi còn nhỏ? Nghi ngờ nên tôi hỏi Trương Văn: "Tại sao anh cả lại chấp nhất với máu đến vậy?"

"Đây là điều cấm không được nói, ngàn vạn lần đừng hỏi! Tôi cũng không biết, chỉ biết là anh cả vì thế mới làm bác sĩ." Trương Văn bảo tôi không nên hỏi mà cũng đừng hỏi, xem ra hắn cũng không biết nội tình, có lẽ trước đây hắn từng hỏi qua chuyện này mà nhất định từng bị đánh không nhẹ.

Trận đánh này lại lâu hơn so với kỳ trước, âm thanh cũng lớn hơn. Lúc tôi và Trương Văn đi ra ngoài, trong phòng khách không thấy bóng Vũ Đạo lẫn bác sĩ Võ. Không lâu sau, bác sĩ Võ từ trong phòng Vũ Đạo đi ra, nhìn thấy tôi, liền bảo, "Tiểu Dung, đi tìm Võ Nhị học đi, sắp thi rồi, em cố lên!"

Bác sĩ Võ cười nhéo nhéo mặt của tôi, đi khập khiễng. Cũng không tệ lắm, lần này ít nhất không ‘chào hỏi’ với mặt của người ta, có lẽ là cấp độ chiến tranh tăng lên, không thích hợp cho chuyện đánh lên mặt nữa. Sau đó tôi thấy Vũ Đạo, mặt của anh cũng không bị đánh, nhưng chỉ một động tác nhỏ cũng thấy anh đau đến cau mày, hóa ra vết thường nằm hết trên người.

Vũ Đạo chuẩn bị những đề thi tiếng Anh cấp bốn cũ, lại tổng kết ngữ pháp của kỳ thi cấp bốn. Ngoài việc học thì không nói một chữ nào khác, sau đó liền bảo tôi về phòng nghỉ ngơi.

Nằm trên giường, nhớ lại cảnh buổi chiều Vũ Đạo ôn tập cho tôi, không khỏi suy nghĩ vu vơ. Đó là lần đầu tiên tôi quan sát Vũ Đạo không mang mắt kính ở khoảng cách gần như vậy, đôi mắt của anh sâu không thấy đáy, lại dường như chất chứa tình cảm phong phú mà lúc nào cũng có thể hút tôi vào đó. Hơi thở ấm áp của anh vuốt ve vành tai của tôi, làm cho lòng tôi khó chịu, tinh thần trở nên u mê. Nhưng mà không biết sau trận chiến đó bác sĩ Võ và Vũ Đạo đã nói gì với nhau, thái độ của Vũ Đạo buổi tối khác với buổi chiều, có thể cảm nhận được anh ấy đang cố ý gây bất hòa với tôi. Đúng vậy, tôi hiểu rõ, nhưng tôi không có cách nào đè nén được... ý thích anh ấy trong đầu, có lẽ, vĩnh viễn cũng không dứt bỏ được...

(Ghi chú: Trong ấn tượng của tôi, đây là lần cuối cùng Vũ Đạo cùng bác sĩ Võ giao thủ. Sau ngày hôm đó, Trương Văn lại là người làm cơm, hơn nữa khi Vũ Đạo ôn tập cho tôi, cửa phòng sẽ khép hờ. Nguyên nhân bác sĩ Võ chấp nhất với máu cũng trở thành bí ẩn mãi mãi. Mặt khác, một số quy định trong nhà bị Võ Đại cưỡng chế bắt thêm vào, đó chính là —— ba anh em lúc tắm phải mặc đồ bơi! Đáng sợ nhất chính là, không biết tại sao bác sĩ Võ lại biết được tôi thích bộ dáng đàn ông đầu tóc ẩm ướt, vài lần kéo tôi đi hồ bơi, nói là muốn lấy độc trị độc, giúp tôi loại bỏ tâm lý ám ảnh "ướt át"! Sau đó, tôi thấy người khác tắm xong mà không lau tóc, nhẹ thì dừng lại chửi mắng, nặng thì đánh đập, hành hung! Rất nhiều năm sau, khi bác sĩ nghe được chuyện tôi đã trải qua, nói là tôi khi đó bị giày vò mà sinh ra rào cản tâm lý…)