Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 45: Cô gái bí ẩn




Chủ nhật, không ngủ nướng tít mít như ngày thường, vừa qua tám giờ tôi đã tỉnh. Lúc nhìn thấy Vũ Đạo, anh ta quả nhiên đã bị thương, tôi có chút đau lòng, quan tâm hỏi anh ta: “Bị thương nặng không?”

Ánh mắt Vũ Đạo hơi sáng lên, tôi lập tức ý thức được chỗ không ổn, vội vàng nói tiếp: “Anh… hai!”

Để tránh bị nghi ngờ, tôi đã gọi anh ta là anh thứ.

Vũ Đạo hừ lạnh một tiếng, “Anh cả em cũng không khá hơn anh mấy đâu!”

Không biết có phải là ảo giác của tôi không, trong nháy mắt vừa rồi, tôi nhìn ra vẻ mất mát trong mắt Vũ Đạo. Sau đó Vũ Đạo liền nói: “Mười giờ sáng nay em họ sẽ qua đây đấy, em cũng nên chuẩn bị tốt tư tưởng đi!”

Vì sao lại phải chuẩn bị tư tưởng chứ? Nữ thần gợi cảm kia rốt cục là ai vậy? Tôi háo hức mong ngóng cô ấy đến quá.

Đúng mười giờ chuông cửa vang lên, tôi ra mở cửa. Cửa vừa mở, ai ngờ người xuất hiện lại là cô ấy… Giả Họa!

Tôi đứng ngây tại chỗ, Giả Họa chủ động chào hỏi tôi, “Hi, Vưu Dung!”

Tôi ngó đầu liếc nhìn ra sau Giả Họa, đúng là không thấy người khác. Giả Họa vào nhà xong cũng chào hỏi ba anh em, đi thẳng vào phòng mẹ Võ.

“Dì à, hôm nay dì thấy đỡ hơn chút nào không?”

“Tiểu Họa à!” Mẹ Võ ngồi dậy, giới thiệu Giả Họa với tôi: “Đây là Vưu Dung, chị họ của cháu, mấy ngày trước dì đã nhắc đến với cháu đấy!”

Giả Họa sảng khoái lớn tiếng gọi tôi: “Chào chị họ!”

Tôi bị cô ấy gọi mà sững sờ, gật đầu cứng ngắc. Mẹ Võ thấy thái độ của tôi thờ ơ, bèn giải thích với Giả Họa: “Vưu Dung này không giống cháu, nó khá bẽn lẽn, không thích nói chuyện lắm!”

Gì cơ? Nói tôi đấy à? Tôi cảm thấy cả hai điều này chả đúng với tôi chút nào! Trái lại, Giả Họa mới đúng là kiểu người hướng nội ít nói điển hình.

Sau đó mẹ Võ và Giả Họa nói chuyện mấy tiếng, trên khuôn mặt Giả Họa cuối cùng cũng xuất hiện vẻ tươi cười, cô ấy cũng rất khéo nói chuyện, đúng là một người khác hoàn toàn, điều này thật sự khiến tôi nghi ngờ cô ấy bị bệnh đa nhân cách.

Đến giờ cơm trưa, không biết mẹ Võ nhớ ra điều gì mà hỏi tôi và Giả Họa: “Hai đứa các con có phải đã có người thương rồi không?”

Tôi đang ăn canh, bị câu hỏi bất ngờ của mẹ Võ làm cho giật mình, thấy sắp sặc canh ra, tôi kịp thời quay đầu đi. Vũ Đạo ở bên cạnh đen đủi, nhưng anh ta lại dùng áo chặn lại với tốc độ nhanh nhất, sau đó vừa dùng khăn ăn lau vừa nói: “Cũng may cả nhà đã luyện qua cả rồi!”

Tôi đang ngượng ngùng thì nghe thấy Giả Họa dõng dạc tuyên bố: “Cháu đã có người mình thích rồi ạ!”

Tôi bị câu nói của cô ấy làm cho sặc thêm lần nữa, Vũ Đạo nhanh tay nhanh mắt chộp lấy một cái bát, hứng trước miệng tôi, dạy dỗ: “Sống ở đây, nhất định phải học cách kiên định, thấy núi Thái Sơn đổ cũng không được biến sắc. Em từ từ làm quen đi!”

“Vậy sao? Người ở đâu vậy?” Mẹ Võ cực kỳ vui vẻ, bà gặng hỏi Giả Họa.

“Bạn học cùng trường Đại học ạ!” Lúc Giả Họa trả lời, cô ấy nhìn thẳng vào bác sĩ Võ. Bác sĩ Võ nhìn như không thấy, tiếp tục gắp thức ăn.

“Ai vậy? Mình quen không?” Tôi thích thú tham gia vào, Giả Họa lại để ngoài tai, tiếp tục ăn cơm. Mẹ Võ than thở, ngưỡng mộ nói: “Vẫn là con gái tốt, cháu xem mấy thằng nhóc nhà dì, đã lớn thế này rồi mà chẳng đứa nào dẫn bạn gái về nhà cả! Đi xem mắt cuối cùng cũng không có kết quả. Ài, bây giờ dì chỉ có thể hi vọng vào Tiểu Dung nhà ta thôi!” Nói rồi quay về phía tôi, “Tiểu Dung cũng có đối tượng rồi hả?”

Câu nói này của mẹ Võ nhất thời khiến mấy người trên bàn ăn ngừng động tác lại, nhất tề nhìn về phía tôi. Bác sĩ Võ liếc nhìn tôi một cái, lập tức mờ ám liếc Vũ Đạo, Vũ Đạo lại híp mắt tức giận liếc xéo bác sĩ Võ, Giả Họa lặng lẽ quan sát bác sĩ Võ và Vũ Đạo, Trương Văn ở một bên nhìn mà mặt mày lơ mơ. Tôi sững sờ nửa ngày, không biết nên trả lời thế nào thì lúc này, bác sĩ Võ gian xảo lại nói: “Em ấy vẫn chưa tìm được mẹ ạ!”

Tôi nhìn Vũ Đạo, không biết vì sao trong lòng cảm thấy có chút không cam tâm, vì vậy tôi lớn tiếng nói: “Con có người thương rồi!”

Ánh mắt Vũ Đạo tức thì lóe lên ánh sáng khác thường, tràn đầy mong đợi khó có thể tin được, dường như muốn tìm được đáp an gì đó từ trong mắt tôi.

Tim tôi xót xa, lại chán nản nói: “Có điều con vừa mới bị thất tình rồi!”

Bác sĩ Võ lập tức đứng dậy, ôm lấy tôi từ sau lưng, giọng nói chứa chan ân tình: “Đừng đau lòng, Tiểu Dung, anh sẽ dùng lồng ngực rộng lớn này an ủi trái tim bi thương của em!”

Không cần đâu, anh không bắt nạt tôi là tôi đã thắp hương cảm tạ rồi, sự dịu dàng của anh tôi không nhận nổi đâu. Câu nói này tương đương với, nhận lấy là khỏi sống!

Vũ Đạo bên cạnh lạnh lùng nhìn bác sĩ Võ, dường như tích trữ giận dữ, không biết lúc này bác sĩ Võ ở sau lưng có thái độ gì, có điều có thể kết luận rằng, anh ta đã chọc giận Vũ Đạo thành công rồi. Trương Văn âm thầm lẩm bẩm: “Mình đẹp trai tuấn tú như vậy, không phải vẫn độc thân đó sao, chỉ dựa vào cô ta thì làm sao có thể! Nếu thật sự tìm được, không phải là đứa bị khiếm khuyết đầu óc thì cũng là kẻ có thẩm mỹ méo mó nghiêm trọng!”

Tôi đang định lườm Trương Văn thì lại thấy anh ta đau đớn nhăn nhó mặt mày, trừng mắt nhìn Vũ Đạo. Vũ Đạo lại nhàn nhã cúi đầu tiếp tục ăn.

Mẹ Võ thấy thế có chút khó hiểu, bà khuyên tôi: “Tiểu Dung, con vẫn còn trẻ, sẽ nhanh tìm được người khác thôi mà. Tìm được rồi thì nhất định phải dẫn về nhà để mẹ gặp nhé!”

“Vâng ạ!” Tôi buồn bã đồng ý, trong lòng lại buồn vui lẫn lộn.

Sau khi ăn xong, Giả Họa lại nói chuyện với mẹ Võ một lúc lâu, bọn họ nói chuyện rất ăn ý, có rất nhiều tiếng nói chung còn tôi khó khăn lắm mới chen vào được một câu, so với tôi, Giả Họa còn giống con gái của mẹ Võ hơn. Cô gái sexy cái gì chứ, đây rõ ràng là một cô nàng bách biến mà! Xem ra có quan hệ với nhà này, trừ mẹ Võ ra thì chẳng có ai là cực kỳ bình thường cả.

Sau khi Giả Họa đỡ mẹ Võ nghỉ ngơi thì liền rời đi. Đợi cô ấy đi xong, bác sĩ Võ giải thích với tôi, sau khi tôi đi lạc thì mẹ Võ quá đau lòng, sức khỏe ngày càng suy giảm, vì vậy nên mẹ của Giả Họa, cũng chính là em gái của mẹ Võ liền đưa Giả Họa đến gửi nuôi ở nhà anh ta hai năm. Vậy thì đúng rồi, cuối cùng tôi cũng tìm ra được nguyên nhân căn bản chứng tinh thần phân liệt của Giả Họa rồi, nhất định là mấy năm đó bị bức ép ở trong ngôi nhà cầm thú này không ít đây mà.

Không lâu sau, Vũ Đạo đưa bộ quần áo bị tôi phun bẩn lúc ăn cơm, thái độ rất đương nhiên, “Em giặt cho anh, có phải là chuyện nên làm không nhỉ?”

Tôi không thanh minh, lặng lẽ nhận lấy, trong lòng lại thấy có chút vui mừng. Vừa cầm quần áo của Vũ Đạo cảm động thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một núi quần áo, thì ra là bác sĩ Võ và Trương Văn nghe thấy cũng mang đến. Nếu phải giặt thì giặt luôn quần áo của mình vậy. Mặc dù tôi chưa giặt quần áo bao giờ, nhưng sử dụng máy giặt thì tôi biết, huống chi lại là máy giặt tự động. Nhưng quay cuồng nửa ngày, lại không thấy công tắc của máy giặt. Lúc này ba người bác sĩ Võ đã quay về phòng mình. Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định đi cầu cứu bác sĩ Võ. Sau khi nhìn thấy dòng chữ ‘Xin đừng gõ cửa’, tôi do dự lần nữa rồi quyết định đẩy cửa vào. Ai ngờ giây phút cánh cửa mở ra, bất ngờ nhìn thấy trên bức tường trước mặt viết mấy chữ cực lớn: ‘Người nào trực tiếp đẩy cửa vào phải lấy máu!’

Tôi kinh ngạc, liếc nhìn bác sĩ Võ đang nhắm mắt nằm nghỉ trên giường rồi vội vàng đi ra. Đợi một lúc, tinh thần hồi phục lại mới gõ cửa, sau khi được bác sĩ Võ cho phép mới dám đi vào. Bác sĩ Võ bảo tôi tiện tay đóng cửa lại, tôi vừa đóng thì phát hiện ra trên mặt khác của cánh cửa lại viết dòng chữ khiến người ta hết hồn hơn, ‘Giải phẫu kẻ nào gõ cửa’! Choáng chưa, thái độ u ám của bác sĩ Võ khiến tôi rùng mình. Tôi nhanh chóng dùng mắt quét hết một lượt các loại tiêu bản trên tường, nhất thời cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua sau gáy. Lúc tầm mắt di chuyển đến con dao phẫu thuật sáng loáng trên đầu giường, tôi thét lên một tiếng. Lúc này, nghe thấy âm thanh lớn đó, cánh cửa bị người ta đạp ra, đáng thương cho tôi đây vẫn đứng trước cửa, cứ như thế bị dính vào tường như cái bánh. Mũi đau nhói, sau đó cảm thấy một chất lỏng nóng hổi từ mũi chảy ra. Không đợi tôi kịp phản ứng, bác sĩ Võ đã nhảy đến trước mặt tôi, dùng cốc thủy tinh hứng máu mũi. Anh ta đỡ tôi ngồi lên giường, nói lời châm chọc: “Anh vốn dĩ không nhẫn tâm lấy máu của em, có điều Võ Nhị đã giải quyết giúp anh rồi!”

Vũ Đạo dựa người vào cửa, khiêu khích: “Ngay cả Trương Tam bình thường cũng không dám vào phòng của anh ấy, gan của em đúng là không nhỏ!”

Tôi kinh hãi liếc nhìn con dao phẫu thuật ở đầu giường, nhân lúc có Vũ Đạo ở đây, tôi đánh bạo hỏi: “Anh hai, sao anh lại để dao phẫu thuật ở đầu giường thế?”

Bác sĩ Võ thản nhiên đáp: “Để cạo râu.”

Cũng may, không phải để cắt cổ!

Vốn vẫn cho rằng bác sĩ Võ sẽ xử lý cái mũi cho tôi, nhưng đợi một lúc mà anh ta chỉ cố gắng lấy máu, không hề có ý định cầm máu, tôi đành chủ động yêu cầu: “Anh hai à, cứ chảy máu như thế nữa thì có phải em sẽ gặp rắc rối không?”

Bác sĩ Võ vỗ ngực, “Yên tâm đi, chảy có tí máu không chết được đâu!”

Tôi nói này, anh hứng được nửa cốc, cũng được rồi đấy!

Tôi ngẩng đầu, đáng thương nói: “Nhưng mà chảy lâu quá rồi cũng không ổn lắm đâu. Mặc dù không chết được nhưng em vẫn phải giữ ít máu để lát nữa đi giặt quần áo chứ! Nếu không, giặt đồ thiếu máu bị ngất thì không tốt đâu.”

“Nói thế cũng đúng.” Bác sĩ Võ chuyển cái cốc xuống cạnh miệng tôi, nói giọng không đành lòng: “Hay là em uống cốc máu này đi cho bổ!”

Ai đến cứu tôi với… tôi ngậm chặt miệng, lắc đầu kịch liệt, bác sĩ Võ thở dài, cực kỳ miễn cường lấy một cục bông từ cái chăn của mình, nét vào mũi tôi.

“Anh hai, cái này không khử trùng cũng dùng được sao? Hình như không được vệ sinh lắm thì phải?”

“Chỉ có y tá mới chú ý đến vệ sinh, bác sĩ bọn anh toàn làm thế này thôi!” Bác sĩ Võ hùng hồn đáp.

“… Thì ra là như vậy!” Tôi nhìn ‘cái chăn’ không có vỏ chăn, cũng không có vỏ lót, chỉ còn sót lại ít bông của bác sĩ Võ, không nhịn được hoi: “Cái chăn này sao mà…”

“À, vỏ chăn bẩn rồi, anh lột ngược rồi dùng tiếp, hai mặt trong ngoài đều bẩn cả, anh đành ném đi. Sau đó, vỏ lót cũng bẩn nên anh xé ném đi, đắp thẳng bông luôn!”

“…”

Cho dù bác sĩ không coi trọng vệ sinh, cũng không thể lười như vậy chứ! Tôi đứng ngồi không yên, quyết định nhanh chóng rút lui, có điều lần đầu tiên vào phòng bác sĩ Võ, trước khi đi cũng nên lịch sự khen một câu chứ nhỉ. Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng ấn định mục tiêu lên chiếc đèn bàn bằng vải, “Anh hai, đèn của anh khác biệt thật đấy!”

Bác sĩ Võ thấy tôi khen đèn của mình thì cực kỳ tán thưởng, nói: “Vẫn là Tiểu Dung có mắt nhìn, cái đèn này mang từ Đức về đấy.”

“Thật không?” Tôi sờ vào cái chao đèn, cảm giác rất thích, “Vải này có phải lâu năm rồi không?”

“Lâu năm đáy, có điều cái đèn này không phải bằng vải, nó làm bằng bàng quang của lợn đấy!”

Tay tôi nhất thời khựng lại trên cái bàng quang lợn lâu năm này. Không nói không rằng, tôi nhanh chóng ngồi dậy rồi lùi đến bên cạnh Vũ Đạo, sau khi giữ khoảng cách với bác sĩ Võ, tôi nói: “Anh hai, nhân lúc em vẫn còn máu, phải nhanh chóng đi giặt đồ thôi, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa!”

Nói xong tôi co giò bỏ chạy, sau lưng truyền đến tiếng của bác sĩ Võ, “Hoan nghênh em quay lại!”

Cảm ơn nhé, anh yên tâm, em chẳng dám đến nữa đâu!