6.
Nhưng huynh đệ nhà họ Trì chẳng hề cho chúng ta cơ hội trò chuyện.
Cứ như đã bàn bạc trước, họ hoàn toàn ngăn cản ta và Sở Tinh Lạc gặp riêng.
Mỗi lần ta đến phủ Thái tử, chưa kịp nói được mấy câu đã bị Trì Ngọc Bạch mời ra Diễn Võ Trường dạy hắn bắn cung.
Còn hễ Sở Tinh Lạc vừa đến phủ Lục hoàng tử, lập tức bị Trì Tễ Chu giữ lại nghe hắn gảy đàn.
Phải nói rằng, những ngày qua, tài bắn cung của Trì Ngọc Bạch ngày càng điêu luyện, còn Trì Tễ Chu thì tiếng đàn cũng tiến bộ vượt bậc.
Chỉ khổ cho ta và Sở Tinh Lạc, đáng lẽ có thể sống an nhàn sung sướng, giờ đây mỗi ngày lại phải dựa vào tài nghệ mà kiếm cơm.
Cuối cùng cũng đợi được đến buổi tiệc trà do Thị lang phu nhân tổ chức, ta và Sở Tinh Lạc mới thoát thân được, cầm lấy thiệp mời mà chạy như bay trốn ra ngoài.
Xe ngựa lắc lư, xóc nảy không thôi, chúng ta nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng đồng thanh thốt lên: “A Ngưng/Lạc Lạc, ta có lỗi với ngươi!”
Hóa ra trong khoảng thời gian này, khi hai người họ ở bên nhau, cũng đã có không ít khoảnh khắc mập mờ.
Sở Tinh Lạc tuy không đến mức say đắm Trì Tễ Chu, nhưng kiểu ve vãn vô tình này thường là nguy hiểm nhất.
Mập mờ với phu quân của tỷ muội, đến chính mình cũng phải khinh bỉ bản thân.
Nàng bóc một miếng mứt bỏ vào miệng nhai, bỗng như hạ quyết tâm, vỗ bàn cái rầm:
“A Ngưng, hai người này tuyệt đối không phải là một đôi tốt lành gì, chúng ta đều bị họ lừa rồi. Hơn nữa, ta nghi ngờ Thái tử đã có người trong lòng.”
“Hắn không bao giờ cho ta vào thư phòng, có lần ta tình cờ thấy cửa hé mở, hắn đang cúi xuống vẽ. Người trong tranh là ai ta không nhìn rõ, nhưng đại khái là một bóng hình nữ tử. Sau khi phát hiện ra ta, hắn lập tức giấu bức tranh đi, ta càng chắc chắn người đó không phải là ta.”
“Như vậy xem ra là hắn cố tình để Trì Tễ Chu đến quyến rũ ta, có lẽ là muốn tìm ra lỗi của ta để có thể hưu ta, dọn chỗ cho người trong lòng hắn! Không được, ta phải hòa ly với hắn trước! Nếu không, đến lúc đó ta còn không biết mình chết như thế nào!”
Ta sững sờ, cảm thấy tỷ muội của mình thật là thông minh, quả nhiên đọc nhiều sách hơn ta, phân tích chân tướng đâu ra đấy thật thuyết phục.
Ta hồi tưởng lại, càng nghĩ càng cảm thấy có lý, vội nắm lấy tay nàng nói: “Ngươi nói vậy, ta cũng thấy rất khả nghi. Trì Tễ Chu chưa bao giờ đồng sàng cộng chẩm với ta, có lẽ không phải vì bất lực, mà là vì muốn giữ mình cho ý trung nhân. Hai huynh đệ bọn họ cố tình ve vãn chúng ta, chính là để tìm cớ gây khó dễ cho chúng ta, thật là độc ác! Ngươi đã nghĩ ra cách hòa ly chưa? Ngươi hòa ly thì ta cũng hòa ly!”
7.
Ước mơ thì cao xa, nhưng thực tại lại phũ phàng.
Chúng ta còn chưa nghĩ ra cách hòa ly, hai huynh đệ Trì Ngọc Bạch đã bị Hoàng thượng phái đi trị thủy ở Thông Châu, tiện thể điều tra tham quan ô lại trong vụ lũ lụt này.
Hai chúng ta vốn định ở lại bàn bạc kế sách, nhưng hai người kia lại lấy lý do “sợ phu nhân ở nhà một mình cô đơn” mà mang cả chúng ta theo đến Thông Châu.
Trong xe ngựa rộng rãi, bốn người chúng ta ngồi đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí có chút kỳ quái.
Nhưng dù sao cũng là Thái tử, trước núi Thái Sơn sụp đổ cũng không nao núng, Trì Ngọc Bạch lên tiếng trước:
“Phụ hoàng lần này phái hai chúng ta cùng đi, là bởi vì tình hình nghiêm trọng. Bản thân thiên tai vẫn có thể kiểm soát, nhưng số tiền cứu trợ mà triều đình cấp phát đã bị bòn rút từng lớp, đến tay dân chúng chẳng còn lại bao nhiêu. Chúng ta cần phải điều tra rõ những quan viên liên quan, loại bỏ những con sâu mọt này ra khỏi triều đình, bá tánh mới có thể sống yên ổn.”
“Mang theo phu nhân và Lục đệ muội cùng đi, thực ra cũng là vì cần sự giúp đỡ của hai người.”
Nói xong, hắn chớp chớp đôi mắt sáng long lanh, nhìn về phía ta: “Có một chuyện, còn phải làm phiền Lục đệ muội rồi.”
Ta gãi đầu, mờ mịt không hiểu, trị thủy và bắt tham quan, sao lại có chuyện gì liên quan đến hai nữ tử yếu đuối như chúng ta chứ?
Thái tử đã nói vậy, ta không thể giả vờ như không nghe thấy, bèn tiếp lời hắn: “Được giúp đỡ điện hạ là phúc phận của ta, không biết cần ta làm những gì?”
Trì Ngọc Bạch che miệng ho khan, cụp mắt xuống, trông có vẻ ngại ngùng: “Còn phải nhờ Lục đệ muội và phu nhân tạm thời đổi thân phận, trong khoảng thời gian này giả làm Thái tử phi.”
8.
Lời vừa dứt, ta và Sở Tinh Lạc đều trợn tròn mắt, không thể tin được.
Sở Tinh Lạc lộ vẻ mặt không nói nên lời, biểu cảm đó ta quá quen thuộc, rõ ràng là đang nói:
“Thấy chưa, ta đã bảo là có âm mưu mà!”
Chúng ta công khai bắt đầu trao đổi bằng ánh mắt.
Ta: “Làm sao bây giờ, chạy cũng không thoát, từ chối cũng không được.”
Nàng: “Trước cứ đồng ý, xem trong hồ lô của hắn bán thuốc gì.”
Ta: “Sợ quá đi thôi.”
Nàng: “Không sao, kết quả tệ nhất là bị hưu, đến lúc đó ta nuôi ngươi!”
Chúng ta đang nháy mắt trao đổi rôm rả, thì Trì Ngọc Bạch khẽ ho một tiếng, lại kiên nhẫn giải thích:
“Để cho đám quan viên bên đó lơi lỏng cảnh giác, ta và Lục đệ đã bàn bạc, ta sẽ công khai giao thiệp, câu giờ họ, từ đó tạo điều kiện cho Lục đệ âm thầm điều tra.”
“Nhưng hai người cũng biết, ta võ nghệ không tinh thông, tửu lượng cũng chẳng cao, rất dễ bị họ lừa gạt. Lục đệ muội có thân thủ tốt, lấy thân phận Thái tử phi ở bên cạnh ta, có khả năng tự bảo vệ mình, ta có thể tập trung hơn vào những việc khác, giúp kế hoạch của chúng ta tiến hành thuận lợi hơn.”
“Còn Sở cô… à không, phu nhân ở bên Lục đệ để đệ ấy bảo vệ, ta cũng yên tâm. Các quan viên ở Thông Châu chưa từng gặp hai người, đương nhiên không thể phân biệt được ai mới là Thái tử phi thật sự.”
Im lặng một lát, hắn lại nói thêm: “Lục đệ muội chớ lo lắng, bên cạnh ta cũng có ám vệ đi theo, tuyệt đối sẽ không để nàng gặp nguy hiểm.”
Ta và Sở Tinh Lạc nhìn nhau, gật đầu đồng ý.
Bỏ qua những chuyện khác, sự sắp xếp này quả thực là thượng sách, dù chúng ta là phận nữ nhi, nhưng nếu có thể giúp bách tính loại bỏ những tham quan gây hại, cũng là một việc lợi quốc lợi dân.
9.
Thống nhất mọi thứ, chúng ta liền chia nhau hành động.
Ta và Trì Ngọc Bạch một nhóm, trực tiếp đến dự tiệc tiếp đón do Tri phủ Thông Châu tổ chức.
Còn Sở Tinh Lạc và Trì Tễ Chu, lấy cớ mệt mỏi sau hành trình dài mà đi đến nơi trọ để nghỉ ngơi.
Tiệc tiếp đón có phần sơ sài, chỉ có vài món ăn đạm bạc, trông có chút keo kiệt.
Tri phủ Ngô đại nhân cười bồi, liên tục chắp tay thi lễ:
“Thái tử điện hạ đường xa mà đến, không thể đón tiếp từ xa. Thật sự là vì tình hình lũ lụt cấp bách, hạ quan mỗi ngày bận rộn không ngơi tay, không thể đích thân ra đón. Gần đây phủ cũng không còn dư dả, dân chúng lầm than quá nhiều, ngân lượng triều đình cấp phát chẳng thấm vào đâu, đành phải lấy bổng lộc ra cứu trợ, cho nên… tiệc nghênh tiếp hôm nay có phần thất lễ với thân phận của điện hạ, mong điện hạ rộng lòng thứ lỗi.”
Lòng ta chùng xuống, nhìn mâm cơm, quả thực là quá đỗi đạm bạc. Theo lời Ngô đại nhân, cũng là hợp tình hợp lý, lẽ nào ông ta thật sự là một vị quan thanh liêm?
Nhưng triều đình đã biết có kẻ tham ô ngân lượng cứu tế, việc này chắc chắn tồn tại, thân là quan phụ mẫu của Thông Châu, mọi việc đều phải qua tay ông ta, lẽ nào ông ta không hề hay biết?
Ta khẽ liếc nhìn Ngô đại nhân, thấy ông ta thân hình béo tốt, bụng to như cái thúng, y phục tuy không hoa lệ, nhưng nhìn chất vải cũng biết không phải là hàng tầm thường, chắc chắn không nghèo.
Một vị quan vốn chẳng hề nghèo khó, lại bày ra những món ăn như thế để đón tiếp Thái tử đến thị sát…
Đó chính là cố tình làm vậy, muốn dùng cách đánh lừa thị giác để qua mặt!
Như vậy, không biết Trì Ngọc Bạch sẽ phản ứng ra sao?
Ta hứng thú nhìn hắn, hắn lại khẽ nhíu mày, vén áo ngồi xuống, giọng điệu có chút bất mãn:
“Bản cung đường xa mệt mỏi, vốn cũng muốn về nơi ở nghỉ ngơi, nhưng nể mặt Ngô đại nhân nên mới đến dự tiệc, nào ngờ đại nhân lại không coi trọng bản cung như vậy, lấy những thứ này ra để qua loa lấy lệ…”
Ngô đại nhân nghe vậy, sắc mặt biến đổi, vội vàng quỳ xuống: “Điện hạ minh xét, thật sự là trong phủ đã không còn dư dả ngân lượng…”
“Haizz…” Trì Ngọc Bạch ra vẻ phất tay, mắt phượng liếc xéo, hệt như một công tử ăn chơi trác táng:
“Đại nhân chẳng lẽ đang đề phòng ta? Phụ hoàng muốn ta làm chút việc thực sự, tạo dựng chút tiếng thơm trong dân gian, lại thương ta, nên mới đặc biệt tìm Lục đệ đến trị thủy. Chính sự có Lục đệ lo liệu ta cũng yên tâm, ta vốn định nhân cơ hội này trải nghiệm phong tục Thông Châu, sau này về kinh sẽ nói tốt vài câu cho đại nhân, giờ xem ra đại nhân hình như không cần lắm…”
Ngô đại nhân ngây ra như phỗng, một lúc lâu không biết phản ứng thế nào, chỉ biết cười gượng gạo xin lỗi: “Điện hạ hiền danh vang xa, hạ quan…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Trì Ngọc Bạch giơ tay cắt ngang:
“Hiền danh với chẳng hiền danh, đó đều là những thứ mẫu hậu quan tâm. Ta thân là trữ quân, vốn chẳng cần làm những việc vặt vãnh này, tự khắc sẽ có người lo liệu mọi thứ cho ta. Trước đây mỗi lần ta đi tuần tra ở đâu, quan viên địa phương đều rất biết ý, nhưng ta thấy Ngô đại nhân ngươi… hình như không hiểu chuyện lắm thì phải…”
Ta lấy tay áo che miệng, suýt bật cười.
Người này diễn vai công tử ăn chơi cũng ra dáng lắm, trong người chắc có đến tám trăm cái tâm nhãn.
Đã vậy, ta sao có thể không giúp hắn một tay, để hình tượng phong lưu và chẳng màng chính sự của hắn càng thêm khẳng định?
Nghĩ vậy, ta đã sà vào bên hắn, trực tiếp ôm lấy cổ hắn, ngồi lên đùi hắn, giọng nói mềm mại nũng nịu:
“Điện hạ, chàng lừa người, chàng nói cố ý giấu Thái tử phi, mang người ta theo chàng đến Thông Châu là để hưởng phúc. Nhưng nơi này còn không bằng Xuân Phong Lâu, chỗ khỉ ho cò gáy thế này, thật sự có bạc để dâng lên chàng sao? Chàng đã hứa khi về sẽ chuộc thân cho người ta, giờ còn tính không?”
Trì Ngọc Bạch vốn đang cầm chén uống nước, hành động của ta hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn không cẩn thận bị sặc nước, ho đến chảy cả nước mắt.
Ta đưa tay vỗ lưng hắn, còn không quên vặn vẹo thân mình vài cái, giọng the thé hỏi dồn: “Chàng nói đi, rốt cuộc còn tính hay không đây~”
Hắn đặt chén nước xuống, tay nhẹ nhàng ôm lấy eo ta, khẽ chạm vào chóp mũi ta, cưng chiều nói: “Vậy thì phải xem… Ngô đại nhân rồi.”