Type: Hồng Anh
Minh Ngọc Nhi hỏi lai lịch của Đào ma ma, Thanh Hề kể lại tỉ mỉ, đến lúc đó Minh Ngọc Nhi mới gật đầu, cô ta cũng biết chuyện quý phi được sủng ái của tiên hoàng.
"Ma ma đó là do dì mời về cho em sao?"
Thanh Hề ấp a ấp ứng nửa ngày mới đáp: "Không, là Đình Trực ca ca mời."
Minh Ngọc Nhi nhướng mày vẻ tinh nghịch.
Thanh Hề ngượng chín mặt, chủ động kết thúc chủ đề này: "Sau này chị sẽ biết."
Nói rồi, hai người cùng cười rộ lên. Ngày hôm sau, Thanh Hề lại mời Đào ma ma tới, lần này tuy Minh Ngọc Nhi vẫn còn ngại ngùng nhưng đã chịu ngồi xuống nghe. Đào ma ma bề ngoài là chỉ bảo cho Thanh Hề nhưng thỉnh thoảng cũng nhắc đến chuyện tiên hoàng và quý phi, nhân tiện nói về cách chọn xiêm y của Thanh Hề, trong đó ngầm mang ý trách móc, vì cách ăn mặc của nàng chẳng khác gì các cô nương chưa chồng.
Áo váy mặc ngoài đương nhiên vẫn phải lịch sự, nho nhã, nhưng bộ phận quyến rũ nhất trên cơ thế người phụ nữ là bộ ngực, mặc thế nào để có thể khoe một cách kín đáo mới là nghệ thuật. Lại nói quý phi tiền triều dù ba mươi tuổi nhưng vẫn giữ được đáng vẻ trẻ trung như thiếu nữ mười tám, tất nhiên là phải nhờ rất nhiều bí quyết, chỉ hiềm Đào ma ma không nhớ được hết.
Cứ như vậy, nửa tháng trôi qua trong chớp mắt.
Đến đầu tháng Ba, cảnh xuân tươi đẹp như thiếu nữ chớm yêu, rực rỡ yêu kiều mà vẫn có vẻ e thẹn ngượng ngùng.
Sáng sớm, Thanh Hề cầm giỏ tre cùng Minh Ngọc Nhi, Lâm Lang và Thôi Xán ra vườn hái hoa. Đào ma ma muốn dạy họ cách làm son, dặn dò kĩ càng là phải lấy những cánh hoa còn đọng sương, mà phải là hoa mới nở, có như vậy thì màu son mới càng đậm đà, mềm mại.
Thanh Hề mải mê hái hoa, không đế ý dần dần tách nhóm, may mà là trong vườn nhà nên mọi người cũng không lo lắng.
Thanh Hề nhớ đến bụi tường vi gần Tứ Tịnh Cư, giờ này chắc hoa đã nở, liền đi về hướng đó, đúng lúc nhìn thấy Phong Lưu đi ra. Tính ra thì hai người không gặp nhau đã hơn một tháng rồi.
"Thanh Hề" Phong Lưu nhìn thấy nàng từ xa, liền chuyển hướng đi về phía nàng, hỏi: “Sáng sớm nàng làm gì ở đây?"
Thanh Hề đung đưa giỏ trúc trong tay, đáp: “Thiếp đến hái hoa làm son."
Dưới ánh ban mai, Thanh Hề mặc bộ xiêm y như màu phấn hồng mới may năm ngoái, chất lựa mỏng mềm mại ôm lấy thân thể nàng, tôn lên những đường cong đẹp đẽ như binh họa. Cổ áo trễ nài để lộ một góc trắng, thoắt ẩn thoắt hiện theo từng động tác củ nàng, khiên người đối diện ngứa ngáy trong lòng. Ngang hông nàng là thắt lưng tơ tằm màu tím, hai bên hông là hai túi thơm có tua rua thêu tay, vô cùng bắt mắt khiến Phong Lưu không khỏi nhớ đến đôi chân thon dài ẩn dưới lớp váy kia.
Không hiểu sao, Phong Lưu cảm thấy Thanh Hề đã đổi khác, trong nét ngây thơ hồn nhiên của thiếu nữ có thêm vẻ quyến rũ, thướt tha, dịu dàng của phụ nữ.
Đợi Thanh Hề đến gần, Phong Lưu liền ngủi thấy mùi hoa quả ngọt ngào trên người nàng. Nàng vốn thích dùng hươmg hoa quả để xông quần áo, khiến người ta chỉ hận không thể cắn một miếng, để hương vị ngọt ngào lan tòa trong miệng.
"Đình Trực ca ca phải ra ngoài à?"
Phong Lưu gật đầu, ánh mắt dán chặt vào đôi môi anh đào của Thanh Hề, yết hầu chuyển động lên xuống. "Buổi sáng trời hơi lạnh, sao nàng không mặt thêm ảo khoác?"
"Thiếp sợ vướng víu." Đúng lúc này, Thanh Hề nhìn thấy một bông hoa rất đẹp, không kìm được bước lên hái nó, không may váy của nàng bị mắc vào một cái gai tường vi, "soạt" một tiếng, rách mất một nửa.
Nàng kêu lên một tiếng, cuống cuồng ôm mảnh váy bị rách lên, vừa xấu hổ vừa lúng túng không biết làm thế nào.
"Chân có bị thương không?" Phong Lưu hỏi, định vén váy Thanh Hề lên xem.
Thanh Hề lúng túng lùi về phía bụi hoa tường vi. Trong bụi hoa có đặt một cái bàn đá và hai chiếc ghê đá, nhưng vì cành lá rậm rạp quá nên bình thường không nhìn thấy.
"Không bị thương." Thanh Hề đẩy tay Phong Lưu ra.
Tuy Thanh Hề nói thế nhưng Phong Lưu vẫn vén váy của nàng lên, nhìn thấy lớp quần bên trong không bị rách mới yên tâm, thế nhưng bàn tay to lớn vẫn đặt trên đùi Thanh Hề, nhen lên một ngọn lửa mờ ám.
Không biềt bắt đầu như thế nào, hai người hôn nhau say đắm. Phong Lưu siết chặt lấy eo Thanh Hề, ép nàng tựa vào mặt bàn đá.
Khi hơi thờ của cả hai đã trở nên dồn dập, họ mới buông nhau ra. Phong Lưu cắn nhẹ môi Thanh Hề, hỏi: "Tối nay nàng có nên mang tờ luyện chữ đến cho ta xem không?"
Trải qua mấy lần, việc luyện chữ nghiêm túc đã trở thành ám hiệu giữa hai người.
Thanh Hề xấu hổ, cười dỗ dành: "Chị Ngọc Nhi sắp phải tiến cung rồi, thiếp muốn ở cùng chị ấy thêm máy ngày, thế nên dạo này không luyện chữ."
Phong Lưu cũng không hỏi nhiều, chỉ nhay cắn môi Thanh Hề đến khi nàng rên lên mới thôi.
Bàn tay Phong Lưu vẫn đặt trên dùi Thanh Hề, bờ môi lướt xuống phía duới. Thanh Hề bủn rủn chân tay đứng cũng không vững, dần dần bị hắn đặt lên trên mặt bàn đá, không thể cựa quậy.
Thấy tay Phong Lưu không an phận, Thanh Hề vội vàng nói trong hơi thở dôn dập: "Đình Trực ca ca."
Chỉ có điều bàn tay kia qua xảo quyệt khiến nàng vừa muốn hắn dừng lại, lại sợ hắn dừng lại.
Giữa thanh thiên bạch nhật, lai ở ngoài phòng càng khiên người ta run lên vì sợ.
Trong lúc hai ngurời đang chìm đắm trong đê mê thì bên ngoài bụi hoa, Lâm Lang đợi mãi không thấy Thanh Hề đến, liền chạy đi tìm. Nghe thấy trong bụi tường vi có tiếng động, một lúc sau lại nghe thấy tiếng Thanh Hề khẽ gọi "Đinh Trực ca ca”, Lâm Lang bối rối đỏ mặt, lùi lại bảy, tám bước.
Đợi tiếng động trong bụi hoa lắng xuống, Lâm Lang mới thở phào một hơi, lánh ra xa, côi như canh gác cho chủ nhân.
Rất lâu sau, Phong Lưu chỉnh trang lại y phục, bước ra khỏi bựi tường vi, nhìn thấy Lâm Lang, hắn liền bảo nó về lấy một bộ quần áo mới cho Thanh Hề. Sau đó, cũng không cần Lâm Lang hầu hạ. Phong Lưu đích thân mang quần áo vào cho Thanh Hề. Mội lát sau, Thanh Hề bước ra ngoài, quần ao gọn gàng, chỉ có tóc tai hơi rối và cặp môi hơi sưng đỏ trông như canh hoa hồng đọng sương, hai má đỏ ửng. Nàng không đám nhìn thẳng vào Lâm Lang, chi vội vã đi trước.
Về đến Lan Huân Viện, Lâm Lang chải lại tóc cho Thanh Hề. Nó không dám hỏi nhiều, nhưng trong lòng thì không khỏi trách cứ, vợ chồng thiếu gì chỗ gặp nhau đàng hoàng mà cứ phải lén lén lúc lú, làm gì mà vội đến mức Tứ Tịnh Cư cách có mấy bước chân cũng không đợi được, may mà không bị ai phát hiện.
Mấy ngày liền, Thanh Hề không dám nhìn mặt Lâm Lang, hai người cùng tránh mặt nhau khiến Thôi Xám chẳng hiểu ra làm sao, còn tưởng rằng chủ tế sinh hiềm khích, bèn hết lời dãn hòa.
Đến khi Phong Lưu đi công cán ở Sơn Đông, Thanh Hề mới thấy đỡ ngượng.