Type: chuot tery
“Bị bệnh thế nào, sao không mời đại phu?” Phong Lưu thấy Thanh Hề nửa nằm nửa ngồi trên giường, mặt mũi trắng bệch, lông mày nhíu chặt lại, liền hỏi.
Nhìn thấy Phong Lưu, Thanh Hề lại nhớ đến chuyện tối hôm qua, không biết hôm nay Cần Thư vào thư phòng dọn dẹp, sẽ nghĩ thế nào về vị phu nhân quốc công là nàng. Nhưng lần này nàng thấy Phong Lưu hành sự mà không đổi sắc mặt, quả nhiên trong chuyện đó, đàn ông đúng là mặt dày.
Bụng dưới lại truyền tới một cơn đau nhức, Thanh Hề nhăn nhó mặt mày, ngay đến Phong Lưu cũng nhận ra là nàng đau không nhẹ. “Nàng đau ở đâu?” Dứt lời, Phong Lưu nhìn sang chỗ Lâm Lang như chuẩn bị quát mắng, liền bị Thanh Hề túm chặt tay áo ngăn lại.
“Lâm Lang, các ngươi lui xuống hết đi.” Thanh Hề đuổi tất cả người hầu ra khỏi phòng.
Phong Lưu ngồi xuống cạnh Thanh Hề, thấy sắc mặt nàng thoắt đỏ thoắt trắng thì đại khái cũng đoán được nguyên nhân là do hôm qua bản thân đã thô lỗ.
“Là ta làm nàng bị thương.” Phong Lưu cũng có vẻ ngượng ngùng nhưng giọng nói thì vẫn bình tĩnh.
Thanh Hề đỏ mặt, nhưng nghĩ cũng không thể giấu mãi chuyện này, nếu không nàng đã chẳng mời hắn đến.
“Thiếp đau bụng suốt từ sáng đến giờ.” Thanh Hề cắn môi, lúng túng nói.
Phong Lưu thò tay xuống dưới lớp chăn mỏng, Thanh Hề liền kéo tay hắn đặt vào vị trí dưới rốn một ngón tay, vừa nũng nịu vừa có vẻ hờn dỗi, nói: Ở đây này.”
Vừa sờ là biết không phải đau bụng thường. Phong Lưu đưa tay xuống, chạm ngay vào đùi của Thanh Hề, thấy trống không. “Đau đến nỗi không mặc cả quần ư?”
Thanh Hề ngượng chín mặt, thầm nghĩ sao câu đấy mà hắn cũng hỏi được.
“Để ta xem.” Phong Lưu vén chăn lên, nói.
Trong nháy mắt, người Thanh Hề cong lại như con tôm, co hai đầu gối lên che ngực, cứ như thể Phong Lưu là tên dâm tặc tội ác tày trời.
Thanh Hề ngang bướng vùi mặt vào đầu gối, hôm nay nàng chỉ mặc một cái áo lót mỏng manh màu hồng nhạt, co hai chân che bộ ngực đầy đặn, trông cứ như một đứa trẻ bị bắt nạt, càng thôi thúc người ta muốn phạm tội.
Phong Lưu thấy trên người Thanh Hề dày đặc các vết bầm tím, càng áy náy hối hận về sự lỗ mãng tối qua. Vốn dĩ hắn đã định chờ Thanh Hề lớn hơn một chút, qua mười tám tuổi hẵng tính tới chuyện này.
“Để ta xem vết thương thế nào để còn chữa trị, chẳng lẽ nàng muốn đau như thế này mãi?” Phong Lưu một tay vỗ lưng Thanh Hề an ủi, một tay luồn vào giữa hai đầu gối của nàng, quả nhiên Thanh Hề giật bắn người, buông hai chân đè lên tay hắn.
“Nàng nhắm mắt lại.” Phong Lưu dịu dàng dỗ dành nàng.
Thanh Hề cũng biết mình xấu hổ là thừa, đành thẹn thùng vùi đầu vào ngực hắn, để hắn xem vết thương cho nàng.
Xem xét xong, Phong Lưu đắp chăn cho Thanh Hề rồi nói: “Ta biết rồi, ngày mai sẽ tìm một ma ma tới chữa trị, nàng cố chịu đau một chút.” Phong Lưu xoa đầu Thanh Hề, lòng tràn ngập tình cảm thương xót.
Đây là đứa trẻ chỉ biết dựa dẫm vào hắn, ngay cả chuyện riêng tư này cũng chỉ tin tưởng tìm tới hắn, chuyện gì cũng nói với hắn. Đối với một người đàn ông có trách nhiệm như Phong Lưu, cảm giác này thực sự rất thoải mái.
Rất lâu sau, Thanh Hề mới khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn Phong Lưu. “Về chuyện của Cần Họa…”
“Nàng không cần bận tâm đến cô ta.” Phong Lưu vuốt tóc nàng, có ý nói Cần Họa chẳng thể gây ra sóng gió gì.
Thanh Hề biết Phong Lưu hiểu lầm ý mình, vội nói: “Ý thiếp là…” nhưng nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng lại không dám nói tiếp. Ánh mắt đó vừa trong veo vừa nóng rực như có lửa đốt, chắc hẳn chủ nhân của nó không muốn nghe nàng khuyên chuyện nạp thiếp. Trải qua hai kiếp người, Thanh Hề ít nhiều cũng hiểu được lòng người khác, nhất là chuyện giữa nam và nữ.
“Ý thiếp là dù sao Cần Họa cũng đã hầu hạ ngài nhiều năm, vẫn nên giữ cho cô ta chút thể diện.” Thanh Hề vội lảng sang ý khác.
Phong Lưu đưa ngón tay cái vuốt ve đôi môi của Thanh Hề, nói: “Còn phải xem cô ta có cần thể diện không đã. Thôi nàng mau nằm xuống nghỉ đi, ta còn có chút chuyện cần xử lí.”
Thanh Hề gật đầu, dõi theo bóng Phong Lưu rời đi, kinh ngạc tự hỏi cái người trước khi đi còn xoa ngực nàng kia có phải là Tề Quốc công Phong Lưu xưa nay nổi tiếng lạnh lùng, nghiêm túc hay không.
Tất nhiên câu nói mà hắn bỏ lại trước khi đi đã cứu vãn thành công hình tượng nghiêm túc của hắn. “Hôm nay, nàng không cần luyện chữ.”
Luyện chữ, luyện chữ, đến giờ này mà hắn vẫn nhớ đến việc luyện chữ. Thanh Hề tức đến nỗi nhất thời quên khuấy cơn đau.
Kì thực Thanh Hề đã trách lầm Phong Lưu.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Phong Lưu đã dẫn một người đàn bà mặc áo đoạn xanh vào phòng Thanh Hề. Ánh mắt người này vô cùng kiên định, không hề nhìn ngang liếc dọc, cho thấy bà ta không hề bị sự hoa lệ, xa xỉ của căn phòng làm cho choáng ngợp.
Thanh Hề thầm nhủ người đàn bà này thực không đơn giản. Ngay cả tam phu nhân xuất thân quyền quý, lần đầu tiên đến Lan Huân Viện cũng phải choáng váng, không ít lần chỉ trích Thanh Hề cả trước mặt lẫn sau lưng. Thế mà người đàn bà này lại chẳng mảy may bận tâm đến.
“Phu nhân vạn phúc.” Người đàn bà cúi người hành lễ, tư thế nhã nhặn chuẩn xác, bất luận là góc độ hay vị trí đặt tay đều không chút sai lệch, có mười Thanh Hề cũng không bì kịp.
“Đây là Đào ma ma.” Phong Lưu giới thiệu với Thanh Hề.
Thanh Hề càng kinh ngạc hơn. Người đàn bà này cùng lắm mới chỉ ba mươi tuổi, vậy mà đã được gọi là ma ma, chắc là phải có bí quyết dưỡng nhan gì đó.
Nhờ có Phong Lưu giải thích, Thanh Hề mới biết đây là thầy thuốc phụ khoa mà hắn mời đến chữa bệnh cho nàng.
Vị Đào ma ma này cũng khá có tiếng tăm, từng hầu hạ Thích Quý phi, phi tần được tiên đế sủng ái nhất. Trước lúc lâm chung, Thích Quý phi đã cầu xin Hoàng thượng cho phép Đào ma ma, khi đó đã xấp xỉ tứ tuần, được xuất cung. Thực ra vào năm hai mươi lăm tuổi, Đào ma ma đã được phép xuất cung rồi nhưng bà ta không nỡ bỏ Thích Quý phi một thân một mình ở lại trong cung tranh đấu giành giật, đến khi Thích Quý phi mất, bà ta cũng chẳng còn lí do gì để lưu lại nơi đó nữa.
Cũng không biết Phong Lưu đã làm thế nào mà mời được bà ta tới phủ quốc công làm ma ma chăm sóc cho Thanh Hề. Một nhân vật tầm cỡ như vậy tất nhiên không thể nhận mức đãi ngộ bình thường, Thanh Hề đối xử với bà ta chẳng khác gì cách Phong Lưu kính trọng môn khách trong phủ.
Chuyện đó nói sau. Quay trở về hiện tại, Đào ma ma xoa nắn bụng của Thanh Hề một hồi, hỏi rõ chỗ đau, cũng không cương quyết đòi xem chỗ đau mà Thanh Hề một mực muốn giấu, liền bảo nha đầu đi theo mở hộp thuốc, lấy một cái bát bằng mã não, bỏ một viên thuốc vào, lại dùng chày mã não giã nát, thêm một chút nước tạo thành một hỗn hợp hơi đặc. Sau đó, bà ta lấy ra một dụng cụ bằng ngọc, khiến Thanh Hề ngượng ngùng không dám nhìn tiếp.
Đào ma ma thấy hai má Thanh Hề đỏ bừng bừng, giữ chặt tấm chăn, dáng vẻ thà chết cũng không muốn bôi thuốc, liền đưa dụng cụ đó cho Phong Lưu, nói: “Mời Quốc công gia bôi thuốc cho phu nhân, tôi ra ngoài đợi.”
Đến lúc này Thanh Hề mới yên tâm thả lỏng người, càng thêm kính trọng Đào ma ma. Bà ta tế nhị như thế, sau này sống chung cũng không có gì đáng ngại.
“Còn đau không?” Phong Lưu cầm dụng cụ bằng ngọc đó trong tay, kì thực cũng khá bối rối, chỉ có điều nước da của hắn ngăm đen nên không nhìn ra sắc đỏ.
Thanh Hề nhăn mặt nhíu mày, tất nhiên là đau rồi, nếu không nàng cũng chẳng phiền đến hắn.
“Ta bôi thuốc cho nàng.” Tuy có một lí do quang minh chính đại nhưng bầu không khí trong phòng vẫn không tránh khỏi ám muội. Nếu có thể, Phong Lưu càng hi vọng có thể dùng tay bôi thuốc cho nàng, cần gì đến dụng cụ.
Thanh Hề cũng biết càng tránh né thì càng khó xử, thế là nàng đành nhắm chặt mắt, dáng vẻ mặc người muốn làm gì thì làm, chỉ có hai bàn tay siết chặt và những đầu ngón chân bấm chặt xuống đệm là cho thấy nàng căng thẳng và ngượng ngùng đến nhường nào.