Đợi Người Nói Yêu Tôi

Chương 39




Tháng năm, buổi biểu diễn của Trình Đẳng được tổ chức tại sân vận động đúng thời gian.

Ra mắt 11 năm, bất kể lịch trình bận rộn đến nhường nào thì Trình Đẳng vẫn duy trì tần suất mỗi năm tổ chức ít nhất một buổi biểu diễn để xuất hiện trước công chúng.

Đặc biệt là năm nay, tuy chỉ tổ chức một buổi biểu diễn này nhưng độ hot của anh vẫn chưa từng giảm bớt.

Không có lý do gì khác.

Cách đây không lâu, Trình Đẳng đã thông báo kết hôn trên Weibo.

Lúc trước không công khai là vì muốn bảo vệ sự an toàn của Nhậm Kha và em bé.

Mặc dù từ lâu đã có fan hâm mộ và phóng viên phát hiện nhưng vì lần trước Trình Đẳng đã hứa với mọi người sẽ đích thân thông báo chuyện này nên phía fan hâm mộ luôn giữ kín thông tin.

Về phía phóng viên, vào buổi sáng trước khi Trình Đẳng đi đăng ký kết hôn, Đinh Thành đã liên hệ trước với tất cả các phương tiện truyền thông chính thống và các cơ quan đại chúng.

Bao lì xì dán miệng được gửi đi như nước chảy, cộng thêm tiếng tăm của Trình Đẳng trong giới rất tốt, sau lưng có Thịnh Hạ và Tô Mộc hậu thuẫn, thậm chí còn có chỗ dựa là Truyền thông Vinh Diệu đứng đầu trong giới. Vì vậy mọi người đều nể mặt anh.

Cứ như thế đến mùa xuân năm tiếp theo, em bé chào đời.

Ngày em bé ra đời, thời tiết cực kỳ đẹp.

Mới năm giờ sáng, Nhậm Kha bắt đầu thấy đau bụng nên vội đánh thức Trình Đẳng, cả gia đình già trẻ lập tức chạy đến bệnh viện.

Tuy trong thời gian mang thai, Nhậm Kha chịu cực khổ nhưng quá trình sinh em bé lại rất thuận lợi. Trước giờ trưa, một bé gái xinh xắn oe oe chào đời.

Y tá ôm bé con ra, Trình Đẳng chỉ nhìn một cái, nghe đối phương nói là con gái thì cười híp cả mắt.

Đúng lúc này Nhậm Kha cũng được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, mắt anh sáng rực lên. Anh vội tiến về phía trước, nắm chặt tay Nhậm Kha không buông ra nữa.

Mẹ Nhậm đón lấy đứa trẻ từ tay y tá, thấy thái độ Trình Đẳng không nhiệt tình nên thầm nghĩ có phải anh không thích con gái không, thế là bà thấy hơi bực dọc.

Mẹ Nhậm ôm đứa bé đi theo sau hai người về phòng bệnh, lúc này mới phát hiện người không vui là con gái mình, còn người vui hóa ra lại là con rể.

Nhậm Kha: “Em sinh trai hay gái?”

Trình Đẳng: “Công chúa.”

“Con gái à?” Giọng Nhậm Kha cất cao, khiến mẹ Nhậm vừa bước chân vào cửa phải dừng bước, sau đó lại nghe con rể nhà mình dịu dàng cười bảo: “Con gái tốt mà, anh thích công chúa!”

“Công chúa nhọc lòng lắm.” Giọng Nhậm Kha vẫn rất uể oải: “Em nhét con bé vào lại rồi sinh lần nữa được không.”

“Không được.” Trình Đẳng cười lộ tám cái răng: “Em chỉ có thể sinh thêm một nhóc con thôi.”

Mẹ Nhậm nghe tiếng nói rì rầm của con gái mình trong phòng bèn thầm mắng cô lập dị. Chờ hai người họ tình tứ xong, bà mới ôm em bé đi vào.

Thấy con, ánh mắt đôi vợ chồng son lập tức bám dính lấy đứa trẻ. Mẹ Nhậm đặt em bé xuống bên cạnh Nhậm Kha, dặn dò vài câu rồi để họ xem em bé thoải mái.

Em bé mới được sinh ra, tròn tròn mềm mềm nằm trong chiếc chăn nhỏ xếp gọn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn nheo. Bé không mở mắt, tay cố gắng vươn lên không biết muốn bắt cái gì.

Nhậm Kha nhìn con, lòng mềm nhũn cả ra.

Quên hết vấn đề công chúa hay nhóc con gì gì đó đi, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ — Em bé xinh xắn như này là do cô sinh ra đó.

Nghĩ suy một hồi, lời này bật thốt ra khỏi miệng.

Trình Đẳng nghe lời ngây thơ của cô, đôi mắt ngập ý cười ánh lên vẻ dịu dàng, anh không lên tiếng làm phiền hai mẹ con.

Khi thấy Nhậm Kha dè dặt đưa ngón cái ra, đưa đến gần tay con gái để bé cầm lấy ngón tay mình, Trình Đẳng vô thức lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng này.

Ngày hôm sau khi đã bàn bạc với Đinh Thành xong, Trình Đẳng đăng một bài mới lên Weibo.

Caption rất đơn giản.

— Trước đây từng nói trong những năm qua, tôi luôn chờ một khả năng cô ấy sẽ yêu tôi. Hôm nay cuối cùng cũng chờ được rồi. Cảm ơn các bạn, bây giờ chúng tôi rất hạnh phúc.

Bên dưới đăng kèm một tấm ảnh dài.

Mở đầu là bóng lưng hai người mặc đồng phục học sinh tiểu học. Ông nội Nhậm nắm tay Nhậm Kha, Nhậm Kha nắm tay Trình Đẳng.

Tấm thứ hai là vào kỳ nghỉ hè một năm nào đó, Nhậm Kha ngồi trên cây ăn trái cây, Trình Đẳng đang nằm trên bãi cỏ dưới tàng cây nghỉ ngơi thì bị trái cây Nhậm Kha ném qua loa rơi trúng, anh vừa tức giận vừa bất lực nhìn cô gái khoanh tay ngồi trên cành cây cười ha ha.

Tấm thứ ba là ảnh chụp bảng thông báo của nhà trường. Trên bảng đỏ bên trái, hình của Trình Đẳng được dán vào vị trí hạng nhất của khu vực vinh danh. Trên bảng trắng bên phải, vì đánh nhau nên Nhậm Kha bị nhà trường ghi lỗi, ảnh đen trắng vừa khéo được dán ngay bên cạnh Trình Đẳng.

Tiếp tục nhìn xuống, ảnh được chia làm hai hàng.

Hàng bên trái, từ trên xuống dưới là thư thông báo trúng tuyển vào đại học của Trình Đẳng và vô số khung cảnh đường phố Mỹ được chụp lại. Các phong cảnh khác nhau, từ sân trường Harvard tại thành phố Boston cho đến nhà thờ nhỏ ở New York, tổng cộng có 10 tấm hình.

Hàng bên phải là vé máy bay năm ấy Nhậm Kha bay đến Mỹ và cuống vé vào cổng từng buổi biểu diễn các năm của Trình Đẳng.

Xem đến đây, fan hâm mộ còn chưa kịp định hình được có chuyện gì giữa hai người trong những năm trước qua các tấm hình cũ thì sổ đăng ký kết hôn màu đỏ rực ngay bên dưới đã khiến họ bật khóc.

Giây tiếp theo, khi lệ nóng vẫn còn ngập trong đôi mắt, fan hâm mộ lại được một phen trợn tròn mắt, không thể khóc nổi.

Vì ở cuối bức ảnh dài anh đăng là tấm ảnh chụp em bé đang nắm ngón tay Nhậm Kha.

Được đấy.

Đẳng Đẳng của họ đã không đăng thì thôi, một khi đã đăng là sẽ gây chấn động dư luận!

Kết hôn chớp nhoáng thì thôi cũng được, chẳng ngờ hiện tại đã sinh cả em bé luôn rồi!

Đẳng Đẳng à, anh sợ cô vợ nhỏ sẽ bỏ chạy đến vậy sao!

Bài vừa được đăng lên đã hot đến độ chiếm lĩnh bảng hotsearch suốt một tuần sau đó.

Cuối cùng, Trình Đẳng cảm thấy chói mắt quá, ép Đinh Thành nghĩ đủ cách mới có thể gỡ hết hotsearch xuống.

Sau khi tin tức được đăng lên, thái độ của fan hâm mộ Trình Đẳng lại ôn hòa một cách khác thường.

Fan mẹ đồng loạt chúc phúc, fan bạn gái thì cầu mong cô Trình sẽ đối xử tốt với Đẳng Đẳng của họ.

Fan qua đường nhìn bầu không khí của khu vực bình luận chỉ biết cười khà khà, còn bình luận một câu: Tin vui xuất hiện, nhà nhà ăn mừng.

Tuy trên mạng vẫn bình yên không sóng gió nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người hoàn toàn phớt lờ chuyện này.

Hậu quả trực tiếp nhất là vé vào cổng buổi biểu diễn tháng năm này của Trình Đẳng đã bị fan hâm mộ săn sập hệ thống chỉ trong một tiếng đồng hồ ngày đầu mở bán.

Năm nay Trình Đẳng chỉ tổ chức một buổi biểu diễn, số lượng vé có hạn, vé vào cổng khan hiếm cực kỳ. Đến cuối cùng những fan hâm mộ không săn được vé đều đồng loạt khóc lóc kể lể trên Weibo.

Tình cảnh khó khăn không kiểm soát được, studio hết cách, sau khi bàn bạc với nhau, họ quyết định sẽ phát sóng trực tiếp buổi biểu diễn trên mạng.

__

Mặc dù tám giờ buổi biểu diễn mới bắt đầu nhưng ngày đó, từ sáng sớm Trình Đẳng đã lên đường đến sân vận động để chuẩn bị.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn trong sân vận động sáng ngời, trên sân khấu rực rỡ như ban ngày.

Đúng tám giờ, ánh đèn toàn hội trường tắt phụt, giữa tiếng hét ầm ĩ của fan, đèn polo chợt sáng lên, Trình Đẳng mặc bộ vest màu xanh da trời đứng trên sân khấu.

Các ánh đèn polo đồng loạt rọi vào người anh, di chuyển theo nhịp bước chậm rãi tiến về trước của anh, những sợi tơ bạc trên bộ vest lóe lên, sáng tối thay nhau chuyển động hệt như ánh sáng rạng ngời trong dải ngân hà, chói lóa, mê người.

Anh đi từng bước chậm rãi đến giữa sân khấu, giơ tay nhẹ nhàng đỡ micro, gương mặt tuấn tú hơi nghiêng qua, ánh mắt nhìn thẳng về phía khán giả bên dưới và cất giọng nói trong veo dịu dàng: “Đợi lâu rồi.”

Giây tiếp theo, bên dưới khán đài vang lên những tiếng hét chói tai, trên sân khấu cũng bắt đầu phát ra những giai điệu sôi động nhất.

Buổi biểu diễn kéo dài hai tiếng, Trình Đẳng hát gần như không ngừng nghỉ.

Khi bài hát cuối cùng kết thúc, anh mệt đến độ t.hở dốc.

Lưng áo đã thấm đẫm mồ hôi, anh tiện tay cởi áo khoác cầm trong tay, trên người chỉ mặc áo phông và quần dài, khom người đứng ở mép sân khấu. Mồ hôi trên trán theo góc nghiêng thanh thoát của anh rơi xuống, nhỏ giọt lên thảm đỏ rồi nhanh chóng bóc hơi.

Vì mệt quá nên Trình Đẳng ngồi xuống tại chỗ.

Anh mệt không thể nói nên lời, fan hâm mộ ngồi dưới sân khấu cũng im lặng theo tiếng hít thở của anh.

Chốc lát sau, Dương Chiêu từ bên cạnh đi đến đưa cho anh một ly giữ nhiệt. Trình Đẳng ngẩng đầu uống vài ngụm nước, chậm rãi hồi sức.

Sau đó anh cầm micro lên, nhưng không đứng dậy mà vẫn ngồi xếp bằng giữa sân khấu. Màn sân khấu sau lưng đã buông xuống, ánh sáng lấp lánh như sao tản đi, chỉ còn lại một ngọn đèn ấm áp bao quanh thân, lặng lẽ bầu bạn cùng anh.

“Muốn nghe không?” Anh đột nhiên hỏi.

Tuy đột ngột nhưng fan hâm mộ dưới sân khấu lập tức trả lời, đồng loạt kêu lớn: “Muốn!”

“Được.” 

Trình Đẳng gật đầu, tư thế ngồi càng thêm thoải mái.

“Tôi và cô ấy…” Anh dừng lại, ánh mắt chuyển hướng từ khán đài đông nghịt người lên bầu trời đêm trên đầu, những vì sao lấp lánh dàn trải khắp cả nền trời đen, sáng rực rỡ, dẫn lối đường về.

“Năm tôi tám tuổi, cả gia đình chuyển đến đối diện nhà cô ấy. Hồi còn bé, ba mẹ tôi không hay ở nhà, tôi gần như lớn lên nhờ ăn cơm nhà họ. Ban đầu là ông bà nội nấu cơm cho hai chúng tôi, khi lớn hơn lại là cô ấy nấu cơm cho tôi. Lúc đó cô ấy nấu cơm không ngon chút nào nhưng luôn bảo nếu cô ấy có một miếng ăn, tôi chắc chắn sẽ có một miếng uống. Nhiều năm qua, cô ấy không hề nuốt lời.”

Anh cười khẽ, không biết nhớ đến chuyện gì mà tai bỗng đỏ lên.

“Tôi thấy các bạn có hỏi tôi trên Weibo hồi bé cô ấy có phải là người rắc rối không. Thật ra thì không phải.”

Trình Đẳng bóp bóp tai: “Hồi bé đúng là cô ấy rất thích chạy nhảy nhưng lúc nào cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện. Lần đó đánh nhau bị trường học ghi lỗi là vì tôi. Cô ấy nghe thấy một bạn nam nói xấu sau lưng tôi nên tức giận, đánh người ta. Mặt bị thương mà lại nói dối tôi là đi bộ bị ngã.”

Trình Đẳng cụp mắt, hốc mắt dần đỏ hoe.

“Năm 16 tuổi, tai trái của tôi không nghe được. Cô ấy nghe tôi nói muốn học hát, bèn giấu tôi chạy đi xin thầy nhận tôi làm học trò. Khi đó tuổi thầy đã cao, vốn không đồng ý nhưng cô ấy khóc mãi khóc mãi mới xin được cơ hội học hát cho tôi. Năm 17 tuổi, ba tôi bị bệnh qua đời, tôi rất buồn nhưng quỳ trước linh cữu lại không khóc nổi. Cô ấy luôn ở bên cạnh tôi, khóc còn đau lòng hơn cả tôi. Năm 18 tuổi, tôi thi đại học. Cũng vào năm đó cô ấy bất đắc dĩ phải rời xa tôi, xa cách 10 năm không gặp lại nhau.”

Nước mắt và mồ hôi lặng lẽ rơi xuống thảm độ, chớp mắt đã biến mất không thấy dấu vết.

Dưới sân khấu vẫn yên tĩnh, dần dà phát ra những tiếng khóc thút thít.

“Các bạn biết không, thật ra tôi chỉ có mình cô ấy.” Trình Đẳng nói: “Bất kể là 8 tuổi, 18 tuổi, 28 tuổi hay 38 tuổi… Thậm chí là lâu hơn. Tôi vẫn chỉ có mình cô ấy.”

Anh ngước mắt lên, bỗng cười một tiếng, đôi mắt long lanh: “May mắn thay tôi đã chờ được.”

Khán đài đông đúc người, vì nụ cười rực rỡ trên mặt anh, fan hâm mộ cũng mỉm cười theo, tựa như chính mắt nhìn thấy con trai ngốc nhà mình cuối cùng đã quay về rồi.

Vui vẻ, yên tâm vô cùng.

Môi cười là thế nhưng nước mắt lại mất khống chế rơi xuống.

Đây là Đẳng Đẳng của họ, là chàng trai mà họ bảo vệ hơn mười năm nay.

Thấy anh đạt được nguyện vọng, lòng họ vui mừng khôn xiết.

Chỉ là có hơi không nỡ, chỉ chút xíu thôi, không nhiều đâu.

Giữa tiếng khóc thút thít, chợt có người gọi tên Trình Đẳng.

“Đẳng Đẳng! Đẳng Đẳng!…”

Đó là một sự ủng hộ, là một sự chúc phúc.

Âm thanh càng lúc càng lớn.

Trình Đẳng đứng lên lần nữa trước những tiếng kêu của fan, anh mặc áo khoác vào, đứng ngay ngắn trên sân khấu.

Trịnh trọng nói: “Cảm ơn các bạn!”

Nói xong, anh cúi người xuống, khom lưng thật sâu, hồi lâu sau vẫn chưa đứng thẳng người lại.

Trong phòng nghỉ sau sân khấu, Nhậm Kha nhìn buổi biểu diễn phát sóng trực tiếp trên iPad, hốc mắt đỏ hoe. Cô mới hết tháng ở cữ, trước đó mẹ Nhậm quản lý nghiêm khắc không cho cô đụng vào thiết bị điện tử.

Cô cũng chỉ vừa thấy bài đăng Weibo của Trình Đẳng trên đường đến hội trường tổ chức buổi biểu diễn thôi.

Trên đường đi, cô lại nghe Đinh Thành kể về những việc họ đã âm thầm chuẩn bị cho chuyện này.

Giờ phút này lại nghe chính miệng anh kể lại những chuyện cũ mà cô đã sớm quên, lòng cô nghèn nghẹn, không kìm được rơi nước mắt.

Cô xót anh.

Lần trước khi vào nhà thờ ở New York, Nhậm Kha có hơi khó hiểu không biết tại sao Trình Đẳng lại quen cha xứ ở đó.

Bây giờ ngẫm lại có lẽ trong những năm qua, anh không chỉ đi ngang đó một lần.

Thời gian cô len lén sưu tầm vé vào cổng các buổi biểu diễn của anh, anh cũng từng đi ngang những con đường cô từng đi, ngắm nhìn phong cảnh mà cô đã từng thấy không chỉ một lần.

Nghĩ vậy, lòng Nhậm Kha chua xót.

Nhưng chưa kịp điều chỉnh cảm xúc thì người đàn ông khiến mọi người rơi lệ kia đã nhanh chóng chạy ra sau hậu trường.

Thấy Nhậm Kha đang khóc, Trình Đẳng ngớ người, không thèm quan tâm hộp giữ nhiệt Nhậm Kha đỏ mặt đưa cho mình mà vươn tay ôm cô vào lòng trước. Sau đó anh quay đầu nhìn Đinh Thành ở bên cạnh, ánh mắt tỏ vẻ hỏi — Anh Đinh? Sao anh làm vợ em khóc?

Đinh Thành liếc mắt, tỏ ý bảo anh nhìn vào chiếc iPad Nhậm kha đang cầm — Do cậu nói chứ sao lại trách anh?

Trình Đẳng im lặng một lúc, vội vàng lấy iPad trong tay Nhậm Kha, ôm cô hôn một cái, hôn đến khi nước mắt ở khóe mắt cô khô đi: “Ngoan nào A Kha, không khóc, không khóc nhé.”

Dỗ dành cô xong, anh lùi lại và nhanh chóng thay áo phông khô sạch khác, sau đó che chắn cho Nhậm Kha kỹ càng rồi dắt tay cô vội vàng đi ra bên ngoài.

Nhậm Kha bị anh kéo đi một đường ra sau sân khấu gấp gáp nên cũng không màng việc khóc nữa, vừa đi vừa hỏi: “Làm gì vậy? Gấp thế! Anh chưa ăn thịt viên ông nội bảo em mang đến cho anh đó!”

“Trên đường về ăn! Bây giờ về nhà trước đã!” Trình Đẳng thản nhiên nói: “Cả ngày nay anh không được gặp con gái rồi! Nhớ lắm!”

Nhậm Kha: “…”

Vậy cô cần gì phải đến đây?

Vừa nãy còn bảo chỉ có mình cô.

Hừ.

Rõ ràng bây giờ anh còn có thêm một cô con gái!

Nghĩ vậy, Nhậm Kha lại khịt mũi. Cô quay đầu nhìn, thấy Trình Đẳng vẫn ngốc nghếch sải bước đi về phía trước, chỉ là bàn tay vẫn luôn nắm tay cô, mười ngón tay đan cài rất chặt chẽ.

Cô ở khoảng cách gần nên chỉ cần ngước mắt đã nhìn thấy khóe môi anh đang nở nụ cười tươi giấu dưới lớp khẩu trang.

Trong mắt cũng ánh lên ý cười.

Nụ cười ấy trông ngốc không thể tả, hệt như đứa con trai ngốc nhà giàu vậy.

Tên ngốc.

Nhậm Kha thầm nghĩ, cuối cùng lại nhìn tay hai người nắm chặt nhau.

Cô nghĩ bụng chốc lát, chợt nhẹ nhàng rút tay mình ra.

Tên ngốc kia lập tức quay đầu nhìn cô, nụ cười trên mặt rạng rỡ. Anh đến gần tì trán vào trán cô, cất giọng trầm trầm xen lẫn sự mệt mỏi, khàn khàn nghe rất êm tai.

“Ngoan nào, mình về nhà.”

Nhậm Kha cười đáp: “Ừm.”

Về nhà.