Đợi Người Nói Yêu Tôi

Chương 30




“Vậy thì sao?”

Vẻ mặt Nhậm Kha vẫn rất hờ hững, mặt mày bình tĩnh không chút dao động.

Nhưng ánh mắt cô khi nhìn vào bạn lại cực kỳ nghiêm túc, cho bạn một cảm giác rất rõ rằng cô đang tập trung lắng nghe, sẽ không khiến bạn phải buồn vì nghĩ rằng người đối diện đang qua loa cho có lệ.

Diêu Viện dần tỉnh táo lại trước ánh nhìn của cô.

Cô ấy biết bác sĩ Nhậm đang đứng trước mặt mình, từ đầu đến cuối luôn nghiêm túc.

Nghiêm túc nghe người khác bàn tán về mình, nghiêm túc nghe cô ấy nói.

Mà nét mặt cô luôn dửng dưng chưa từng thay đổi, bởi cô thật sự không để tâm những lời hay những người này.

Nghĩ vậy, Diêu Viện không khỏi thầm cười giễu bản thân: “Không có gì.”

Advertisement

Đuôi mắt cô ấy đượm vẻ buồn bã nhưng chỉ chốc lát sau, những biểu cảm dư thừa trên khuôn mặt đã được cô ấy giấu đi dưới lớp trang điểm tinh xảo.

“Anh ấy từ chối tôi.” Diêu Viện cười tủm tỉm nói: “Còn bắt tôi gọi chị là thím.”

Nhậm Kha “à” một tiếng, kinh nghiệm bác sĩ nhiều năm giúp cô nhìn rõ lớp ngụy trang của cô gái đối diện.

Cô chớp chớp mắt, oán thầm trong lòng.

Chẳng lẽ thái độ qua loa vừa nãy của cô đã chạm vào nỗi đau của đối phương?

Nhưng từ bé đến lớn, những cô gái thích Trình Đẳng nhiều không đếm xuể.

Nhậm Kha nghĩ nếu ai mà cô cũng để ý thì chẳng phải sẽ ghen đến chết từ lâu rồi à?

“Cô gọi tôi là Nhậm Kha được rồi.” Nhậm Kha nhún vai: “Hoặc là bác sĩ Nhậm, tùy ý cô.”

Nhậm Kha đang dỗ mình ư?

Diêu Viện dở khóc dở cười, sao người bị bắt nạt lại an ủi người bắt nạt là cô ấy chứ!

“Chị…” rộng lượng vậy à!

Chưa kịp nói hết câu thì ngoài cửa phòng vệ sinh có tiếng bước chân.

Nhậm Kha nghe tiếng, khóe miệng cong nhẹ lên.

Khuôn mặt dịu dàng, nụ cười nhẹ tôn lên vẻ mềm mại yêu kiều của cô, tựa như một cô gái nhỏ không hiểu sự đời.

Cô quay đầu, vẫy vẫy tay với Diêu Viện, đợi đối phương gật đầu đáp lại rồi cô mới đi ra bên ngoài.

Sau khi Nhậm Kha rời đi, tiếng bước chân ngoài cửa cũng theo đó dừng lại trên hành lang ngoài phòng vệ sinh.

Là Trình Đẳng.

Dưới ánh trăng sáng ngời, vóc dáng người đàn ông cao ráo như ngọc chạm khắc. Anh đứng trên hành lang, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn về phía người đang đi đến chỗ mình.

“A Kha, đến đây.”

Anh giơ tay, lòng bàn tay hướng lên, những đường chỉ tay rõ ràng, khớp xương thon dài đều đặn.

Nhậm Kha mỉm cười, cũng vươn tay nắm lấy tay anh, giây tiếp theo, bàn tay lớn ấy nắm chặt tay cô, âm thầm sưởi ấm những đầu ngón tay hơi lạnh của cô.

Ngoài hành lang, tiếng bước chân dần đi xa.

Hai cái bóng đi sóng vai nhau, chồng lên nhau một cách chặt chẽ tựa như hợp làm một.

Nhậm Kha: “Sao anh tìm đến đây vậy?”

Trình Đẳng liếc cô: “Chờ mãi không thấy em quay lại, anh sợ em bị lạc đường.”

“Sao mà lạc được!” Nhậm Kha hơi dỗi: “Trong phòng vệ sinh hơi đông!”

Cô không đề cập với anh về chuyện mới xảy ra trong phòng rửa tay.

Trình Đẳng cũng không nói cho cô biết lúc đến đây anh đã gặp họ và nghe được những lời nói đó.

Anh chỉ quay đầu hôn nhẹ lên má cô.

Sau đó khẽ khàng di chuyển tầm nhìn về một nơi xa. Tích tắc sau, ánh mắt anh trở nên âm u sa sầm, cuối cùng là vẻ cảnh cáo.

Trong bóng tối, Diêu Viện đưa mắt nhìn hai người nắm tay nhau rời đi. Cô cong môi cười cười, tiện tay lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc.

Thật ra cô không ghét Nhậm Kha mà trái lại còn hơi thích đối phương.

Nguyên nhân không phải vì anh mà là bởi tính cách của Nhậm Kha quá giống người trong lòng cô.

Hệt như khi nãy, cô đã dùng ngôn từ để đả kích cô ấy.

Nhậm Kha chỉ im lặng nghe, nghiêm túc nghe cô nói nhưng lại rất thờ ơ.

Vẻ chắc nịch trong đôi mắt hạnh kia khiến Diêu Viện ghen tị muốn nổi điên.

Diêu Viện nghĩ có lẽ cả đời này cô cũng không thể quên được dáng vẻ người đàn ông ấy lạnh lùng nói “cô không xứng” vào xế chiều hôm nay, đáy mắt anh lạnh lẽo tựa như lưỡi trượt rét buốt nhất thế gian này, đâm thẳng vào góc nhỏ mềm mại nhất trong tim cô.

Mười năm trước, lần đầu tiên cô nghe người tên Trình Đẳng ấy hát, từ đó đã điên cuồng say mê người đàn ông ấy.

Tháng năm qua, cô luôn ghi lòng tạc dạ cái tên của anh suốt mười năm dài đằng đẵng. Vì anh mà học nghệ thuật, vì anh mà tiến vào giới giải trí, cô xem anh là ánh trăng mà tôn sùng trong lòng. Dành hết sức lực của mười năm, cuối cùng cũng may mắn được đứng bên cạnh anh.

Nhưng kết quả lại chẳng sánh bằng nốt chu sa trong tim anh.

Diêu Viện không cam lòng, quyết tâm hỏi Trình Đẳng tại sao cứ luôn cố chấp với Nhậm Kha.

Trong mắt cô, giữa họ cùng lắm chỉ là chấp niệm nhất thời do Trình Đẳng cầu mà không có được thôi.

Thanh mai trúc mã thì sao? Thế gian này phần lớn các chuyện tình đều chẳng thắng nổi sức mạnh thời gian.

Ban đầu Trình Đẳng không trả lời nhưng Diêu Viện vẫn cố chấp đứng tại chỗ.

Cô quyết định hôm nay phải có được câu trả lời của anh. Nhưng không ngờ câu trả lời thẳng thắn nhất của anh lại là câu trả lời đau thấu tâm can nhất.

“Không, không phải chấp niệm.”

Dưới bầu trời chiều, xung quanh rợp ánh hoàng hôn, giọng Trình Đẳng nhẹ nhàng mà trầm lắng vang lên, kiên định không cho phép phủ nhận.

“Cháu không biết cô ấy tốt đẹp nhường nào nên mới không tin tôi yêu cô ấy đến nhường nào.”

Trong góc tối, Diêu Viện hít một hơi thuốc lá, khói thuốc tràn vào cổ họng khiến cô suýt thì rơi nước mắt.

Cô lắc lắc đầu, giọng nói của Trình Đẳng vẫn văng vẳng bên tai, không tan biến đi tựa như anh vẫn đang đứng trước mặt cô, nhìn cô bằng đôi mắt cho rằng cô thật buồn cười và chẳng biết gì.

Anh nói: “Lần đầu tiên cô ấy ăn mì gói lúc bé là vì tôi, lần đầu tiên nấu ăn là vì tôi, lần đầu tiên đánh nhau cũng là vì tôi. Rõ ràng trên mặt bị thương nhưng sợ tôi áy náy, sợ tôi lo lắng nên vẫn kiên cường nhe miệng cười với tôi. Từ bé đến lớn, tất cả những lần đầu tiên của cô ấy, bất kể tốt hay xấu, vui vẻ hay đau buồn, tất cả đều là vì tôi.”

Anh nói: “Không có cô ấy, tôi không biết hiện tại mình sẽ ra sao nhưng tôi biết chắc chắn sẽ không tốt hơn bây giờ… Tôi ra mắt là vì cô ấy. Vì tôi muốn cô ấy thấy tôi. Tôi nghĩ bất kể chúng tôi có cách nhau bao xa, chỉ cần tôi đứng ở một nơi đủ cao, chắc chắn cô ấy sẽ thấy tôi.”

Anh nói: “Cháu nói từ khi tôi ra mắt, cháu chỉ thích mình tôi. Nhưng nếu không có cô ấy, tôi sẽ không chọn làm nghệ sĩ. Bây giờ cũng vậy, nếu vì công việc này mà gây ra ảnh hưởng không tốt cho cô ấy, vậy tôi không làm nữa cũng không sao.”

Anh còn nói: “Diêu Viện, cháu từng nói, tôi là ánh sáng mà cháu luôn đuổi theo. Nhưng xin lỗi, ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi — là cô ấy.”

Diêu Viện ho nhẹ vài cái, dần dần nhắm mắt.

Trước mắt dần xuất hiện khung cảnh ngập tràn ánh sáng vàng cam kia, người đàn ông mà cô theo đuổi mười năm trời nói với cô một câu cuối cùng.

“Cả thế giới này, ngoài cô ấy ra tôi không quan tâm thứ gì khác.”

Đây là một lời tỏ tình tốt đẹp biết bao, tiếc rằng “cô ấy” trong lời anh không phải là Diêu Viện.

Sự ảm đạm bi thương nơi này không ai hay biết.

Ở một nơi khác hoa trong gương, trăng trong nước lại cực kỳ náo nhiệt.

Trình Đẳng nắm tay Nhậm Kha đi xuyên qua hành lang này đến hành lang khác, chậm rãi đi ra bên ngoài sân.

Nơi đây bóng cây lay động, ánh trăng như hoa, bên bờ sông có một chiếc lá nhỏ.

Nhậm Kha thấy hai người đã đi ra khỏi quán ăn, không xác định được phương hướng nên có phần mông lung: “Chúng ta không về lại à anh?”

Trình Đẳng dắt tay cô đi đến bên bờ sông, nhảy lên thuyền trước rồi mới quay lại đỡ cô: “Không về, em ăn no rồi mà, anh cũng chào hỏi đạo diễn Trần rồi, chúng ta về khách sạn trước.”

Nhậm Kha được Trình Đẳng đỡ lên chiếc thuyền nhỏ, vừa đứng xuống thì thân thuyền lắc lư nhẹ, cô không có kinh nghiệm nên bị dọa sợ một phen, vội vàng ôm Trình Đẳng. Lần này càng khiến thân thuyền đung đưa dữ dội hơn.

Ông lão chèo thuyền bên cạnh thấy Trình Đẳng không nói gì, thành thử cũng không làm phiền hai người thể hiện tình cảm. Ông ấy thản nhiên cầm mái chèo đưa thuyền đi xa bờ.

Khi chiếc thuyền nhỏ dần vững vàng, Nhậm Kha mới thả lỏng người, vừa ngước mắt lên lại bắt gặp ánh mắt trầm trầm của Trình Đẳng đang nhìn mình, trong đáy mắt mang ý cười xen chút sự nguy hiểm.

“Sao… Sao vậy?”

Lúc nói chuyện, cô vô thức lùi lại một bức, chưa kịp đứng vững thì Trình Đẳng đã ôm eo kéo cô vào lòng.

Tay còn lại vuốt ve dưới môi cô tựa như một điềm báo mê hoặc.

“A Kha, anh không biết hóa ra em sợ nước?” Giọng anh rất khẽ, khẽ đến độ chỉ mình cô nghe thấy: “Bảo sao những lúc có nước, em luôn nhạy cảm?”

Nước? Nhạy cảm?

Nhậm Kha ngớ người, nhanh chóng hiểu ra anh đang nhắc đến cuộc vui trong phòng tắm của hai người lần trước. Cô tức giận, chỉ muốn cắn anh một cái: “Đồ lưu manh!”

Chuyện này nếu xảy ra vào mấy ngày trước, chắc chắn Nhậm Kha sẽ không tin Trình Đẳng sẽ nói ra những lời như vậy nhưng bây giờ anh có nói ra những lời lưu manh, cô cũng tin.

Người đàn ông bị người khác mắng là “đồ lưu manh” nhưng không hề tức giận chút nào, tay anh hơi dùng sức kéo cô vào lòng mình rồi cúi đầu ghé vào tai cô, ngậm lấy dái tai cô và vươn đầu lưỡi liếm một cái, hơi nóng phả vào tai cô: “A Kha, nếu bây giờ em ném em xuống sông, em có nhào lên ôm đùi anh không?”

Lời nói này rất gợi hình, Nhậm Kha ngẫm nghĩ chốc lát bèn nói: “Có.”

Mạng sống quan trọng hơn, thể diện đã là gì chứ?

Dứt lời, Trình Đẳng ôm eo Nhậm Kha bằng hai tay, không nghịch ngợm gì cả mà chỉ ghé vào tai cô cười ngốc nghếch.

Nhậm Kha cũng cười, tiện tay xoa xoa mái tóc ngắn của anh, trong lòng thầm nhớ đến những lời Diêu Viện nói.

Thật ra Diêu Viện không hiểu.

Giữa cô và Trình Đẳng, ngay từ lần gặp đầu tiên đã định sẵn kiếp này làm người thân của nhau.

Dù ở kiếp này, họ không yêu nhau thì vẫn là những người thân thiết với nhau nhất.

Trước tình thân ấy thì tình yêu của họ là một sự may mắn, đồng thời cũng như thêu hoa trên gấm.

Tình yêu ấy khiến họ yêu đối phương luôn nhiều hơn đôi chút so với yêu chính bản thân mình và giữa họ sẽ không có người thứ ba nào khác tồn tại.

Vậy nên cô không hề sợ hãi, dù có đối mặt với khiêu khích cũng không hề sợ hãi.

Bởi vì sau lưng cô — là Đẳng Đẳng đó.

Lúc ấy bác sĩ Nhậm không hề biết những gì Trình Đẳng nói hôm ấy vốn dĩ không phải là lời nói đùa.

Đến khi hai người quay về khách sạn, Nhậm Kha nhìn chiếc bồn tắm uyên ương cỡ đại trong phòng tắm, trực giác mách bảo không còn đường lui nữa rồi.

Lui cái gì mà lui?

Người đàn ông tên “Trình Đẳng” sau lưng cô sao có thể cho cô tùy ý lùi lại được?

__

Hôm sau, trong lúc Nhậm Kha đang ngủ mơ màng thì Trình Đẳng đã thức dậy trước.

Mở mắt ra đã thấy Nhậm Kha đang vùi người vào lòng mình vì nhiệt độ của máy điều hòa quá thấp, Trình Đẳng vừa bất lực vừa buồn cười.

“A Kha?” Anh khẽ gọi cô, giọng khàn khàn toát lên sự cuốn hút khi mới ngủ dậy độc nhất vô nhị: “Em đừng động đậy nữa.”

Có lẽ Nhậm Kha đang say giấc cũng nhận ra được sự nguy hiểm nên một lúc lâu sau cô vẫn không động đậy nữa.

Nhưng dù cô bất động, Trình Đẳng vẫn không ngủ tiếp được.

Lòng bàn tay ấm áp dần di chuyển theo đường cong eo của cô xuống bên dưới, anh xoay người đè cô dưới thân mình.

Tay anh vẫn tiếp tục, Nhậm Kha kêu lên, không chịu nổi sự quấy phá của anh: “Em mệt, anh đừng nghịch nữa.”

Trình Đẳng đáp tiếng “ừ”, không chút bận tâm: “Em cứ ngủ đi, để anh làm.”

Nhậm Kha: “…”

Một người đàn ông muốn tự làm sẽ không ngược đãi chính mình.

Đợi anh ăn một bữa thỏa thích xong, Nhậm Kha nằm bẹp trên giường, cảm giác bản thân giống như một con cá muối không bao giờ vươn lên phía trước.

Cá muối mệt mỏi đến độ ngón tay cũng mỏi nhừ, mệt rung chuyển đất trời, cô chỉ muốn ngủ thôi.

Nhưng trời cao không chiều lòng người, Nhậm Kha mới ngủ được thêm hai tiếng thì lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Khi bắt máy, giọng điệu cô không tốt lắm: “Ai!”

Người ở bên kia bị cô quát mà ngớ người, vội cẩn thận xem lại số mình đã gọi, khi đã chắc chắn là Nhậm Kha mới tiếp tục nói: “Bác sĩ Nhậm, sản phẩm bên phòng thí nghiệm mới nghiên cứu xảy ra chút vấn đề, Kevin muốn cô nhanh chóng đến đây.”

Là đồng nghiệp văn phòng ER của cô ở Mỹ.

Nhậm Kha tỉnh táo lại đôi chút, trao đổi vài câu đơn giản với đối phương, nhanh chóng xác nhận thời gian sẽ quay lại Mỹ và lịch trình sắp xếp.

Cuối cùng lúc Nhậm Kha chuẩn bị cúp máy, chợt người ở đầu bên kia vì tưởng đã cúp máy rồi nên lưu loát nói một tràng tiếng Anh, kinh ngạc bảo: “Trời ơi! Có biết gì không? Bác sĩ Nhậm! Cô ấy ngủ nướng! Còn giận vì bị đánh thức nữa!”

Đây thật sự là bác sĩ Nhậm tấm gương sáng tại khoa y đại học Harvard đó sao?

Vậy mà cô lại cho phép bản thân ngủ đến chín giờ sáng, hơn nữa sau khi bị cuộc gọi đánh thức còn mơ màng tức giận vì bị gọi dậy đột ngột nữa!

Ở bên này, bác sĩ Nhậm bị người ta bàn luận: “…”

__

Lời tác giả:

[Vở kịch nhỏ] 

Nhậm Tiểu Kha từ nhà vệ sinh đi ra, Trình Tiểu Đẳng tiến tới không nói gì hôn cô.

Nhậm Tiểu Kha che mặt: Thối không?

Trình Tiểu Đẳng trả lời rất nhanh: Không thối! Thơm!

Nhậm Tiểu Kha: Thật à ~

Trình Tiểu Đẳng: Thật mà! Mùi sầu riêng thơm ~~

Nhậm Tiểu Kha:…