Đợi Người Nói Yêu Tôi

Chương 25




“A Kha, đây là cái gì?”

Nói rồi không đợi Nhậm Kha trả lời, Trình Đẳng đã tự mở nắp lọ, đổ vài viên thuốc ra lòng bàn tay nhìn một hồi, sau đó nhìn về phía Nhậm Kha lần nữa.

“A Kha?”

Nhậm Kha chớp mắt mấy cái, lúc này mới hoàn hồn.

Cô giả vờ bình tĩnh đáp tiếng “ừ”, tuy đã cố hết sức giữ giọng không run nhưng không thể che giấu được sắc mặt có phần trắng nhợt của mình.

“Viên vitamin.”

Nhậm Kha nghe bản thân nói như vậy.

“Là viên vitamin.”

Trình Đẳng cụp mắt, thản nhiên cười cười rồi tiện tay lật viên thuốc trong lòng bàn tay qua, quả nhiên trên thân viên thuốc trắng nhỏ bằng đốt ngón áp út có khắc ký tự “VC”.

Advertisement

Mặc dù là vậy nhưng trong lòng Trình Đẳng vẫn chưa thôi nghi ngờ.

Nếu thật sự chỉ là viên vitamin bình thường, A Kha, vậy em cần gì phải bất an như thế.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh có ý tưởng, bèn ngẩng đầu cười hỏi: “Vitamin C à?”

“Ừm.”

“Vừa khéo!” Trình Đẳng vẫn cười: “Gần đây anh hơi cảm nhẹ, uống cái này chắc là được nhỉ?”

Nói đoạn, anh không chờ Nhậm Kha trả lời, chuẩn bị thả viên thuốc trong tay vào miệng.

Nhậm Kha thảng thốt, cơ thể đã có phản ứng trước não bộ.

Cô chợt xông đến, không hề nghĩ đến việc hành động này cực kỳ bất thường trong mắt Trình Đẳng.

Cô chỉ vội vàng hất viên thuốc trong tay anh ra: “Đừng uống!”

Lời đã thốt ra khỏi miệng, cô mới giật mình hoảng loạn.

Nhưng cơn khủng hoảng khi nãy vẫn khiến lòng cô hỗn loạn không dứt.

Nhậm Kha nhắm mắt, cố gắng phớt lờ nhịp tim đập loạn như trống bên tai: “Em có đem thuốc cảm bình thường anh hay uống.”

Cô vươn tay ra, gấp đến nỗi run rẩy. Sau đó cô nắm lấy lọ thuốc trong tay Trình Đẳng, dùng sức rút nó ra và nắm chặt trong tay. Bấy giờ cô mới cảm giác giọng mình bên tai rõ ràng hơn đôi chút.

“Hạn sử dụng của lọ vitamin C này hơi lâu rồi, không tốt.” Cô từ từ ngẩng đầu lên, mắt ngọc mày ngài, khẽ mỉm cười, ngón trỏ chỉ nắp lọ thuốc còn nằm trong tay Trình Đẳng: “Ngày mai em mua lọ mới cho anh, được không?”

“Được.”

Trình Đẳng không do dự, đưa lại nắp lọ thuốc cho Nhậm Kha rồi dọn hết đồ rơi trên sàn vào trong túi xách giúp cô.

“Anh đi thay quần.”

Trình Đẳng đứng lên, nhặt quần rơi ở một bên. Anh nắm tay Nhậm Kha, đỡ cô ngồi xuống ghế, ngón tay lướt qua mái tóc còn hơi ướt của cô, vừa xoa xoa vừa bảo: “Trong ngăn kéo có máy sấy đó, sấy khô tóc đi, đừng để bị cảm.”

Chưa dứt câu, anh đã xoay người đi về phía phòng tắm, kéo cửa đóng lại cái cạch.

Trình Đẳng khom người, hốc mắt hơi đỏ.

Ngoài cửa, sau khi trông thấy bóng dáng Trình Đẳng biến mất hoàn toàn sau cửa, Nhậm Kha mới thở dài một hơi. Tay siết chặt lọ thuốc vẫn còn hơi run rẩy. Cô quan sát xung quanh phòng, nghĩ xem nên giấu lọ thuốc này ở đâu.

Lúc đứng dậy, hai chân cô mềm nhũn nên lại ngồi bẹp xuống đất.

Trên trán bất giác đã rướm mồ hôi, theo mái tóc ướt của cô chảy xuống gò má, cuối cùng nhỏ xuống sàn, lại bị khăn giấy lau sạch đi dấu vết.

Cả đêm nay đã định sẵn đôi bên đều không chợp mắt được.

Nhậm Kha nằm bên phải giường, mở mắt ra có thể thấy cả một bầu trời đêm mênh mông ngoài cửa sổ.

Màn đêm dần nồng đậm, xung quanh tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng hít thở dần hòa chung một tần số.

Bóng tối trước bình minh là sâu thẳm nhất, dù trên bầu trời nơi thị trấn nhỏ lấp lánh đầy sao vẫn không thể che đi hết màu đen tuyền như chén mực kia.

Đến khi nơi chân trời lóe lên một tia sáng màu trắng bạc, người đàn ông bên cạnh bỗng cử động nhẹ.

Cả người Nhậm Kha cứng đờ, giây tiếp theo đã bị Trình Đẳng ôm lấy từ sau lưng.

Cô vốn nghiêng người rúc qua một bên, lúc này bị người đàn ông ôm vào lòng như con rối gỗ, càng không thể duỗi tay chân ra.

Đầu anh cọ vào gáy cô, những lọn tóc ngắn theo động tác vô ý của anh quẹt nhẹ qua da thịt nhạy cảm của cô đem đến cảm giác ngứa râm ran, hơi tê dại.

Trong lòng Nhậm Kha do dự, không chắc chắn là Trình Đẳng đang ngủ hay đã thức nên cũng không dám đẩy anh, đành im lặng giữ nguyên tư thế cứng ngắc này, mặc cho anh ôm mình.

Dần dần thích ứng, cơ thể cũng bình tĩnh trở lại.

Trời sáng quá nhanh, Nhậm Kha nhắm mắt cảm nhận ánh mặt trời chói lóa, từng chút từng chút rọi vào mí mắt cô, chếch choáng tạo nên một vùng ánh sáng bình minh.

Trên hành lang ngoài phòng lần lượt có người đi qua, để lại những tiếng bước chân mạnh nhẹ không đồng nhất.

Chẳng mấy chốc Dương Chiêu đã gọi đến, nhắc Trình Đẳng thức dậy.

Trình Đẳng cọ đầu một cái sau gáy Nhậm Kha rồi mới nheo mắt ngẩng đầu, cánh tay căng lên lật người cô lại, ôm vào lòng.

Anh tì cằm trên đỉnh đầu Nhậm Kha, hơi nghiêng mặt, cọ râu mới mọc ngắn tủn lên má trái Nhậm Kha. Anh cất giọng khàn khàn: “A Kha, dậy thôi.”

Nhậm Kha vùi đầu: “Không muốn, em muốn ngủ thêm một lúc nữa.”

Ý của cô là hôm nay sẽ không theo họ đến phim trường.

Trình Đẳng không hiểu được ý này, xoa xoa mặt rồi trở mình đứng dậy, lại cúi người hôn cô một cái: “Vậy cho em ngủ thêm mười phút thôi.”

Dứt lời, không chờ Nhậm Kha đổi ý, anh đã đi rửa mặt trước.

Mười phút sau anh quay lại, đã thay một bộ đồ mới hoàn toàn, thần thái sáng ngời.

Trình Đẳng đi đến cạnh giường, thấy Nhậm Kha vẫn nhắm nghiền mắt, dưới mắt là quầng thâm rất đậm.

Nếu là bình thường có lẽ Trình Đẳng sẽ để Nhậm Kha ở lại khách sạn nghỉ ngơi.

Nhưng hôm nay thì không được vì anh đã có sắp xếp khác.

Hơn nữa cả đêm cô không ngủ, nếu để cô ở lại đây một mình thì khó mà đảm bảo rằng cô sẽ không suy nghĩ lung tung.

Nghĩ thế, Trình Đẳng thầm hạ quyết tâm. Anh cúi người, đôi môi lành lạnh hôn lên mí mắt hơi run rẩy của Nhậm Kha.

Đợi cô mở mắt ra, anh nghiêng đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Giọng khàn khàn, trầm trầm, cuốn hút vô cùng: “A Kha, dậy đi em?”

Nhậm Kha: Cô còn dám không dậy à?

__

Sau khi đến phim trường, Trần Cương nhanh chóng gọi Trình Đẳng qua chỗ mình, dặn dò các diễn viên về những phân cảnh sẽ quay hôm nay.

Nhậm Kha nhìn về phía xa xa, sau đó quay lại xe bảo mẫu đọc sách.

Bầu trời nắng đẹp, ánh nắng xuyên qua cửa sổ xe đáp lên những trang sách đã phiếm vàng, bất chợt gợi dậy cảm giác tuyệt đẹp như năm tháng bình yên trôi qua.

Cuốn sách trong tay Nhậm Kha hồi lâu không được lật trang, Đinh Thành ngẩng đầu lên xem thử, chắc chắn cô đã ngủ say mới dè dặt mở cửa, nhảy xuống xe đi ra ngoài gọi điện thoại.

“Bác sĩ Tề, là tôi, Đinh Thành. Đúng vậy, khoảng ba giờ chiều nay chúng tôi sẽ qua đó. Được… Cảm ơn.”

Cúp máy, Đinh Thành quay lại xe, thấy Nhậm Kha vẫn đang ngủ nên không làm phiền. Anh ngồi một bên, ôm máy tính giải quyết công việc.

Xung quanh yên tĩnh, chẳng mấy chốc mọi thứ đã trở về bình thường.

Chỉ có âm thanh gõ phím máy tính là vang lên đứt quãng, hình như chưa từng bị gián đoạn.

Ăn cơm trưa xong, Trình Đẳng lại quay thêm một phân cảnh, thế là toàn bộ cảnh quay của hôm nay đã xong.

Ở phân cảnh cuối này, anh hoàn thành rất tốt, chỉ một lần quay đã xong. Anh đi đến bên cạnh Trần Cương xem lại cảnh quay, đợi đối phương vừa ý gật đầu, Trình Đẳng gọi Dương Chiêu cùng đi về.

Trên đường đi, hai người có trao đổi ngắn gọn vài câu, trước khi lên xe, Dương Chiêu đưa túi xách trong tay cho Trình Đẳng: “Vậy tôi đi đây.”

Trình Đẳng gật đầu, nhận lấy túi xách rồi bước lên xe.

Trong xe, Đinh Thành đã ngồi chờ sẵn ở ghế tài xế từ lâu, đợi Trình Đẳng đóng cửa lại, anh ấy nhanh chóng lái xe đi.

Nhậm Kha trố mắt nhìn về phía Trình Đẳng: “Hôm nay quay xong sớm vậy à?”

Trình Đẳng “ừ” một tiếng, lấy nón lưỡi trai trong túi xách ra đội lên đầu, sau đó lại tìm khẩu trang và mắt kính đeo vào. Trang bị đầy đủ xong, anh mới lấy chiếc nón lưỡi trai còn lại trong túi xách ra đội vào cho Nhậm Kha.

“Hôm nay quay xong sớm, đưa em ra ngoài chơi.”

Nghe anh nói xong, ánh mắt Nhậm Kha sáng ngời lên.

Thấy thế, Trình Đẳng bật cười. Khi Đinh Thành dừng xe, anh nhảy xuống trước rồi xoay người đỡ Nhậm Kha xuống.

Nhìn nhau một giây, hai con người số tuổi cộng lại vượt qua 50 cũng nhìn thấy nụ cười trên mặt mình từ mắt đối phương.

Nụ cười có chút ngốc nghếch, hệt như khi hai người còn bé, mỗi lần làm bài tập xong, họ sẽ tay trong tay đi ra bên ngoài chơi đùa.

Thị trấn nhỏ nơi phương Nam, một vùng ven yên bình.

Khắp nơi đều là cầu nhỏ, suối chảy, rừng trúc.

Mặc dù Trình Đẳng ở đây lâu hơn cô nhưng bình thường luôn ngâm mình ở phim trường, quay xong phân cảnh của mình lại theo Trần Cương học hỏi những cảnh quay của diễn viên khác.

Nếu hôm nay không đưa Nhậm Kha đi, anh cũng chưa từng đi ngắm cảnh ở nơi này kỹ càng.

Hai người tản bộ dọc theo bờ sông nhỏ, bước đi chậm rãi, thấy những món đồ chơi nhỏ nào khiến họ hứng thú sẽ dừng chân chọn lựa vài món, thấy đồ ăn thơm ngon sẽ dừng chân nếm thử.

Trên đường đi còn gặp lại cô gái bán hoa đã chỉ đường cho Nhậm Kha đến phim trường vào hôm cô mới đến thị trấn nhỏ này.

Lúc Nhậm Kha đi đến nói cảm ơn lần nữa với cô gái, Trình Đẳng cúi người chọn vài bông hoa trong giỏ hoa của cô ấy. Cuối cùng anh đưa những bông hoa mình thích đã lựa ra cho cô gái, nhờ cô ấy làm thành vòng hoa giúp anh.

Trong lúc cô ấy làm vòng hoa, Trình Đẳng lấy ví tiền ra mua hết số hoa còn lại. Sau đó anh và Nhậm Kha ngồi dưới một mái hiên ven đường, thấy ai đi ngang sẽ mỉm cười tặng cho họ một cành hoa.

Đến khi giỏ hoa trống không thì trong tay cô gái đã cầm một chiếc vòng hoa được làm rất xinh xắn.

Trình Đẳng nhận lấy vòng hoa, kiểm tra tỉ mỉ một phen rồi mới cởi mũ lưỡi trai trên đầu Nhậm Kha xuống, đội vòng hoa lên cho cô.

Đội vòng hoa xong, ngón cái và ngón trỏ anh nâng cằm cô quay trái quay phải một vòng, dưới vòng hoa đang đua nhau khoe sắc, mái tóc cô đen tuyền như mực, khuôn mặt vui vẻ căng bóng trắng nõn.

Có lẽ vì thẹn thùng nên đôi mắt cô nhìn anh hơi ánh nước, gương mặt cũng ửng đỏ nhẹ tựa như thoa một lớp phấn, trắng trắng hồng hồng.

“A Kha.” Trình Đẳng cười nói: “Em đẹp quá!”

Tại sao lại đẹp như vậy, khiến anh nhìn mãi cũng không thấy đủ.

Họ đang cười giỡn với nhau thì bầu trời quang đãng đột nhiên đổ mưa.

Mưa ở phương Nam nhẹ nhàng mà ẩm ướt, mưa phùn rơi liên tục như giăng lên một màn sương mù.

Rơi xuống vai người ta cũng dần tạo nên một mảng ướt nhỏ.

Có rất nhiều người dưới màn mưa ấy, có mỉm cười, có chơi đùa, có chạy về nhà.

Trình Đẳng vốn định nhân dịp này cùng Nhậm Kha thử đi chậm dưới màn mưa phùn xem thử có cảm giác gì một lần.

Nhưng hôm nay Nhậm Kha mặc một chiếc váy liền dài màu xanh nhạt, vài hạt mưa nhỏ rơi vào vạt váy hệt như những bông hoa mai nhỏ nhắn, theo sự di chuyển của cô, chúng dần nở rộ ra.

Thấy thế, Trình Đẳng nhìn xung quanh, hết cách đành kéo Nhậm Kha trốn vào một mái hiên gần đó để tránh mưa.

Mưa dần lớn hơn, tí ta tí tách chảy xuôi theo mái hiên.

Người xung quanh cũng dần thưa đi, chỉ còn lại tiếng mưa rơi, tuy vậy không gian không hề quạnh hiu chút nào.

Nhậm Kha miễn cưỡng tựa đầu lên vai Trình Đẳng, nhìn màn mưa bị anh ngăn cách ở sau lưng. Cô cảm thấy vòng ôm của anh cực kỳ ấm áp, cực kỳ bình yên.

“A Kha.” Trình Đẳng bỗng gọi tên cô.

Nhậm Kha khẽ đáp lại, không quay đầu.

Mấy giây sau, Trình Đẳng vừa cười vừa gọi cô: “A Kha?”

Nhậm Kha lại đáp một tiếng, lát sau, anh vẫn vừa cười vừa gọi cô: “A Kha.”

Cuối cùng Nhậm Kha không thể không rời mắt đi, cười trách anh: “Sao vậy?” Cứ kêu em mãi mà không nói năng gì.

Trình Đẳng cười: “Không có gì, chỉ muốn gọi em vậy thôi.”

Nghe vậy, Nhậm Kha đưa mắt nhìn anh thật cẩn thận.

Trên đường đi đến đây, Trình Đẳng sợ người ngoài nhận ra gây thêm phiền phức nên trên mặt vẫn luôn đeo khẩu trang và kính mát.

Giờ phút này, chẳng biết anh đã cởi kính mát ra từ lúc nào, chỉ còn lại đôi mắt kia đang nhìn cô thật sâu.

Giống như từ đầu đến cuối, trong đôi con ngươi đen láy kia chỉ in bóng duy nhất khuôn mặt — đỏ ửng của cô, hơi thẹn thùng hệt một cô bé mới lớn không rành sự đời.

“A Kha.” Đôi mắt kia bỗng ghé đến gần, giọng trầm ấm của anh lọt vào tai cô: “Em muốn hôn anh không?”

Câu hỏi kia quả thật còn thẳng thắn hơn cả ánh mắt anh.

Em muốn hôn anh không?

“Một chút.” Nhậm Kha nhìn anh cười.

Trình Đẳng tiếp tục ghé đến gần, vờ không hiểu: “Gì cơ?”

“Em nói.” Nhậm Kha bóp bóp dái tai trái anh: “Có hơi… Muốn hôn anh.”

Vừa dứt câu, Nhậm Kha thấy Trình Đẳng bất chợt giơ tay lên, ngón trỏ cầm viền khẩu trang kéo xuống để lộ ra khuôn mặt điển trai tuấn tú của mình.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

Anh khẽ mỉm cười, hơi thở nóng hổi phả vào chóp mũi cô mang mùi vị của viên kẹo mà cô mới bắt anh ăn.

“A Kha.”

Anh nhẹ giọng gọi cô, hương vị ngọt ngào đăng đắng của viên kẹo kia rõ mồn một trong khoang mũi cô.

Giây tiếp theo, anh cúi đầu, cụp mắt, tức khắc hôn lên khóe môi cô.

Ỷ lại việc đầu đường không có ai qua lại, anh tùy ý, phách lối vô cùng.

Đầu lưỡi lưu luyến khuấy đảo trong khoang miệng cô, hờ hững trêu chọc hồi lâu, đến khi Nhậm Kha mềm nhũn tựa vào người anh thở hồng hộc. Trình Đẳng cười hài lòng, vùi đầu vào cổ cô, cố ý cắn tai cô, cất giọng trầm trầm, thủ thỉ trêu ngươi: “Nhưng mà anh rất muốn.”

Âm cuối chậm rãi, bay đi theo làn mưa.

Có con gái nhà ai thẹn thùng, hai má đỏ hây hây, không dám ngẩng đầu nhìn anh trai.

Lúc hai người quay về khách sạn, trời đã sẩm tối.

Nhậm Kha đỏ mặt, cầm quần áo sạch lao thẳng vào phòng tắm. Đợi tiếng nước chảy vang lên, Trình Đẳng đứng ngoài cửa mới cất giọng nói với cô: “A Kha, Đinh Thành tìm anh, anh đi một lát sẽ về với em.”

Tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, Nhậm Kha đáp lời, sau đó nhắc nhở anh: “Anh mang theo chìa khóa đi!”

“Mang rồi.” Trình Đẳng cười khẽ, lại trêu cô giống như dặn dò trẻ nhỏ: “Thỏ nhỏ đừng mở cửa cho sói vào nhà đấy!”

Dứt lời, anh mở cửa phòng, chặn câu mắng “Cút mau!” cuối cùng của Nhậm Kha sau cửa.

Khi đến phòng của Đinh Thành và Dương Chiêu, trên khuôn mặt Trình Đẳng đã không còn nụ cười nữa.

“Sao rồi?”

Anh nhíu mày nhìn Đinh Thành. Sau khi thấy anh ấy gật đầu, lòng anh trầm xuống, lập tức quay sang hỏi Dương Chiêu: “Đổi chưa?”

Dương Chiêu gật đầu: “Yên tâm đi, tôi đổi rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Trình Đẳng nặng nề thở hắt ra một hơi, ánh mắt lại nhìn về phía Đinh Thành lần nữa: “Là thuốc ngủ thật ư?”

__

Lời tác giả:

A Bối: Con gái nhà ai vậy?

Trình Tiểu Đẳng: Nhà tôi!

Nhậm Tiểu Kha: ~(@^_^@)~

Pass c26: tên truyện viết thường, không dấu, không cách