Đợi Người Nói Yêu Tôi

Chương 22




Trình Đẳng đỡ ông nội Tô đi xuống cầu thang, khi thấy Nhậm Kha, ông vui lắm.

“Nhậm Tiểu Kha! Lâu rồi cháu không đến thăm ông già này đấy!”

Mặc dù lúc bé Nhậm Kha là một đứa trẻ nghịch ngợm phá phách nhưng hiểu biết của cô về phương diện Trung y rất tốt.

Khi ấy mỗi lần cô đến nhà họ Tô chơi, ông Tô thích nhất là dạy cô bốc thuốc nhấn huyệt. Lần nào Nhậm Kha cũng học rất nhanh, có một dạo ông Tô muốn nhận cô làm học trò thân cận. Tiếc rằng ông Tô còn chưa kịp đưa ra yêu cầu thì Nhậm Kha đã lọt vào vòng tay nước Mỹ, trở thành bác sĩ Tây y.

“Haiz, con nhóc này gầy quá rồi.”

Ông Tô bóp bóp tay Nhậm Kha, trong lúc lơ đễnh, ngón tay ông dịu dàng chạm qua mạch đập ở giữa cổ tay cô, ánh mắt hiền hậu ấm áp hơn: “Trình Tiểu Đẳng bảo cháu từ chức rồi, mấy ngày nay rảnh rỗi thì ở lại chuyện trò bầu bạn với ông nhé?”

Lời đề nghị được đưa ra quá đột ngột, Nhậm Kha nghe mà ngớ người, bèn ngước mắt nhìn Trình Đẳng mới thấy vẻ mặt anh cũng sửng sốt không kém.

Advertisement

Nhậm Kha không hiểu dụng ý của ông Tô, thành thử trong lòng cũng khá do dự.

Nhưng lại thấy Tô Mộc cười khẽ, dường như việc này đã nằm trong dự định của anh.

“Nhậm Tiểu Kha.” Anh ấy nhẹ giọng nhắc nhở: “Ông nội muốn dạy em cách châm cứu, em muốn nhận làm học trò thì xem như giúp ông giải sầu.”

Nghe anh ấy nói xong, trong lòng Nhậm Kha cũng đưa ra quyết định.

“Ông nội Tô, ông muốn dạy cháu thật ạ?”

Cô nhoẻn môi cười, ánh mắt linh hoạt như phát sáng khiến ông nội Tô bật cười: “Dạy cháu dạy cháu mà! Nhậm Tiểu Kha, cháu nên cười nhiều hơn, con gái con lứa đừng học theo khí chất trầm lắng già đời của Tô Mộc!”

Người đàn ông bị nhắc tên nghe thế cũng chỉ cong môi cười, khí chất như ngọc, giọng nói dịu dàng: “Vậy thì tốt rồi, có Nhậm Tiểu Kha bầu bạn cùng ba, con đưa vợ con con về nhà trước nhé.”

Ông Tô:…

__

Ngày ấy muộn hơn một chút, Trần Cương đến nhà, trò chuyện riêng với Trình Đẳng một hồi lâu.

Khi hai người nói chuyện xong ra ngoài, Trần Cương đã quyết định mời Trình Đẳng đóng vai nam chính trong bộ phim tiếp theo của mình. Sau khi hẹn thời gian vào đoàn phim cho Trình Đẳng với Đinh Thành xong, Trần Cương không ở lại ăn cơm mà nhanh chóng rời đi.

Tiễn đạo diễn Trần xong, Trình Đẳng quay lại tìm Nhậm Kha. Đi đến sân sau thì thấy cô đang bế con trai nhỏ của Thịnh Hạ và ngồi chung với Thất Hỉ trên xích đu dưới tàng cây, chậm rãi đung đưa lên xuống.

Trình Đẳng cẩn thận đi một bước lớn đến sau lưng ba người họ, vừa đi vài bước lại nghe Khả Lạc nhỏ giọng gọi Thất Hỉ: “Chị ơi…”

Ai ngờ mới thốt ra một tiếng đã bị Thất Hỉ trừng mắt.

Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn như quả nho đen nhìn Nhậm Kha, ngón trỏ để trên môi ra hiệu “suỵt” một tiếng rồi nói với em trai mình: “Dì Kha Kha đang ngủ, em đừng nói chuyện.”

Nghe vậy, Khả Lạc không dám cử động nữa nhưng vẫn tủi thân nói: “Nhưng mà em muốn đi tè.”

Lúc này, ánh mắt Thất Hỉ đã quay lại với cuốn manga trong tay, nghe em trai nói, cô bé không ngẩng đầu “à” một tiếng: “Không sao, ráng nhịn đi.”

Trình Đẳng đứng sau lưng nghe mà buồn cười, có lẽ vì vô tình phát ra tiếng động nhẹ nên cô bé ngồi cách đó không xa nhanh chóng quay đầu lại. Thấy anh, cô bé lập tức cười một tiếng, khẽ kêu: “Cậu Đẳng Đẳng.”

Cô bé đang ở độ tuổi thay răng, mỉm cười lên khiến cái miệng nhỏ đang mọc hai răng sữa hơi lọt gió.

Thế là ngại ngùng vội che miệng, sau đó đưa tay chỉ Nhậm Kha, nói với Trình Đẳng: “Dì Kha Kha ngủ rồi ạ.”

Trình Đẳng gật đầu, bước chân đạp lên cỏ càng cẩn thận hơn.

Chốc lát sau, anh đã đi đến bên cạnh Nhậm Kha. Cô ôm Khả Lạc, đầu nghiêng qua dựa dây xích đu ngủ say. Mái tóc dài xoăn nhẹ buông xõa sau gáy, gió thổi ngang làm nó mềm mại xoay vòng tựa như chạm nhẹ qua trái tim anh, chợt cảm thấy trong lòng mềm nhũn ra như cây kẹo bông gòn.

Thất Hỉ ở một bên quan sát hai người hồi lâu, bỗng nhớ đến ba mẹ mình bèn nhỏ giọng hỏi Trình Đẳng.

“Cậu Đẳng Đẳng, cậu muốn hôn dì Kha Kha ạ?”

Trình Đẳng quay đầu nhìn cô bé, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười hỏi ngược lại: “Thế nào?”

Anh vốn có ngoại hình cao ráo, ngũ quan tuấn tú, đường nét sắc sảo, giờ phút này lại mỉm cười nhẹ, mày kiếm mắt sáng như giấu muôn ánh sao.

Thất Hỉ nhìn anh, cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.

“Được rồi, con biết rồi.”

Cô bé thở nhẹ một hơi, sau đó giơ hai tay lên, đầu tiên là che mắt em trai Khả Lạc trước rồi mới dùng tay còn lại che kín mắt mình.

Giọng nói trẻ con non nớt hồn nhiên cất lên: “Ai bảo trông cậu đẹp trai hơn cả ba con chứ, vậy nên con đành giúp cậu vậy.”

Trình Đẳng bị lời nói của cô bé chọc cười, thấy mắt hai chị em đều bị Thất Hỉ che kín mít, anh quay lại nhìn Nhậm Kha lần nữa, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Anh cúi người, ánh mắt nhìn thẳng vào Nhậm Kha, thấy hàng mi cong dài của cô run nhẹ nên anh cũng đoán được cô sắp tỉnh. Trình Đẳng thầm cười, sau đó nhẹ nhàng hôn cô.

Nhưng suy cho cùng vẫn nghĩ đến hai đứa trẻ có mặt ở đây, Trình Đẳng không hôn quá sâu, chỉ chạm nhẹ vào khóe môi cô, cọ cọ một chút để cô tỉnh lại.

Nhậm Kha mở hé mắt ra, thấy Trình Đẳng đang cười híp mắt ghé sát vào mặt mình.

Cô chớp mắt mấy cái, nhớ ra vẫn còn có trẻ con bên cạnh thì sợ hết hồn, vội vàng muốn đẩy anh ra. Khi nghiêng đầu qua, cô mới thấy Thất Hỉ đang bụm miệng nhìn lén.

Cô bé thấy cô tỉnh lại bèn cười ngây thơ, sau đó ôm em trai từ lòng Nhậm Kha rồi nhanh chóng chạy đi mất.

Dù hai đứa nhỏ đã đi xa nhưng vẫn có thể nghe thấy được tiếng cười vui sướng của cô bé: “Con đưa em trai đi xì xì! Cậu với dì cứ tiếp tục nha!”

Tiếp tục, tiếp tục con khỉ!

Nhậm Kha tức giận, trừng mắt nhìn Trình Đẳng, trách anh dạy hư trẻ con.

Trình Đẳng chỉ cười, không hề để ý chuyện đó. Anh ôm vai cô, thuận thế ngồi vào xích đu.

“A Kha.”

Anh mỉm cười nhìn bóng dáng hai đứa trẻ đang chạy về phía xa xa, giọng trầm ấm êm tai tựa như âm thanh từ chiếc đàn violin, khơi dậy tiếng lòng người nghe: “Con của chúng ta, chắc chắn sẽ đáng yêu hơn cả Thất Hỉ!”

Nhậm Kha ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt di chuyển nhìn vào đôi mắt anh.

Đôi mắt đi đen láy mà sáng ngời, có tia sáng lóe lên, trong ánh nhìn dịu dàng ấy tràn đầy khát vọng về tương lai.

Con… Của chúng ta?

__

Sau khi Trình Đẳng vào đoàn phim, Nhậm Kha vẫn ở lại nhà họ Tô học châm cứu với ông nội Tô.

Cô có trình độ hiểu biết khá cao trong lĩnh vực này, cộng thêm có kiến thức lý thuyết Tây y làm nền tảng nên việc học châm cứu rất dễ dàng.

Chỉ hai tháng ngắn ngủi, không chỉ học được phương pháp châm cứu mà ông nội Tô đã nghiên cứu riêng cho Trình Đẳng mà còn học thêm được đôi chút về cách châm cứu ngũ hành bát quái để điều dưỡng sức khỏe.

Hơn nữa trong hai tháng ở đây, được ông nội Tô chữa bệnh, trạng thái tinh thần của Nhậm Kha cũng theo đó ổn định hơn rất nhiều.

Hai tháng sau, khi gặp lại Nhậm Kha, Tô Mộc bất giác mỉm cười hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”

Nhậm Kha đưa trà mình mới pha cho anh và Thịnh Hạ, ngẫm nghĩ chốc lát mới nghiêm túc nói: “Khá hơn rồi ạ.”

“Khá hơn?” Tô Mộc thưởng thức trà ngon, chậm rãi hỏi cô: “Xa cậu ta là bệnh em khá hơn à?”

“Hình như là vậy.”

Nói rồi Nhậm Kha cũng bật cười, nhưng đúng lúc sắc mặt thoải mái hơn hai tháng trước nhiều.

“Xa anh ấy, nỗi nhớ sâu đậm, trong lòng chỉ nhớ anh ấy, không còn suy nghĩ linh tinh về anh ấy nữa.”

Nghe vậy, Tô Mộc khịt mũi, lắc đầu cười bảo: “Oan gia!”

Nhậm Kha cười khẽ, lơ đễnh đáp: “Có lẽ là vậy ạ.”

Thịnh Hạ ngồi bên cạnh nghe hai người họ anh đến em đi mà mơ màng, tuy không hiểu gì nhưng cô ấy có thể đoán được Nhậm Kha đang nhớ Trình Đẳng.

Nghĩ ngợi một phen bèn đưa ra đề nghị: “Nếu em nhớ nó hay là đến gặp nó đi?”

Nhậm Kha ngớ ra, theo bản năng hỏi lại: “Được không ạ?”

“Có sao đâu.”

Nói rồi, Thịnh Hạ lấy điện thoại ra gọi cho Trần Cương. Sau khi hỏi ra lịch trình công việc và địa điểm của đoàn phim, cô ấy cười nói với Nhậm Kha: “Quay phim cũng là công việc, giống đi công tác thôi, sao mà không cho người thân đến thăm được?”

Sau đó, Thịnh Hạ lại bấm bấm lướt lướt điện thoại. Lát sau, một tin nhắn gửi đến điện thoại Nhậm Kha.

Cô mở khóa màn hình, ngơ ngác hỏi: “Chị Thịnh, sao chị đặt luôn cả chuyến bay rồi?”

“Làm việc tốt thì làm cho trót ấy mà.” Thịnh Hạ duỗi người một cái, sau đó đưa tay về phía Tô Mộc, cất giọng ngây thơ ngọt ngào: “Chồng ơi, đừng quên thanh toán vé máy bay nha!”

Tô Mộc: “Được.”

Nhậm Kha: Bát cơm chó này đúng là đến bất ngờ không kịp trở tay!

Sáng sớm hôm sau, Nhậm Kha lên máy bay đến thành phố nơi Trình Đẳng đang quay phim.

Địa điểm quay của đoàn làm phim là ở một thị trấn nhỏ phương Nam, giao thông bất tiện, khi Nhậm Kha đến được khách sạn chỗ họ cũng đã sẩm tối.

Trước khi đến, cô đã cố ý hỏi thăm Đinh Thành địa điểm quay. Vì không muốn làm phiền họ phải đưa đón, Nhậm Kha gửi hành lý ở khách sạn đoàn làm phim thuê rồi tự mình đi men theo con đường ông chủ khách sạn chỉ.

Chiếc cầu đá ở thị trấn nhỏ quanh co vòng vèo, Nhậm Kha đi lòng vòng lạc đường lâu ơi là lâu mới được một cô gái bán hoa tốt bụng dẫn đường đến ngoài sân địa điểm quay phim.

Nhậm Kha nói cảm ơn đối phương, sau đó mua vài bó hoa rồi mới chậm rãi đi về chỗ đoàn làm phim.

Từ xa xa có thể nghe thấy tiếng hô của nhân viên yêu cầu thu dọn hiện trường, xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại nên Nhậm Kha nghe được tiếng ai đó nói vào trong loa phóng thanh, bắt đầu quay.

__

Ngày ấy kể ra cũng khéo.

Trong bộ phim lần này, Trình Đẳng chỉ có tổng cộng ba cảnh hôn với diễn viên nữ. Trong đó có một cảnh anh bị nữ chính cưỡng hôn, và cũng thật đúng lúc.

Khi Nhậm Kha đến, Trần Cương vừa mới hô bắt đầu diễn.

Trình Đẳng đứng nghiêng người dựa vào một chiếc Hummer, đón gió châm điếu thuốc. Chợt nghe tiếng bước chân hỗn loạn của ai đó chạy đến. Anh nghe tiếng bèn quay lại nhìn thì một thiếu nữ xinh đẹp tựa búp bê đột nhiên lao đến trước mặt.

Giây tiếp theo, bàn tay như ngọc của cô gái túm lấy cổ áo của Trình Đẳng, đôi môi đỏ mọng như lửa ghé đến hôn anh.

Nhậm Kha: “…”

__

Lời tác giả:

【Câu chuyện hôm nay sẽ giải thích — Tại sao ban đầu Nhậm Tiểu Kha lại không chịu ở bên cạnh Trình Tiểu Đẳng.

Mọi người có hứng thú thì dành thời gian đọc nha, được không? Moah moah! ^-^】

Mọi người đoán xem Trình Tiểu Đẳng có bị hôn không?

__

Dưới đây tôi sẽ giải thích đơn giản một chút về suy nghĩ của Nhậm Tiểu Kha.

Lúc trước thấy có tiểu tiên nữ hỏi không biết tại sao hai người lại không thể ở bên nhau.

Tôi sẽ giải thích đơn giản.

Một mặt là vì sự ngăn cản của mẹ Trình.

Năm đó khi mẹ Trình bắt Nhậm Kha rời đi, Nhậm Tiểu Kha chỉ mới 18 tuổi. Một cô gái mới lớn bị mẹ của người mình thích nhất chỉ thẳng mặt mắng là đồ sao chổi, mang đến tai ương cho con trai bà ấy, hơn nữa còn kịch liệt phản đối việc họ ở bên nhau.

Điều này là cực kỳ tàn nhẫn với Nhậm Tiểu Kha khi đó, đem đến ảnh hưởng sâu sắc.

Sau khi Trình Tiểu Đẳng bị thương, thật ra Nhậm Tiểu Kha vẫn luôn tự trách bản thân. Sự trách mắng của mẹ Trình gần như kích thích làm cho sự áy náy và phủ nhận bản thân trong cô bộc phát toàn bộ. Vậy nên cô đã rời đi, rất sợ hãi mà rời đi.

Cô cố gắng mười năm trời, liều mạng trở thành một người có ích nhất đối với Trình Đẳng.

Nhưng trong mười năm đó, cô cũng chịu nhiều cực khổ. Áp lực học hành nặng nề, cộng với áp lực tinh thần, ép cô đến độ mất ngủ thường xuyên. Nội tâm cô tràn ngập nỗi nhớ nhung Trình Tiểu Đẳng, áy náy, tự trách, thậm chí là tự chán ghét mình không đủ vững lòng. Không thoải mái trong một thời gian dài là một kiểu bệnh trong lòng cô.

Một mình, tự kiềm chế trong mười năm rất dễ sinh ra trầm cảm uất ức.

Mặt khác, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất là nguyên nhân xuất phát từ nội tâm Nhậm Tiểu Kha.

Cô không thể đến gần Trình Đẳng, mặc dù cô đã về nước.

Những lúc không gặp được Trình Tiểu Đẳng, cô sẽ nhớ nhung anh khôn xiết.

Nhưng khi gặp Trình Đẳng, cô sẽ nhớ lại từng lần một những ký ức ở mỗi một đêm mình mất ngủ. Đối với Nhậm Tiểu Kha, đây là một sự hành hạ, một chấp niệm không thể nào cởi bỏ được.

Cộng thêm việc Trình Tiểu Đẳng lại bị thương một lần nữa vì mình.

Cô càng dễ sinh ra sự nặng nề, chán ghét bản thân mình, khiến bệnh tình trở nặng.

Không biết các bạn có còn nhớ không? Trước đây tôi từng viết một câu thế này, là lời của Nhậm Tiểu Kha, cả thế giới, tôi chỉ thích anh ấy, ngoài anh ấy ra, ngay cả bản thân mình tôi cũng không thích.

Cô thực sự cảm thấy bản thân mình vô cùng vô năng, không tốt, thậm chí là giống như những gì mẹ Trình trách mắng mình.

Vậy nên!

Phần sau sẽ là quá trình bạn học Nhậm Tiểu Kha tự mình bước từng bước ra khỏi bóng ma nội tâm.

Chắc hẳn mọi người đều muốn nói những sự cố kia không thể đổ hết trách nhiệm cho Nhậm Tiểu Kha được.

Nhưng các bạn đừng quên, người trong cuộc thường mông lung.

Từ bé đến lớn, người cô thích nhất là Trình Tiểu Đẳng. Cô luôn hy vọng Trình Tiểu Đẳng được bình an vui vẻ cả đời.

Cuối cùng đối phương lại lần lượt gặp nguy hiểm vì cô, thậm chí là trọng thương. Nhậm Tiểu Kha chỉ trơ mắt nhìn, trong lòng cô không thể nào không tự trách, không áy náy, không chán ghét mình được.

Cô sẽ luôn có suy nghĩ, nếu không có cô, có phải Trình Tiểu Đẳng sẽ không gặp phải những tai nạn này, có phải sẽ tốt hơn không.

Vậy nên chính cô đã tự đi vào ngõ cụt.

Không phải làm màu kiểu cách mà là theo bản năng tự phủ nhận bản thân.

Không biết tôi giải thích như vậy có giúp mọi người hiểu được không ~~

Viết dài quá, cảm ơn các bạn đã đọc những lời nói nhảm của tôi