Đợi Người Nói Yêu Tôi

Chương 14




Sau lập đông, thời tiết càng lúc càng lạnh hơn nhưng số lượng bệnh nhân ngoại trú vẫn tăng đều đều.

Ngoài ra, vì gần đến cuối năm nên các chỉ tiêu đề tài nghiên cứu cũng được giao cho trưởng và phó trưởng từng khoa.

Mọi người bận tối mắt tối mũi, chỉ ước mỗi khi thức dậy sẽ mọc ba đầu sáu tay.

Từ lần tái phát bệnh tim cần làm phẫu thuật trước, thời gian sau đó trưởng khoa khoa tim đều dành để nghỉ ngơi dưỡng sức. Mọi công việc trong khoa đều do chủ nhiệm hành chính đại diện giải quyết.

Trong khoa không đủ nhân lực, chỉ có vài bác sĩ trẻ và Nhậm Kha, vì vậy họ đành bỏ ngày nghỉ, làm việc suốt ngày suốt đêm.

Ba tuần liên tiếp Nhậm Kha đến bệnh viện vào lúc sáu giờ rưỡi, trước tám giờ rưỡi hoàn thành việc kiểm tra phòng, thay thuốc và họp tổng kết. Nếu không có ca khám thì trước chín giờ cô sẽ vào phòng phẫu thuật. Sau khi kết thúc phẫu thuật, có thể sẽ tham gia cấp cứu hoặc khám bệnh, xong xuôi lại vào phòng phẫu thuật rồi lại kết thúc, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Khi mắt cô không thể mở nổi nữa thì cuối cùng cũng được ra khỏi phòng phẫu thuật, thường sẽ vào lúc rạng sáng.

Chớp mắt đã qua bốn tuần, cuối tuần, rốt cuộc Nhậm Kha cũng được nghỉ một ngày.

Ngờ đâu trước khi tan làm đột nhiên nhận được cuộc gọi khẩn cấp yêu cầu tham gia chữa trị cùng từ khoa cấp cứu.

Thấy những đồng nghiệp khác vẫn đang chiến đấu trên bàn mổ, Nhậm Kha không để ý đến tiếng kêu gào bi thương xung quanh. Cô vốc nước lạnh rửa mặt rồi lại vào phòng cấp cứu một lần nữa.

Khi Trình Đẳng đến, Nhậm Kha vẫn chưa xong việc.

Trước đó anh có về nhà, biết trong nhà cô không có ai nên đoán chắc cô vẫn còn ở bệnh viện. Anh kìm lòng không được bèn muốn đến bệnh viện tìm cô.

Nhưng đến nơi rồi vẫn không tìm được cô.

Anh đi ngang qua hành lang phòng cấp cứu, qua các phòng bệnh, đường tắt đến ngoài cửa phòng phẫu thuật, cũng đã đi qua phòng nghỉ ngơi.

Những nơi quen thuộc anh đều chậm rãi đi qua, đưa mắt nhìn xung quanh, trong bóng dáng của những người mặc áo blouse trắng đi đi lại lại, ai cũng trông giống Nhậm Kha nhưng đều không phải là cô.

Màn đêm dần sâu đậm, tiếng của người xung quanh cũng dần nhỏ lại.

Trình Đẳng ngồi trên ghế dài ngoài cửa văn phòng của Nhậm Kha, ngẩn ngơ cụp mắt nhìn ánh sáng rọi xuống từ đèn chân không trên đầu.

Hồi bé thật ra Nhậm Kha rất sợ phải tới bệnh viện.

Vì ở bệnh viện mỗi lần bị bệnh sẽ bị chích rất đau, bị thương băng bó cũng rất đau. Khắp nơi toàn là tiếng kêu khóc, bên cạnh là những người xa lạ không biết tên không biết mặt. Y tá tiêm thuốc cho cô đeo khẩu trang che kín mặt chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy lạnh lùng.

Mặc dù thuở ấy Nhậm Kha rất nghịch ngợm nhưng cô lại sợ đau vô cùng. Mỗi lần ông nội Nhậm đưa cô đi tiêm phòng, cô đều sống chết ôm chặt cánh tay ông không chịu buông ra. Đến cuối cùng, anh là người kéo cô đến bệnh viện để tiêm chung, cô mới thôi quấy khóc.

Vì thế mà khi mới biết tin Nhậm Kha học y, trong lòng Trình Đẳng cảm thấy không chân thực.

Bởi anh biết cô nhát gan đến nhường nào, sợ đau đến nhường nào, ghét bệnh viện đến nhường nào.

__

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, màn đêm ngoài cửa sổ dần nồng đậm, là bóng tối cuối cùng trước bình minh.

Ở cuối hành lang trống trãi bỗng có giày ma sát và tiếng bước chân nhẹ nhàng vang vọng từ phía xa xa.

Trình Đẳng nghe âm thanh ấy dần đến gần, tiết tấu quen thuộc, anh bất giác mỉm cười.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm về nơi bắt đầu của âm thanh. Chốc lát sau đã thấy Nhậm Kha nghiêng mình đi ra từ khúc rẽ ở đầu hành lang. Cô cúi đầu, lảo đảo bước đi.

Ánh đèn chân không trên trần khiến cái bóng cô lúc dài lúc ngắn, cái bóng ấy uốn éo theo từng bước chân của cô tạo nên một quỹ tích dao động mà tinh nghịch.

Trình Đẳng nhìn mãi, cõi lòng mềm nhũn ra. Anh không làm phiền cô mà chỉ mỉm cười, ngồi yên tại chỗ cũ nhìn Nhậm Kha từ xa xa. Anh kiên nhẫn nhìn cô nhắm mắt đi từng bước đến gần mình, gần hơn chút nữa.

Nhưng Nhậm Kha chưa đi đến chỗ Trình Đẳng thì đột nhiên hai đầu gối mềm nhũn, cả người mất khống chế nghiêng sang một bên.

Trình Đẳng hoảng hốt, vội chạy nhanh đến ôm eo kéo cô vào lòng mình trước khi Nhậm Kha ngã hẳn xuống. Anh kiểm tra cẩn thận một phen mới chắc chắn cô chỉ đang ngủ mà thôi.

Lòng anh nhẹ nhõm hơn phần nào, vừa giận cũng vừa buồn cười.

Giận vì cô là bác sĩ mà lại không biết cách chăm sóc bản thân.

Buồn cười vì rõ ràng từ bé đến lớn cô rất dễ mệt mỏi nhưng lại quyết tâm chọn một công việc bận rộn như vậy.

Đương nhiên Nhậm Kha không biết những suy nghĩ trong lòng Trình Đẳng.

Cô đã làm việc liên tục hơn 48 tiếng, mệt mỏi đến mức chẳng còn sức mở mắt ra nữa.

Chỉ loáng thoáng cảm nhận hình như có người lặng lẽ thở dài bên tai mình, sau đó dịu dàng sờ trán cô một cái.

Trên người đối phương có hơi thở mà cô quen thuộc nhất, ấm áp và sạch sẽ khiến người ta an tâm.

Là anh sao? Đẳng Đẳng.

Nhậm Kha mơ mơ màng màng nghĩ, giây tiếp theo cô đã hoàn toàn tiến vào giấc ngủ sâu.

Trong mơ, cô nằm trên lưng một người, theo anh bước qua ngày đông giá rét, đi về nơi mùa xuân ấm áp. Cứ thế, cô chìm đắm vào sự ấm áp ấy, ngủ thật say.

Khi tỉnh giấc, bầu trời đã sáng ngời.

Trong không khí thoang thoảng mùi thức ăn thơm ngon.

Nhậm Kha vừa xoa xoa mặt vừa bò xuống giường, men theo mùi thơm đồ ăn lặng lẽ đi vào phòng bếp. Đang định tiếp tục đi về trước thì trán đã bị một ngón tay thon dài chặn lại.

“A Kha.” Giọng Trình Đẳng bỗng nhiên trầm xuống. Nhậm Kha chưa kịp ngẩng đầu thì anh đã giữ vai quay người cô lại đẩy cô ra khỏi phòng bếp. Sau đó anh vung tay đóng cửa kính lại tựa như đang trút giận.

Một giây sau, giọng của anh ồm ồm phát ra từ phía sau cửa kính: “Đi thay đồ đã rồi đến ăn cơm.”

Nhậm Kha cúi đầu, đứng tại chỗ một hồi mới nặng nề mở mắt ra. Cô ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn chiếc gương trên tường.

Người trong gương, hốc mắt lõm sâu, mái tóc dài rối bù, trên người vẫn mặc quần áo ngày hôm qua.

Điều này chẳng có gì đặc biệt.

Chỉ là chẳng biết từ khi nào ba cúc áo sơ mi của cô đã bị bung ra, cổ áo rộng mở nằm cẩu thả trên vai, chưa rơi xuống hết để lộ một đoạn xương quai xanh trắng nõn. Vị trí ranh giới giữa xương quai xanh và cổ là dây áo lót màu đỏ trông gai mắt vô cùng.

Nhậm Kha: “…”

Má… Má ơi?

Vì khúc nhạc dạo khiến người ta xấu hổ này mà Nhậm Kha không bước ra khỏi phòng lần nào nữa cho đến khi Trình Đẳng gọi ra ăn cơm.

Dĩ nhiên đồ ăn sáng là do Trình Đẳng làm.

Cháo gạo kê nấu mềm dẻo, kết hợp với một ít dưa cải thanh nhiệt ngon miệng, vừa nuôi dạ dày vừa bồi bổ cho người hay thức đêm. Bánh trứng được làm thành hai miếng lớn chừng bàn tay, chính giữa phết một chút nước sốt, sau khi gập làm đôi thì cuộn tròn lại, cầm trong tay chỉ cần ăn hai ba miếng là hết một cái.

Đinh Thành thích bánh trứng rán do Trình Đẳng làm nhất, vừa tiện vừa ngon, không cản trở việc nói chuyện của anh ấy.

“Thiệp mời khai mạc Liên hoan Ánh Sao gửi đến rồi đó, giải thưởng phim truyền thống toàn quốc hằng năm mời cậu làm giám khảo, Liên hoan phim Vinh Quang…”

“Từ chối hết.” Chưa kịp nói hết đã bị Trình Đẳng cắt ngang: “Các hoạt động không cần em nhận thưởng thì từ chối hết.”

Đinh Thành cũng không nói nhiều nữa vì anh ấy đã quen thuộc với cách trả lời của Trình Đẳng. Anh ấy liếc một cái rồi tiếp tục ăn bánh trứng, ngờ đâu mới đưa tay ra thì đĩa bánh trứng đã bị một bàn tay thon dài của người khác bưng cao lên.

Ánh mắt Đinh Thành di chuyển theo bàn tay kia, thấy Trình Đẳng hờ hững nhìn mình.

Anh nhíu mày, mắt trừng lên nhưng đối phương vẫn thờ ơ.

Cứ như vậy cho đến khi anh thua trận, bất đắc dĩ từ bỏ bánh trứng, quay lại ăn cháo. Lúc này Trình Đẳng mới đặt đĩa bánh trứng xuống ngang tầm tay của Nhậm Kha.

Hai người ở bên này gió giục mây vần, giao chiến trong âm thầm nhưng không hề ảnh hưởng đến Nhậm Kha đang tập trung ăn ở bên kia bàn.

Cô cúi đầu, hai tay bưng chén, cái miệng nhỏ hé ra húp một ngụm cháo nóng hổi. Khi cháo được đưa vào khiến khoang miệng hơi nóng lên, đến khi chảy vào dạ dày lại giúp cả người cô ấm áp và dễ chịu.

Nhậm Kha càng húp cháo càng thích mê, đột nhiên có một bàn tay xuất hiện trước mắt. Bàn tay ấy có khớp xương thon dài, da thịt mềm mại, đẹp như một kiệt tác nghệ thuật vậy.

Mà lúc này trên bàn tay tựa như kiệt tác nghệ thuật ấy lại đang cầm một chiếc bánh trứng rán được cuộn cẩn thận.

“A Kha.” Giọng nói trong veo của chủ nhân bàn tay vang lên: “Ăn ít bánh đi nếu không sẽ đói.”

Nhậm Kha “ồ” một tiếng rồi nhận lấy, cắn một miếng bánh trứng rán thơm ngát. Cô đang định nói cảm ơn thì thấy Đinh Thành ngồi đối diện đột nhiên khịt mũi, trợn mắt nhìn trời!

Nhậm Kha ngậm bánh trứng trong miệng, vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh ấy:???

Ăn cơm xong, Trình Đẳng vào bếp dọn dẹp, Nhậm Kha thì ôm gối ngồi xếp bằng trên ghế sofa nhìn bóng lưng anh.

Đinh Thành cúp máy, từ ban công đi vào chỉ thấy Nhậm Kha đang ngồi chớp chớp mắt, dáng vẻ ngẩn ngơ không biết có phải sắp ngủ không.

Anh nhìn theo hướng ánh mắt cô thì thấy bóng lưng cao ráo của Trình Đẳng trong phòng bếp.

Ánh mặt trời rọi vào bên cạnh anh tạo nên một vòng sáng chói lóa, hệt như một thiếu niên tuyệt đẹp tĩnh lặng trong bức tranh, đẹp đến nỗi khiến người ta không đành lòng làm phiền.

“Sinh nhật em năm ngoái, cậu ấy đã thuê thợ làm bánh trước một tháng để học làm bánh kem hoa. Mười câu ý nghĩa loài hoa, mười hương vị, đều là cái mà em thích nhất từ bé đến lớn.”

Đinh Thành ngồi xuống bên cạnh Nhậm Kha, chân dài bắt chéo, bất chợt cất tiếng: “Ai ngờ em lại bị bệnh viện gọi đi đột xuất, cả đêm ấy không về nữa. Anh nhìn cậu ấy một mình chờ ở nhà, cho đến khi bánh kem bị chảy em vẫn chưa quay lại. Sau đó trên đường bọn anh đến sân bay, cậu ấy hỏi anh có phải điều này chứng minh em ghét cậu ấy không?”

Đinh Thành cúi đầu, tay sờ sờ túi tìm thuốc lá: “Khi đó thấy bộ dạng hồn bay phách lạc ngốc nghếch của cậu ấy, anh rất muốn nói “đúng vậy” nhưng lại nghẹn ở cổ mãi, không thể nói được một chữ nào.”

Trong phòng bếp vang lên tiếng nước chảy rào rào, Trình Đẳng đang rửa chén.

Trong phòng khách, Đinh Thành cầm bật lửa châm điếu thuốc, ánh mắt quan sát người trong bếp qua màn khói xám mù mịt nhưng những gì anh nói ra lại là nói cho người đang nhắm hai mắt bên cạnh nghe.

“Trước sinh nhật năm nay của em, cậu ấy quay phim mấy ngày mấy đêm liên tục, vừa đóng máy là vội vàng quay về để có thể về sớm đón sinh nhật với em. Sau đó ông nội bị bệnh, cậu ấy lại liều mạng ở bệnh viện trông nom ông. Một bên từ chối hết công việc, một bên đè hết các tin tức xuống. Nói cho cùng cũng là vì em.”

Người bên cạnh anh nhắm nghiền mắt, mặt vùi vào gối ôm. Nhìn từ phía sau lưng giống như đã ngủ say nhưng hơi thở không ổn định và tiếng khóc thút thít kiềm chế đã làm bại lộ tất cả.

Đinh Thành quay đầu, giơ tay gảy một khúc tàn thuốc vào thùng rác.

“Lần trước khi biết em bị đưa lên mạng vì mình, cậu ấy đã sốt ruột áy náy muốn gỡ hotsearch cho em nhưng lại lo lắng sẽ gây tác dụng ngược. Hôm đó em phải vào phòng phẫu thuật nên không nghe máy, cậu ấy ở lì trong phòng, hút hết cả hộp thuốc lá, mắt hằn rõ cả tia máu nhưng vẫn không muốn đi ngủ.”

Đinh Thành ngừng chốc lát, lại thở dài một hơi: “Sau đó em gọi điện thoại lại, cậu ấy nghe giọng em đoán được em bị cảm nên tranh thủ mấy tiếng nghỉ ngơi trong lúc quay phim quay về xem thử tình hình của em. Lúc biết em đang ở nhà ông nội, có người chăm sóc rồi, đêm đó cậu ấy lại quay lại đoàn làm phim.”

Hút một điếu xong, Đinh Thành lại rút thêm một điếu nữa: “Thời gian trước, cậu ấy bỗng nhiên về đoàn làm phim trong đêm, nhịn cả tháng không dám gặp em, nói là đã chọc giận em rồi, sợ em giận mình. Nhưng theo những gì anh thấy thì cậu ấy giống như đang trừng phạt bản thân hơn.”

Tiếng nước chảy trong phòng bếp đã dừng lại, Trình Đẳng ló nửa người ra: “A Kha, ăn…” Trái cây không?

Chưa kịp dứt lời đã thấy Nhậm Kha co người thành một cục nhỏ, dựa vào ghế sofa. Đầu cô vùi vào gối ôm, ngồi im bất động.

Ngủ à?

Trình Đẳng ngẩn người, ánh mắt hướng về phía Đinh Thành ngầm hỏi.

Đinh Thành cũng không trả lời, chỉ cười cười.

Sau đó anh nói thật khẽ đủ cho một mình Nhậm Kha nghe thấy: “Nhậm Tiểu Kha, anh quan sát hai đứa lớn lên, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt cả. Nhưng từ tư tâm thì anh xót cậu ấy hơn.”

Dứt lời, anh đứng dậy, miệng ngậm điếu thuốc lá, tay vuốt vuốt nếp nhăn không hề tồn tại trên vạt áo.

“Nhậm Tiểu Kha, làm người không cần tri ân báo đáp nhưng chí ít cũng không nên phụ lòng.” Trước khi đi, Đinh Thành nói một câu cuối cùng: “Hai đứa đã dây dưa nhiều năm trời rồi, cậu ấy không đáng chỉ nhận được một kết quả không bệnh mà chết, em thấy sao?”

__

Kịch nhỏ:

Trình Tiểu Đẳng: Anh dây dưa nói gì với vợ em thế?

Đinh Thành: Nhậm Tiểu Kha, em nói xem?

Nhậm Tiểu Kha: Nói linh tinh thôi! >.<

__

Lời tác giả:

Có tiểu tiên nữ hỏi tôi tại sao rõ ràng là yêu nhau như vậy nhưng vẫn không ở bên nhau?

Có rất nhiều nguyên nhân, mọi người chờ tôi kể từ từ được không? Được thôi!

Nếu tôi nói thẳng cho mọi người biết nguyên nhân là gì gì đó thì truyện sẽ không còn thú vị nữa? Có đúng không? Được thôi!