Đời Người Bình Thản

Chương 45-2




Diệp Thiên Nhiên hẹn Mạnh Yên đi công viên chơi, Giang Vũ thì kéo Phương Phương ở nhà học tập, lấy lý do là học thêm. Mặc dù Phương Phương rất muốn đi cùng, nhưng bị Giang Vũ ngăn cản.

Trong huyện nhỏ này không chỗ nào chơi, chưa kể nhà cô còn buôn bán, quá nhiều người biết cô, lỡ như bị người quen thấy cô và Diệp Thiên Nhiên có hành động thân mật thì tiêu.

Công viên khá hơn nhiều, chỉ trừ vài người lớn tuổi về hưu tản bộ, người bình thường sẽ ngủ nướng ở nhà không có hứng thú đi dạo công viên.

Hai người dọc theo đường đá tay dắt tay lẳng lặng đi, ai cũng không mở miệng nói chuyện, trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên hai người hẹn hò.

Vòng quanh công viên một vòng, rốt cuộc Mạnh Yên không chịu nổi nói mệt, Diệp Thiên Nhiên tìm băng đá gần bụi rậm kéo cô ngồi xuống.

Diệp Thiên Nhiên lấy ra thức uống và nước trái cây trong túi xách đặt ở trên bàn đá, Mạnh Yên tiện tay cầm quả táo đỏ cắn một cái, vừa giòn vừa ngọt.

"Ăn ngon không?" Diệp Thiên Nhiên híp mắt lại gần cô.

Mạnh Yên tùy ý gật đầu, ăn rất ngon.

"Để cho anh cắn một cái nữa."

Nghe vậy động tác của Mạnh Yên dừng lại, "Trên bàn không phải là còn sao?" Còn có ba bốn quả táo, sao lại muốn ăn của cô?

"Thấy quả táo em ăn có vẻ ngon." Trong giọng nói Diệp Thiên Nhiên có sự vui vẻ rõ ràng.

"Em đã ăn rồi." Mạnh Yên trợn mắt nhìn anh, lại muốn đùa cô sao?

"Anh không ngại." Diệp Thiên Nhiên buồn bực cười.

Đột nhiên, mặt Mạnh Yên đỏ lên, người này lại đùa giỡn cô, thật đáng ghét. Diệp Thiên Nhiên thấy mặt cô ửng hồng cũng giống như quả táo mà cô đang cầm trong tay không khỏi cười một tiếng, khoác vai của cô lại gần ... Nhắm ngay chỗ Mạnh Yên cắn qua lại cắn một miếng.

"Quả nhiên ăn rất ngon." Diệp Thiên Nhiên thầm nói khiến tai Mạnh Yên cũng đỏ lên. Chuyện...Chuyện này có tính là hôn gián tiếp không?

Diệp Thiên Nhiên cười híp mắt nhìn cô, tay dùng sức kéo cô ngồi lên chân của mình, cả cánh tay ôm cô, nhẹ nhàng hôn bên tai cô, "Thật là ngốc." Ôm cũng ôm qua, hôn cũng hôn qua, cô lại còn ngượng ngùng vì chuyện nhỏ này.

Mạnh Yên bất an rụt cổ, hết nhìn trái rồi nhìn phải sợ bị người ta nhìn thấy. "Đừng lộn xộn." Cô phát hiện kể từ khi chấp nhận anh, anh càng thích hôn cô, cũng càng thêm không kiêng nể gì.

"Không cần sợ, chỗ này người khác không thể thấy chúng ta, chúng ta lại có thể thấy rõ hết." Gương mặt Diệp Thiên Nhiên thờ ơ, kéo tay của cô lên lại cắn một miếng lên quả táo. Đây là chỗ anh đặc biệt chọn, thích hợp nói chuyện yêu đương.

"Ai, người này cũng thật là." Mạnh Yên liếc mắt, vội vàng đổi chỗ khác cắn. Tránh đi hai chỗ anh đã cắn qua.

Diệp Thiên Nhiên không khỏi buồn cười, cô nhóc này còn chưa có thói quen với sự thay đổi về mối quan hệ của bọn họ. Nhưng không sao, từ từ đi. "Tiểu Yên, em nói giúp anh sửa chữa nhà, em cũng đừng quên."

Anh không nói cô thật sự đã quên, "Anh tìm công ty thiết kế để cho bọn họ giúp anh từng bước, vừa tiết kiệm vừa đỡ tốn sức." Lúc ấy không ngại nên đồng ý, nhưng hôm nay lại có chút ngượng ngùng.

"Nhưng phong cách thiết kế và ý tưởng phải do mình quyết định, như vậy công ty thiết kế mới cho ra kết quả đúng ý của chúng ta." Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Chúng ta".

Mạnh Yên không hiểu ý sâu xa của anh, "Vậy anh muốn sửa thế nào?"

Diệp Thiên Nhiên phát hiện ra ám hiệu với cô cũng vô dụng, nên gọn gàng dứt khoát nói."Anh không có ý kiến, em làm chủ đi."

"Em?" Mạnh Yên sửng sốt, "Em không được."

Diệp Thiên Nhiên nửa cười nửa không híp mắt, "Sớm muộn em cũng là nữ chủ nhân của căn nhà đó, dĩ nhiên là do em quyết định." Đủ trực tiếp rồi nhỉ, anh không tin cô còn có thể trốn tránh.

"Anh..." Mạnh Yên thật vất vả mới hết đỏ mặt giờ phút này trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn lại ửng hồng.

Diệp Thiên Nhiên thầm cười trộm, trên mặt lại làm ra vẻ nghiêm túc nói, "Chủ nhật tuần sau anh dẫn em đi xem, em có yêu cầu gì cứ nói với thiết kế."

Mạnh Yên nhăn nhó hồi lâu,”Đâu cần em phải đi."

Diệp Thiên Nhiên xoa xoa tóc của cô, "Anh lại không hiểu những thứ này, vậy phiền em chút, ra ngoài cẩn thận."

Thấy anh thản nhiên như vậy, Mạnh Yên rơi vào tình thế khó xử, "Anh có tiền sửa nhà sao?" Cô đột nhiên nghĩ đến anh còn là một sinh viên, chưa chắc có đủ số tiền đó.

"Có." Diệp Thiên Nhiên thầm nghĩ đến tiền gửi ngân hàng, "Những năm gần đây ba mẹ gửi tiền lặt vặt, có lẽ cũng đủ rồi."

"Oa, ba mẹ anh thật rộng rãi." Gương mặt Mạnh Yên hâm mộ, vợ chồng Mạnh Ngọc Cương lại ít khi cho tiền cô. Nhưng mà chính cô có tiền riêng, cô không thiếu tiền xài.

Diệp Thiên Nhiên bĩu môi, "Bọn họ là cha mẹ không có trách nhiệm, chỉ xét trên phương diện vật chất thì không được."

Mạnh Yên cảm thấy đau lòng cho anh, "Anh đừng nói như vậy, dù thế nào bọn họ cũng là cha mẹ ruột của anh."

"Anh biết, nhưng mà lúc này anh lại cảm kích sự vô tâm của bọn họ." Đôi mắt Diệp Thiên Nhiên sâu kín.

Mạnh Yên nhìn kỹ sắc mặt của anh, dường như có điều gì khó hiểu. "Anh nói gì đó?"

Thấy cô để ý cảm giác của anh như vậy, trong lòng Diệp Thiên Nhiên rất an ủi, cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy sủng ái dịu dàng, "Là lời thật lòng, bọn họ gửi anh đến nhà ông bà ngoại, anh mới có thể gặp em, không phải sao?" Vì chuyện này, nên thái độ của anh với cha mẹ và em trai cũng khá hơn một chút.

Một câu nói này khiến lòng Mạnh Yên mềm mại, chủ động đưa tay ôm lấy hông của anh."Bọn họ không thương anh thì thôi, chẳng phải anh có em sao, em sẽ đối xử tốt với anh."

Gương mặt Diệp Thiên Nhiên mặt lộ vẻ vui mừng, lần đầu tiên cô nhóc này thẳng thắn như vậy, chỉ lên lỗ mũi của cô, "Lời này là em nói, em phải đối xử tốt với anh." Nhưng mà hình như cô hơi hiểu lầm, không sao anh không muốn giải thích, hưởng thụ sự quan tâm của cô.

Mạnh Yên lại đỏ mặt, sao lời này lại kỳ quái như vậy? Nhưng mà thấy anh tha thiết nhìn mình chăm chú nên cô kiên định gật đầu.

Diệp Thiên Nhiên rất cảm động, trong lòng biết ở phương diện tình cảm cô còn rất ngây ngô chưa yên ổn, nhưng anh rất dũng cảm đi về phía trước. Anh tin tưởng bất kỳ chuyện gì xảy ra, bảy năm sau bọn họ vẫn sẽ ở chung một chỗ như cũ.

Mạnh Yên không chịu nổi tầm mắt nóng bỏng của anh, không tự chủ được quay đầu đi.

Diệp Thiên Nhiên xoay mặt của cô, nhẹ nhàng ấn lên, cái trán trơn nhẵn, lông mi thật dài, lỗ mũi mượt mà, gương mặt trắng mịn, khẽ hôn nhẹ lên mỗi một nơi.

Nhịp tim Mạnh Yên đập liên tục, cả người mơ màng, bất lực vịn cổ của anh thở nhẹ. Hai người đắm chìm trong thế giới hữu tình không biết thời gian trôi qua bao lâu, không biết bên ngoài thay đổi thế nào, trong mắt chỉ có nhau.

Nơi xa lại truyền đến tiếng nam nữ đùa giỡn, đánh thức hai người đang say đắm, Mạnh Yên bất an đứng dậy ngồi vào chỗ bên cạnh, Diệp Thiên Nhiên tức giận cau mày, nhìn phía bên đó. Thật vất vả có cơ hội riêng tư, người nào đáng ghét tới quấy rầy như vậy!

Bên kia có tiếng cười nói của mấy người nam nữ, nhìn tuổi tác tầm hai mươi, nhìn cách ăn mặc đều không còn là sinh viên. Con gái thì trang điểm, mặc đồ sặc sỡ. Con trai tóc đen bóng, vuốt sáp, âu phục phẳng phiu. Có cảm giác như đi hẹn hò nhỉ?

"Ơ?" Mạnh Yên khẽ kinh ngạc.

"Thế nào?" Diệp Thiên Nhiên thu hồi tầm mắt nhìn về phía cô.

"Đó không phải là Mạnh Tuệ sao? Sao lại có nhiều người vây quanh thế?" Mạnh Yên mở to hai mắt, chỉ vào một cô gái mặc đồ màu trắng váy lụa mỏng, vài nam sinh vây quanh cô đưa nước lấy lòng.

Mạnh Yên cau mày, cô nghe nói mẹ Mạnh Tuệ quen người trong một công ty trên trấn tìm một công việc cho chị họ, nghe nói làm trợ lý kế toán.

"Là chị họ của em?" Mặc dù Diệp Thiên Nhiên đến nhà bác cả một lần, chẳng qua lần đó ầm ĩ lớn chuyện, không để ý đến những người khác.

"Ừ." Mạnh Yên có chút khẩn trương, bị cô nhìn thấy có thể trở về nói lung tung không? Đến lúc đó không biết sẽ bị truyền như thế nào?" Chúng ta đi trước đi."

"Sợ cái gì?" Diệp Thiên Nhiên không có ý kiến gì với đề nghị này, muốn trốn mất dạng sao? Nhưng mà nhìn gương mặt cô khẩn cầu, vẫn đứng lên, "Vậy chúng ta đi hướng bên kia." Đúng lúc đám người kia đi ngược hướng, cũng sẽ không đối mặt với họ.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, hai người vừa mới chuẩn bị rời đi, liền nghe thấy tiếng Mạnh Tuệ trong trẻo vang lên, "Mạnh Yên, sao em lại ở đây?"

Mạnh Yên thầm mắng, xoay người nặn ra nụ cười, "Chị họ cũng ở đây sao, thật là khéo, bất ngờ gặp mọi người ở đây, bọn họ là?" Có mắt thẩm mỹ không vậy?

Diệp Thiên Nhiên thấy cô như vậy, khóe miệng cong lên khẽ ho khan mấy tiếng che giấu sự vui vẻ, cô nhóc này cũng thật biết đùa, cũng có lúc tinh nghịch như vậy!

Mạnh Tuệ có chút lúng túng, trên mặt đỏ ửng, "Những người này là bạn học cũng có đồng nghiệp, tranh thủ lúc trời đẹp nên mọi người ra ngoài chơi." Sau khi tốt nghiệp tìm được công việc tốt, mẹ cô lại muốn cô tìm một người bạn trai có điều kiện tốt, nhưng nào có dễ dàng như vậy? Lần này có người đề nghị gặp mặt, cô cũng không có gì làm nên đành đi cùng, chẳng qua là những nam sinh này giống như ruồi vây quanh cô, nhưng cô lại không thích bọn họ. Chưa kể có nhiều người cũng không có điều kiện gì tốt, không thích hợp làm bạn trai.

Mạnh Yên vòng vo đảo mắt, "Vậy bọn em không quấy rầy mọi người, đi trước." Bọn họ là những nam nữ trẻ tuổi vì muốn tìm đối tượng nên tụ họp, cô cũng không cần tham gia vào.

"Chúng ta ít khi gặp mặt, nói chuyện chút đi." Mạnh Tuệ không muốn để cô đi, thật sự có lý do tìm Mạnh Yên. Đã lâu rồi Mạnh Yên không về quê, cô lại không dám đến nhà của họ. Ngày đó gây chuyện lớn như vậy, nguyên nhân cũng vì công việc của cô, cho nên đánh chết cô cũng không dám đi gặp Lý Thiến.

"Ặc, này..." Chân Mạnh Yên giật giật, cô không muốn nhiều lời.

Mấy nam sinh tới đây cười nói, "Mạnh Tuệ, đây là em họ cậu sao, thật là xinh đẹp, mọi người cùng nhau đi chơi đi, nhiều người cũng đông vui hơn."

"Đúng vậy, bọn này đem theo rất nhiều đồ ăn, em gái, cùng nhau ăn đi."

Mấy nữ sinh nhìn chằm chằm Diệp Thiên Nhiên, trong mắt si mê, "Đây là ai vậy? Mạnh Tuệ giới thiệu đi."

"Mạnh Yên, người này là bạn bè của em hả?" Mạnh Tuệ còn nhớ rõ Diệp Thiên Nhiên, dù sao gương mặt anh rất xuất sắc, ấn tượng khắc sâu. "

"À, anh ấy là họ hàng của Phương Phương." Mạnh Yên cố gắng kiềm chế ý nghĩ, không muốn giới thiệu Diệp Thiên Nhiên cho bọn họ biết.

"Thì ra là như vậy, cùng nhau đi đi." Ánh mắt Mạnh Tuệ dính vào trên người Diệp Thiên Nhiên, vươn tay ra chào hỏi, "Xin chào." Lần trước tình huống mất kiểm soát nên không để ý, lần này nhìn kỹ thì ra là một đại soái ca.

Diệp Thiên Nhiên chỉ gật đầu cười, không bắt tay với cô.

Mạnh Tuệ ngượng ngùng rút tay lại, mặt hơi đỏ.