Mọi người im lặng ngồi xe taxi về nhà, Lý Thiến cũng đưa mấy đứa trẻ này về nhà, nói bọn họ trở về.
Diệp Thiên Nhiên nhìn mẹ con hai người không yên lòng, vẫn theo chân hai người cùng trở về trong phòng khách nhà họ Mạnh.
Lý Thiến không rảnh để ý anh, vừa ngồi xuống lại hỏi, "Tiểu Yên, xem mắt là có ý gì?" Vấn đề này khiến bà bứt rứt khó chịu suốt đường đi.
"Mẹ, là như vậy." Mạnh Yên nói rõ tường tận chuyện này, nhấn mạnh chuyện trước đó. Là tình huống bất ngờ. Sau lại đuổi người phụ nữ đó đi, hoàn toàn không có tiếp tục phát triển. Cô vẫn chưa nói vì sợ Lý Thiến nghi ngờ.
Mặt Lý Thiến đỏ rồi lại trắng, bà thật lòng hiếu thảo với mẹ chồng, không ngờ bà ta đã sớm tính toán với mình, thật quá vô sỉ. Chuyện đáng mừng nhất chính là Mạnh Yên vẫn ở bên cạnh giúp đỡ, nghĩ đến Mạnh Ngọc Cương khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, "Con nói ba con vô tội, nhưng theo mẹ, sợ là ba con cũng có ý định này nhỉ?" Đây là chuyện không thể dễ dàng tha thứ.
"Ba ba tuyệt đối không có." Mạnh Yên hoảng loạn, nghĩ hết cách giải vây vì Mạnh Ngọc Cương, giống như bất lực."Mẹ, không nên ly hôn với ba."
"Tiểu Yên, mẹ thật sự mệt mỏi." Gương mặt Lý Thiến bất đắc dĩ, "Mẹ rất nản, không chịu nổi việc với ba con nữa."
"Mẹ, không nên nghĩ như vậy." Mạnh Yên kéo tay của bà, bộ mặt khẩn cầu, "Mẹ... Nếu không mẹ ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ hết khó chịu." Người đang tức giận làm gì cũng sẽ hối hận, mẹ cô cũng chỉ là nhất thời tức giận.
Lý Thiến vỗ tay của cô, "Tiểu Yên, coi như ba mẹ ly hôn con có thể đi theo mẹ, dù thế nào con vẫn là con gái của mẹ."
Mạnh Yên ràn rụa nước mắt, che lỗ tai không muốn nghe lời như thế, "Con muốn sống với ba mẹ, con không muốn phải xa cách."
"Đứa nhỏ ngốc." Lý Thiến sờ sờ đầu của cô, khuôn mặt mệt mỏi, "Mẹ hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước. Thiên nhiên, con để ý Tiểu Yên."
Diệp Thiên Nhiên nghe vậy nhanh chóng đồng ý.
Chờ Lý Thiến đi vào phòng, Mạnh Yên ngơ ngác nhìn cửa phòng, trong mắt nước mắt lại rơi.
Thấy dáng vẻ cô thất hồn lạc phách, Diệp Thiên Nhiên khổ sở trong lòng, "Tiểu Yên."
Mạnh Yên chợt nhảy dựng lên, xông vào phòng của mình, nhào lên giường khóc lớn.
Diệp Thiên Nhiên chạy vào, đóng cửa phòng, ngồi ở mép giường yên lặng nhìn cô. Qua hồi lâu vuốt nhẹ lưng cô, "Tiểu Yên đừng khóc, mắt sưng lên sẽ không đẹp." Anh cũng không biết phải an ủi cô như thế nào, thuận miệng nói như vậy.
"Xinh đẹp có ích lợi gì?" Mạnh Yên giống như bị kích động, quay đầu hung dữ nhìn anh chằm chằm, chẳng qua trong mắt đều là nước mắt, vốn không có tia oán hận, lớn tiếng thét chói tai, "Ba mẹ em muốn ly hôn."
Diệp Thiên Nhiên nhìn cô hồi lâu, lắc đầu nói, "Chuyện của người lớn chúng ta cũng không làm chủ được, em khóc thì có thể làm gì?"
Mạnh Yên tức giận, "Đáng ghét, anh có ý gì?" Có người khuyên như vậy sao?
"Được rồi, đừng khóc." Diệp Thiên Nhiên thay cô lau đi nước mắt, "Không muốn ba mẹ em ly hôn, chúng ta có thể nghĩ cách."
Mạnh Yên khí thế hung hăng mở to hai mắt, "Có cách gì? Anh có sao?" Cô vẫn chưa hết giận đâu.
Diệp Thiên Nhiên cười, "Chúng ta thương lượng một chút, xem có cách gì."
Mạnh Yên được anh an ủi, tâm tình thoáng bình tĩnh chút, đảo mắt nghĩ đến những chuyện khác, "Hừ, đáng ghét nhất chính là bọn họ, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ." Cả ngày cứ muốn chia rẽ bọn họ, không thể tha thứ.
Diệp Thiên Nhiên kéo cô vào trong ngực, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, trước hết lo chuyện ba mẹ của em."
Mạnh Yên không thể làm gì, đành cố động não, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được, không thể làm gì khác hơn là nhìn Diệp Thiên Nhiên cầu cứu, "Anh họ, anh giúp em một cách, không nên để cho bọn họ ly hôn." Anh thông minh như vậy, cũng có cách.
Diệp Thiên Nhiên vuốt tóc của cô, "Có lúc ly hôn không nhất định là chuyện xấu..." Người nhà họ Mạnh, thật sự là phiền toái.
Mạnh Yên giận dữ, trong mắt đầy vẻ hung ác, "Diệp Thiên Nhiên, anh nói gì vậy? Cái gì mà ly hôn ?"
"Được, anh không nói chuyện này nữa, đừng nóng giận." Diệp Thiên Nhiên không khỏi cười khổ, nha đầu này lúc này giống như con nhím, thấy người nào là đâm người đó. Chẳng qua trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, khóe miệng lộ ra một nụ cười, "Như vậy đi, nếu như anh có thể làm cho bọn họ không ly hôn, em có thể chấp nhận điều kiện của anh?"
Mạnh Yên hoài nghi nhìn anh, "Điều kiện gì?" Anh thật sự có bản lãnh này sao?
"Hiện tại chưa nghĩ ra, chờ anh nghĩ ra hãy nói." Gương mặt Diệp Thiên Nhiên nghiêm túc, "Em có thể chấp nhận không?"
Mạnh Yên nhìn chòng chọc anh hồi lâu, cũng không nhìn ra điều gì trên mặt anh. Khẽ cắn răng gật đầu, "Được rồi, chỉ cần anh có thể giúp em giải quyết chuyện này." Đây mới là chuyện quan trọng nhất, những thứ khác sau này hãy nói.
"Một lời đã định." Gương mặt Diệp Thiên Nhiên cười tươi.
Nhà họ Mạnh ảm đạm thê lương, Lý Thiến quyết định muốn ly hôn, Mạnh Ngọc Cương tuyệt đối không chịu. Hai người giằng co liên tục, Lý Thiến đuổi ông ra khỏi phòng, hai người ở phòng khác tránh không gặp mặt nhau. Khiến Mạnh Yên như lửa đốt, níu Diệp Thiên Nhiên để anh giải quyết.
Diệp Thiên Nhiên ra mặt nói chuyện với Mạnh Ngọc Cương hồi lâu, cũng không biết đã nói những gì. Cuối cùng Mạnh Ngọc Cương quyết định ở sân nuôi gà, chờ Lý Thiến bình tĩnh lại rồi nói. {d+d)l*q^d?
Mạnh Ngọc Cương thu dọn hành trang đơn giản dời đến sân nuôi gà, chẳng qua đến tối lại trở về gặp vợ con, Lý Thiến vẫn xa cách khó gần, Mạnh Ngọc Cương cũng không giận.
Về phần mỗi tháng cung cấp phí cho bà nội cũng ngừng. Khiến một nhà bác cả đến đây đòi tiền, bị Mạnh Ngọc Cương nhàn nhạt nói một câu, bây giờ ông cũng không có tiền, tìm ông chỉ vô dụng. Có lẽ lúc này bọn họ cực kỳ hối hận, tiền không bao giờ ... có thể như nước chảy đưa đến trong tay bọn họ nữa. Vô cùng đau lòng!
Sau khi Mạnh Yên biết trong lòng vô cùng vui sướng, còn đặc biệt chạy đến nói tin tức tốt này cho Lý Thiến. Chẳng qua là gương mặt Lý Thiến không có biểu cảm gì, không thấy bất kỳ phản ứng nào, khiến Mạnh Yên không ngừng tức giận.
Lúc đi học, Diệp Thiên Nhiên phải đến trường ghi danh. Lúc gần đi anh không yên lòng dặn dò hồi lâu, đầu Mạnh Yên thật nhức.
"Anh họ, anh thật phiền, mau đi đi." Mạnh Yên khoát tay, "Xe đã chờ ở dưới."
"Cô nhóc thối này, muốn đuổi anh đi như vậy sao?" Gương mặt Diệp Thiên Nhiên nản chí, lần trước thật vất vả mới có chút tiến triển, lại bị chuyện kia chen ngang. Thấy cô đau khổ chuyện của cha mẹ, anh cũng không muốn ép cô. Lần này, cô nhóc này lại dứt khoát khôi phục mọi chuyện như cũ, khiến anh tức muốn hộc máu.
"Không phải em lo cho anh bị trễ sao?" Mạnh Yên nghĩ tới một chuyện, "Đúng rồi, chuyện ba mẹ em..." Giống như không có gì tiến triển?
Diệp Thiên Nhiên an ủi, "Chuyện ba mẹ không nên gấp, từ từ đi. Chuyện này không gấp được."
"Cũng mấy ngày rồi, còn từ từ gì." Mạnh Yên bĩu môi bất mãn, "Lâu lắm rồi gia đình em không có ăn chung một bữa cơm."
Diệp Thiên Nhiên xoa xoa tóc của cô, "Trước cho bọn họ thời gian, em không phát hiện ra mẹ em đã bình tĩnh hơn rất nhiều sao? Ngoài miệng không có nhắc lại hai chữ ‘ly hôn’."
"Ngoài miệng không đề cập tới, trong lòng bà cũng không biết nghĩ thế nào?" Mạnh Yên thấy bất ổn, vì chuyện của cha mẹ mà cực kỳ buồn bực.
"Ban đầu mẹ em chỉ muốn ly hôn chẳng qua là nhất thời tức giận, bây giờ ba em cũng sáng suốt, cũng không để ý đến bà nội và người nhà bác cả nữa." Diệp Thiên Nhiên tỉ mỉ phân tích cho cô nghe, không nỡ để cô không vui, "Mẹ em vô cùng bảo thủ, đối với phụ nữ, ly hôn là chuyện lớn, ba em vừa không có phạm sai lầm nữa, anh đoán có lẽ sẽ không chia cách."
"Thật sao? Vậy thì tốt." Mạnh Yên nghe vậy không khỏi lộ ra nụ cười, "Em còn đang lo lắng hai người bọn họ thật sự muốn ly hôn, đến lúc đó lại muốn em phải chọn một trong hai người."
"Chọn gì? Em cũng là người lớn." Diệp Thiên Nhiên khẽ đảo mắt, trên mặt lộ ra nụ cười ranh mãnh, "Nếu không thì đi với anh."
"Anh muốn chết à." Mạnh Yên không khách khí đánh anh, chuyện lần trước cô cũng hào phóng không so đo với anh, anh còn muốn sàm sỡ cô, không có cửa đâu.
Diệp Thiên Nhiên không né, để cho cô đánh mấy cái. Nhìn đồng hồ trên tường đến giờ, không khỏi kéo tay của cô nói, "Được rồi, em phải nhớ giữ khoảng cách với mấy đứa con trai, không nên quá thân cận, biết không?" Cách quá xa cũng không yên lòng! Chẳng qua anh đã có dự tính, khi trở lại gặp cô, sẽ không có chuyện.
"Tại sao?" Mạnh Yên cố ý chọc giận anh.
"Bọn họ đều không có ý tốt." Diệp Thiên Nhiên hiểu rất rõ ý nghĩ của các nam sinh trung học cấp hai, đều là giai đoạn nam nữ dễ dàng có tình cảm với nhau. Anh không thể không đề phòng!
"Hừ" Gương mặt Mạnh Yên khinh thường, còn nói người khác nữa? Xem lại bản thân mình đi. Luôn thừa dịp cô chưa chuẩn bị giở trò với cô, nếu không phải là cô có ý thức đề phòng mạnh mẽ, cũng không biết bị anh chiếm bao nhiêu tiện nghi rồi.
Diệp Thiên Nhiên sờ sờ mặt cô, bị cô tránh thoát. Chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài trong lòng, lưu luyến không rời.
Đưa Diệp Thiên Nhiên rời đi, Mạnh Yên cũng đi theo Giang Vũ đến trường học ghi danh. Mấy ngày trước Lâm Phương Phương đã đi, thời gian trường cô tựu trường tương đối sớm.
Hai người cũng không học chung một lớp, nhưng chỉ cách một phòng học. Trung học cấp hai có thể ở ký túc xá, giáo viên đã hỏi tình hình nhà bọn họ, không để cho bọn họ ở nội trú. @4rum!d%d*l)d+d}
Hai nhà Mạnh Giang đều ở gần, mỗi ngày chỉ cần đi mấy phút là có thể tới trường học. Đối với quyết định lần này, Mạnh Yên không có dị nghị. Dù sao món ăn trong trường học này không đa dạng, cũng không có Lý Thiến tự mình nấu thức ăn ngon cho cô. Huống chi cô còn muốn chăm sóc mẹ, không thể để cho một mình mẹ cô đơn ở nhà.
Nhiều bạn học quen cùng vào chung trường, cho nên cũng không xa lạ gì. Chẳng qua là Tưởng Thi Vũ lại học cùng lớp, chỉ có thể khiến cho Mạnh Yên thầm thở dài, nghiệt duyên!
Bạn học Tưởng này trước sau đều cao ngạo, luôn coi Mạnh Yên như không khí, Mạnh Yên cũng có thể thở phào, dù sao cô nhóc đó cũng không có sức lực làm tổn thương cô.
Song bạn học Tưởng vừa vào trung học, đã được đông đảo nam sinh nhiệt tình hoan nghênh. Có rất nhiều nam sinh đưa thơ tình tặng quà, ngày ngày còn có người chờ phía ngoài cổng trường. Nghe nói từ nhỏ cô ta đã thích ăn diện, điều kiện gia đình lại giàu có, quần áo giày dép đều là thời thượng, người cũng dài rất tốt, mỗi lần đi học trang điểm lộng lẫy, giáo viên trong trường học cũng không nói gì. Theo tin đồn nói ba cô là Bộ trưởng bộ giáo dục, là người lãnh đạo trực tiếp của các giáo viên.
Cô ta cũng không so sánh thành tích với Mạnh Yên nữa, không có gì hay mà so. Thành tích của cô đã sớm rơi xuống trung bình, không có tăng nữa.
Hôm nay Mạnh Yên đang cúi đầu đọc sách, Tưởng Thi Vũ đột nhiên chạy tới, "Mạnh Yên, tôi có chuyện muốn nói, cậu ra ngoài một chút."
Mạnh Yên khó hiểu nhìn cô, hai người bọn họ luôn luôn xa cách, "Chuyện gì, có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi."
Tưởng Thi Vũ dậm chân kiên trì nói, "Ra ngoài đi, tôi sẽ không làm gì cậu."