Cuối cùng, Lý Tố Khanh vẫn bị cảm lạnh, y lên núi hái thuốc mà trên núi gió lớn như vậy trong khi thân thể của y vốn đã ốm yếu, mệt mỏi chút thôi cũng đủ để sinh bệnh.
Dạ Chấp không giỏi ăn nói, mặc dù lo lắng cho Lý Tố Khanh nhưng hắn lại không biết phải mở miệng ra sao. Thế nên hắn mới tiện tay lật xem một quyển sách y thuật trong phòng của Lý Tố Khanh, ngó thử coi có bài thuốc nào chữa cảm lạnh hay không.
Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn đến mức gần như trong suốt vươn ra, giành lấy quyển sách y thuật mà Dạ Chấp đang cầm. Dạ Chấp giương mắt, vừa khéo chạm phải đôi con ngươi ngập ý cười êm dịu của Lý Tố Khanh.
Lý Tố Khanh ho khẽ vài tiếng, sau đó cười nói, “Dạ nhi cũng có hứng thú với y thuật à?” Giọng điệu có hơi trêu tức, nhưng vẫn không giấu được nét dịu dàng, ôn hòa vốn có tận xương tủy.
“Tôi chỉ muốn tìm bài thuốc trị cảm lạnh thôi.” Dạ Chấp thẳng thắn bày tỏ, chuyện hắn lo lắng cho Lý Tố Khanh chẳng có cái gì phải giấu giếm cả.
Đối với câu trả lời này của Dạ Chấp, Lý Tố Khanh chẳng mấy ngạc nhiên, y cười nhẹ rồi nói, “Chỉ cần lấy một ít lá dâu tằm, hoa cúc trắng, lá tre, bạc hà và đạm đậu xị (*) đun cho tới khi thuốc sắc lại là được rồi.”
Lý Tố Khanh vừa dứt lời là Dạ Chấp ngay lập tức bước tới quầy dược liệu, hắn tìm được đủ loại mà y đã nói nhưng liều lượng ra sao thì hắn lại không am hiểu vậy nên mới có chút luống cuống tay chân.
Trông thấy điệu bộ này của Dạ Chấp, Lý Tố Khanh nhịn không được cười khẽ mấy tiếng. Tiếng cười của y thu hút ánh nhìn của Dạ Chấp, chỉ thấy gương mặt lúc nào cũng lạnh tanh của hắn lộ rõ vẻ quýnh quáng, cứ như thể đang cầu xin sự giúp đỡ từ y.
Lý Tố Khanh mềm lòng bước tới, y cầm lấy cán cân đòn, tay nắm tay dạy cho Dạ Chấp cách sử dụng.
Tiếng cười khúc khích của Lý Tố Khanh cứ văng vẳng bên tai, hơi thở ấm áp phả vào gáy khiến Dạ Chấp cảm thấy khá là bối rối. Mà Lý Tố Khanh đứng ở đằng sau nhìn rõ mồn một cần cổ trắng nõn nà của Dạ Chấp bởi vì xấu hổ mà trở nên đỏ ửng, trông thật quyến rũ.
Lý Tố Khanh bất thình lình cúi xuống, kiềm lòng không đậu cắn nhẹ một cái vào phần gáy trắng trẻo phiếm hồng của Dạ Chấp khiến cho hắn rùng mình rụt cổ lại. Dạ Chấp nghiêng đầu vừa khéo chạm phải tầm mắt của Lý Tố Khanh. Đôi con ngươi của y nhu hòa êm dịu hệt như sóng gợn mặt hồ, lăn tăn lấp lánh, trông cực kỳ đẹp mắt.
Dạ Chấp thoáng rung động, hắn nghiêng người về phía trước muốn hôn Lý Tố Khanh thế nhưng đột nhiên, Lý Tố Khanh lại hất cằm sang một bên, theo sau là tiếng ho khan.
“Em tốt nhất là đừng để lây bệnh cảm lạnh từ tôi.” Nét cười trên mặt Lý Tố Khanh có chút bất đắc dĩ, xen lẫn với tiếng trò chuyện là tiếng ho khẽ khàng.
Dạ Chấp dòm chằm chằm Lý Tố Khanh, mặc kệ y nói cái khỉ khô gì mà cảm lạnh lây bệnh này nọ, hắn nghiêng người về trước, gần như là lấp kín đôi môi của y. Khí thế hung hăng không cho phép cự tuyệt, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống Lý Tố Khanh.
Song, Lý Tố Khanh là người rõ hơn ai hết, trên phương diện này tuy rằng trông Dạ Chấp khá là mạnh dạn nhưng thực chất hắn chỉ là một gã tay mơ. Lý Tố Khanh đành phải dẫn dắt một Dạ Chấp vụng về, không lâu sau đó, Dạ Chấp đã hoàn toàn chìm đắm vào bên trong, mơ mơ màng màng mặc cho y sát phạt.
Thế nhưng đúng ngay lúc này, một trận tiếng vang đã cắt ngang hành động của hai người. Lý Tố Khanh và Dạ Chấp rối rít liếc mắt nhìn sang thì thấy Thần Ngọc đang đứng trước cửa, nghẹn họng trân trối nhìn bọn họ.
Vẻ mặt của Dạ Chấp vẫn rất lạnh lùng, đối với loại chuyện thân mật giữa hai người bị Thần Ngọc bắt gặp, hắn dường như chẳng thèm để tâm trong khi Lý Tố Khanh thì lại ho nhẹ vài tiếng, sau đó mím môi cười khẽ, vẫn là bộ dạng nhu hòa điềm đạm như thường ngày, “Thần Ngọc, có chuyện gì ư?”
Bị Lý Tố Khanh hỏi như vậy Thần Ngọc mới hoàn hồn lại, nó tuổi hãy còn nhỏ, dĩ nhiên không biết che giấu suy nghĩ của mình, hai má hằn lên vết xấu hổ, thậm chí còn không dám đối mặt với hai người bọn họ.
Thần Ngọc cúi xuống nhặt lên hộp đựng thức ăn ngã trên mặt đất, may mà đồ ăn bên trong chưa đổ ra ngoài nếu không sẽ rất lãng phí.
Chỉ nghe nó nói: “Hôm qua bác cả và chú út nhà họ Vương săn được một con lợn rừng nên mới gửi một ít thịt nhờ con đưa tới cho tiên sinh bồi bổ cơ thể.” Thần Ngọc vừa nói vừa hốt hoảng liếc mắt sang chỗ khác, dù có thế nào cũng không dám nhìn thẳng vào Lý Tố Khanh.
Lý Tố Khanh sao lại không hiểu tâm tư của nó, y nở nụ cười nhẹ nhàng rồi mới trả lời, “Tốt quá, con cứ đặt lên trên bàn đi, lát nữa ta sẽ ăn.” Dứt lời, y khẽ ho vài tiếng.
Nghe thấy tiếng ho khan của Lý Tố Khanh, Thần Ngọc bất thình lình quay sang nhìn, “Tiên sinh làm sao vậy? Người bị cảm lạnh rồi hả?” Thần Ngọc vừa nói vừa nhanh chóng đặt hộp đựng thức ăn sang một bên sau đó đi đến bên cạnh Lý Tố Khanh.
Nó lại tiếp tục lên tiếng: “Có phải là vì hôm qua lên núi nên mới bị cảm lạnh đúng không? Con đã bảo là sức khỏe người không tốt đừng có đi mà người có chịu nghe đâu.”
Chỉ mới chưa được bao lâu, Thần Ngọc đã trở về dáng vẻ vốn có của mình, nó bắt đầu ở trước mặt Lý Tố Khanh lải nhải không ngớt miệng, hết trách cái này rồi lại trách cái kia.
Lý Tố Khanh không khỏi nở nụ cười, mặt mày nhu hòa, trông cực kỳ đẹp mắt. Y nhấc tay vỗ lên bả vai của Thần Ngọc, “Không sao đâu, cảm lạnh chút thôi, mấy ngày nữa là sẽ khỏi ngay ấy mà.”
Thần Ngọc biết thừa, một khi Lý Tố Khanh đã cố chấp thì không một ai có thể lay chuyển được. Thế nên nó mới khịt mũi coi thường sau đó làm mặt quỷ với y rồi lon ton chạy ra khỏi phòng.
Phía bên ngoài cửa, Thần Ngọc đột nhiên xoay người lại, lớn tiếng nói, “Trong đó có cả phần của tên kia, hứ, hai người tự lấy ăn đi!”
Bắt gặp loại chuyện đáng xấu hổ như vậy, dù cho Lý Tố Khanh có mời Thần Ngọc ở lại cùng dùng bữa thì e rằng Thần Ngọc cũng chẳng bằng lòng, Vì vậy nhân lúc Lý Tố Khanh chưa kịp mở miệng, Thần Ngọc đã ngay lập tức bỏ chạy đỡ mất công bị Lý Tố Khanh giữ lại.
Lý Tố Khanh thấy thế bèn bật cười, cười xong thì quay sang hôn tới tấp lên gương mặt của Dạ Chấp sau đó thủ thỉ nói với hắn, “Ăn trước đã nhé.”
“Ừ.” Dạ Chấp gật đầu lên tiếng. Biểu cảm của hắn trông có vẻ lạnh lùng dửng dưng nhưng nếu nhìn kĩ hơn thì sẽ phát hiện ra, phía sau gáy của hắn giờ đây đã nhuốm đỏ một mảng.