Đời Này Nguyện Cùng Quân

Chương 2: Hai chữ chân tình, là thuốc cũng là độc




Dạ Chấp chẳng biết mình đã ngủ bao lâu, hắn vùng vẫy trong bóng tối, mệt mỏi mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt là một nơi xa lạ. Hắn không biết mình đang ở đâu, đã rơi vào tay kẻ nào.

“Cậu tỉnh rồi à?” Một người đàn ông mặc đồ trắng chậm rãi bước tới, đôi con ngươi êm đềm như mặt nước thoáng rũ xuống, sau đó y nhẹ nhàng chạm vào trán Dạ Chấp khiến Dạ Chấp cảm nhận từng trận mát lạnh sảng khoái truyền đến từ nơi đầu ngón tay.

“Cũng may là cơn sốt đã lùi, nếu không thì gay go rồi.” Tốc độ nói chuyện của người nọ trước sau không đổi, vẫn luôn chậm rãi nhưng lại không khiến người nghe cảm thấy tùy tiện bâng quơ mà là một loại cảm giác điềm tĩnh tốt đẹp.

Dạ Chấp không nhận ra người đàn ông mặc đồ trắng trước mặt, sau một hồi đờ đẫn hắn mới lờ mờ nhớ ra, đây chính là người mà hắn đã gặp trước khi hôn mê.

“Tiên sinh, tiên sinh!”

Dạ Chấp muốn hỏi gì đó nhưng lại bị tiếng gọi cắt ngang, hắn thấy một đứa nhỏ lon ton chạy vào, dáng vẻ nom vô cùng lo âu.

Người nọ mỉm cười: “Thần Ngọc, chớ vội, từ từ nói.”

“Giờ này mà từ từ gì nữa? Tiên sinh mau đi cùng với con! Trần thị ở đầu thôn lại phát bệnh rồi.” Hiển nhiên là thái độ vô tư của người nọ làm cho đứa nhỏ càng thêm nôn nóng, nó gấp rút lôi kéo y, vội vàng muốn chạy ra bên ngoài.

“Được rồi, được rồi.” Người nọ bất đắc dĩ cười nhẹ một cái, lúc nghiêng đầu sang thì thấy Dạ Chấp đang nhìn mình, lông mày y khẽ nhướng, trông rất đẹp mắt, “Cậu cứ nằm yên nghỉ ngơi đi nhé, tôi sẽ quay lại sau.”

Dạ Chấp không đáp, cũng không thu hồi tầm mắt mà chỉ lẳng lặng nhìn người nọ rời đi cùng với đứa nhỏ kia.

Thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, hắn đại khái có thể đoán ra được người nọ rất có thể là thầy thuốc ở đây và y cũng là người duy nhất khám chữa bệnh cho tất cả mọi người lớn nhỏ trong thôn, nếu không sao lại có người gấp gáp muốn y tới thăm khám? Tuy nhiên, không thể loại trừ khả năng là do người nọ có y thuật cao siêu.

Dạ Chấp không tài nào nhớ nổi tại sao mình lại gặp được người đàn ông mặc đồ trắng này, hắn chỉ nhớ mang máng câu nói kia, “Bằng lòng đi cùng với tôi không?”

Tại sao người nọ lại hỏi một câu như vậy, Dạ Chấp đã không còn muốn tìm tòi nguồn cơn nữa. Cảm giác mệt mỏi lại ập đến, hắn tiếp tục mê man chìm vào giấc ngủ. Lần thứ hai tỉnh dậy, mở mắt ra là đã thấy người nọ xuất hiện trong tầm nhìn.

Lúc này trên trán người đàn ông mặc đồ trắng rịn đầy mồ hôi, hàng mi cong rũ xuống. Song, nét mặt thì vẫn nhu hòa như trước, thao tác nhẹ nhàng tỉ mỉ. Người nọ dường như nhận ra Dạ Chấp đã tỉnh, đôi con ngươi khẽ chớp, hai người bốn mắt nhìn nhau. Y mỉm cười dịu dàng sau đó dò hỏi,  “Đói bụng chưa? Cơm canh đạm bạc chẳng biết có hợp khẩu vị cậu không.”

“Anh…” Dạ Chấp nhíu mày nhìn người nọ, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe y chậm rãi trả lời, “Lý Tố Khanh, tôi tên là Lý Tố Khanh.”

Dạ Chấp vốn không phải văn nhân nhã sĩ (1) gì, mặc dù biết chữ nhưng những thứ thi ca phong hoa tuyết nguyệt hắn lại chẳng rành, tuy vậy điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến cảm nhận của hắn, rằng đây là một cái tên hay.

“Ừ.” Dạ Chấp đáp lời, hơi thở có vài phần mỏng manh.

Lý Tố Khanh biết hắn sốt cao vừa hạ, cơ thể đương nhiên sẽ suy yếu. Y làm nốt công việc trên tay sau đó xoay người mang đến một bát cháo.

Dạ Chấp thấy cánh tay mình được quấn một lớp băng gạc nhét đầy thảo dược thì mới biết hóa ra người nọ đang chữa thương cho mình. Thế nhưng hắn lại hoàn toàn không hay biết gì, từ đó cho thấy thủ pháp của người nọ vô cùng điêu luyện.

“Cậu bị thương nặng, hôn mê mấy ngày không ăn, trước tiên hãy nếm thử chút cháo lót dạ cái đã.” Lý Tố Khanh đỡ Dạ Chấp ngồi dậy, y dùng một thứ mềm mại làm đệm lưng cho Dạ Chấp phòng trường hợp đụng đến vết thương phía sau lưng của hắn.

Hiện tại toàn thân Dạ Chấp vô lực nên cũng lười phản kháng, đành phải mặc kệ cho Lý Tố Khanh giúp đỡ.

Dạ Chấp cứ như thế ở lì tại một nơi không được tính là y quán này để dưỡng thương. Hắn chưa bao giờ trông thấy Lý Tố Khanh tức giận vì bất cứ chuyện gì, vẫn là nụ cười êm đềm như làn nước cùng với một đôi con ngươi trong trẻo như thể nhìn thấu hết thảy mọi điều trên thế gian.

Hơn nữa, tính cách của Lý Tố Khanh quả thực quá vô tư, vô tư đến mức làm người khác phải lo lắng. Có lẽ là bởi tính tình như vậy cho nên mới có đứa nhỏ tên Thần Ngọc kia sốt sắng lôi kéo y đi đến từng nhà khám chữa bệnh.

Một cuộc sống bình dị không sóng gió nhưng vẫn an yên tốt đẹp.

Lý Tố Khanh khám bệnh trở về thì thấy Dạ Chấp đứng ở trước sân, không biết đang nhìn cái gì, y tiến lên phía trước, khóe môi nở nụ cười nhẹ, “Khá hơn chút nào chưa? Cậu nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn. Chỉ cần đừng hoạt động quá mức là được.”

Trong lúc nói chuyện, Lý Tố Khanh thường xuyên mắc bệnh nghề nghiệp, mở miệng ba câu là loại xoay quanh chức trách của mình. Dạ Chấp riết cũng thành quen nên chỉ gật đầu coi như là đáp lời. Mặc dù hắn không ưa nói cười nhưng Lý Tố Khanh sẽ không vì thế mà để bụng, cứ như thể y luôn hiểu hết những gì mà hắn muốn biểu đạt thông qua từng lời nói và hành động.

Cái gì gọi là vùng đất tạo nên con người (2), sau khi nhìn thấy nếp sống ở nơi này, Dạ Chấp rốt cuộc đã hiểu tính cách vô tư của Lý Tố Khanh từ đâu mà ra, chẳng qua là mức độ vô tư của y có hơi quá.

Thời điểm còn ở Thất Tuyệt Môn, Dạ Chấp hiếm khi nào giao lưu với người khác, duy chỉ có lúc đi lấy tính mạng của người ta mới coi như là tiếp xúc nhiều. Bất kể kẻ bị giết là người tốt hay xấu, chỉ cần kẻ đó nằm trong danh sách do môn chủ đề ra thì đối với hắn mà nói, tất cả đều đáng chết.

Vì vậy, việc thân cận với Lý Tố Khanh khiến hắn cảm thấy rối bời, càng không biết nên trả lời y như thế nào. Do đó, hắn luôn dùng những câu ngắn gọn để đối đáp, tỏ vẻ là hắn đã nghe thấy và hiểu được. Điều này vô hình trung trong mắt người ngoài, hắn là một gã nghiêm túc không thích nói cười. Tuy nhiên, xác thực là hắn cố ý tạo sự xa cách như vậy.

Song, Lý Tố Khanh chẳng hề bận tâm, rất có thể là bởi tính tình của y như thế cho nên mới phản ứng chậm hơn người bình thường đôi chút. Hoặc cũng có thể nói là, nếu một ngày nào đó bỗng dưng có kẻ tới bắt cóc y chỉ sợ rằng y còn không biết là mình bị bắt cóc.

Nguyên do cũng là bởi thôn nhỏ này chẳng mấy giàu có, thế nên số hộ có thể chi trả tiền để Lý Tố Khanh đến tận nơi chữa trị là rất ít. Nhưng nếu không cho thứ gì thì vị thầy thuốc duy nhất trong thôn này lại không có nguồn thu nhập. Vì vậy, sẽ luôn có người gửi lương thực và rau dưa đến nhà cho Lý Tố Khanh.

Tất nhiên là Lý Tố Khanh chưa bao giờ ngửa tay lấy tiền, điều đó khiến người dân trong thôn càng thêm áy náy, khiến cho họ mãi chẳng thể quên trong thôn này còn tồn tại một vị thầy thuốc họ Lý.

“Dạ nhi, cậu có khó chịu khi tôi gọi cậu như thế không?” Đôi mắt của Lý Tố Khanh trong veo như hồ nước, nét mặt vô cùng dịu dàng, cho dù muốn từ chối cũng không cách nào nói ra khỏi miệng. Dạ Chấp không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.

“Ngày mai tôi sẽ lên núi hái thuốc, vết thương của cậu cần phải được đắp thuốc mới nhanh lành. Tôi đã nhờ Thần Ngọc đến chăm sóc cho cậu, cậu không thấy phiền chứ?” Lý Tố Khanh vừa chậm rãi thái rau vừa nói chuyện với hắn.

“Không cần, bị thương thế này không chết được đâu.” Giọng điệu của Dạ Chấp lãnh đạm thờ ơ, nghe không ra cảm xúc, trên mặt cũng chẳng biểu lộ điều gì.

Nghe được mấy lời của Dạ Chấp, Lý Tố Khanh chẳng có vẻ gì là tức giận, trái lại, vẫn cứ mềm mỏng nói, “Tôi thiếu một vài loại thuốc, cần phải lên núi tìm.”

Lý Tố Khanh đã bảo như thế rồi thì Dạ Chấp cũng không cần nhiều lời thêm nữa. Hắn chưa từng được ai chăm sóc chu đáo như vậy, hiển nhiên là sẽ không biết phải đối phó với tình huống trước mặt ra sao. Huống hồ Thất Tuyệt Môn chưa bao giờ đề cập đến tình nghĩa, từ khi còn nhỏ, hắn vốn đã không hiểu những thứ đó có ý nghĩa gì.

Đôi lông mày đẹp như tranh vẽ của Lý Tố Khanh khẽ khàng nhếch lên, y cười khúc khích rồi tập trung vào việc thái rau. Bởi vì luôn thui thủi một mình ở chốn này, tuổi tác cũng coi như là đã đến lúc phải tính đến chuyện cưới xin thế nhưng vẫn chưa thấy y thành gia lập thất.

Theo lẽ thường mà nói, Lý Tố Khanh tuấn dật hệt trích tiên, tấm lòng lại lương thiện nhân hậu, nhất định phải có kha khá người tới làm mai mới đúng. Thế nhưng y lại chẳng có vợ con.

Dạ Chấp dựa vào thành cửa, hai tay ôm ngực, lặng yên nhìn Lý Tố Khanh. Người nọ cũng không vì thế mà cảm thấy xấu hổ, tiếng thái rau của y vẫn văng vẳng đều đặn bên tai hắn.

Bỗng nhiên, một nhánh tóc đen từ bên thái dương của Lý Tố Khanh nhẹ nhàng rơi xuống che mất khuôn mặt tuấn tú của y, Dạ Chấp đành phải thay y vén lọn tóc ra phía sau mang tai. Lý Tố Khanh cũng bất thình lình giơ tay toan gạt lọn tóc sang một bên nhưng trong lúc vô ý đầu ngón tay lỡ chạm phải lòng bàn tay của Dạ Chấp.

Sau một thoáng giật mình, Lý Tố Khanh không đến mức kinh ngạc lúng túng, vẫn là một gương mặt hiền hòa dịu êm, tựa hồ cả thế gian đã mất đi sắc màu chỉ vì nụ cười nhẹ nhàng ấy.

Dạ Chấp hoàn toàn sửng sốt trước hành vi của bản thân, đợi đến khi hoàn hồn, hắn buộc phải giả vờ rút tay về. Dạ Chấp bất chợt cảm thấy từ tận sâu đáy lòng dường như có thứ gì đó nhảy nhót muốn phá kén chui ra khiến cho hắn có chút cáu kỉnh.

Lý Tố Khanh không phát giác được sự cáu kỉnh của Dạ Chấp, đúng như những gì Dạ Chấp nói, y là một kẻ vô tư, loại tính cách thế này e rằng cả đời cũng không thể thay đổi.

May mắn là người dân thôn này hiền lành chất phác, bằng không hắn thật sự không biết làm cách nào mà y có thể sống sót đến tận bây giờ. Ít nhất thì với sự hiểu biết của Dạ Chấp, tính tình như vậy mà ở Thất Tuyệt Môn bảo đảm chỉ có con đường chết.

Mặc dù nhận định như vậy nhưng Dạ Chấp vẫn tránh không khỏi suy nghĩ, có lẽ là bởi tính cách như thế mới khiến cho người này ôn hòa tựa gió xuân, mới khiến cho người ta kìm lòng không đậu, rất muốn đến gần.

Dạ Chấp thoáng ngạc nhiên trước lối suy nghĩ này của mình, có điều may ở chỗ là Lý Tố Khanh không hề nhận ra sự bất thường của hắn.