Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 94




“Nhưng Tống Thu Hàn còn lười đi dạo phố, thế giới ăn chơi ở đâu ra?” Vẻ mặt Lâm Xuân Nhi vô cùng nghiêm túc.

Ngón tay Tống Thu Hàn khẽ nhéo vành tai cô, khiến cô quay mặt về phía anh: “Sao em nhiều thắc mắc vậy? Em quen Trần Khoan Niên bao lâu rồi mà vẫn nghĩ lời nói của cậu ta là thật à. Có ngốc không?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Ừm.” Lâm Xuân Nhi nắm tay anh, mười ngón đan vào nhau đặt lên đùi, thân thiết tự nhiên, bằng phẳng vô tư, nhưng người khác thấy lại không chịu được.

“Trước mặt chúng tôi, cậu đừng tiếp xúc thân thể với Lâm Xuân Nhi được không?” Loan Niệm rất ít khi lên tiếng bỗng nói: “Quan tâm tới cảm xúc của người già neo đơn được không hả?”

“Dạo gần đây tuần nào cậu cũng bay đến Cáp Nhĩ Tân cơ mà, neo đơn thế nào được?” Đàm Miễn hỏi anh ta.

Loan Niệm nhún vai: “Cậu nghĩ là thật, nhưng người ta lại đang dạo chơi nhân gian, không neo đơn thì làm sao đây?” Nhớ đến Hướng Chi Đào, anh lại hơi đau tim, trước kia là một cô gái ngoan ngoãn cỡ nào, nay lại biến thành một con ngựa hoang ngang bướng khó thuần phục: “Không nhắc đến cô ấy nữa, nói chuyện của các cậu đi.” Loan Niệm không muốn nhắc đến Hướng Chi Đào. Lần nào anh ta cũng muốn kiếm cớ bay đến Cáp Nhĩ Tân, nhưng rất ít khi gặp được cô ấy. Bây giờ cô ấy rất thích chơi bời, cứ đến cuối tuần là sẽ tắt di động ra ngoài chơi, Loan Niệm từng cố tình đến đó hai lần trong giờ làm việc, nhưng cô ấy lại bảo mình có xã giao nên không muốn gặp anh ta.

“Xem kìa, quý công tử của chúng ta nay cũng bị phụ nữ ép điên rồi.” Trần Khoan Niên cười phá lên: “Hòa thượng đừng xuống núi nhé, phụ nữ dưới núi là hổ dữ đấy.”

“Ân Tố Tố đã nói rồi, phụ nữ càng xinh đẹp càng biết nói dối.” Tiết Lộ Dao nhún vai: “Cho nên đừng trêu chọc phụ nữ thì hơn.”

Lâm Xuân Nhi ho lớn tiếng, nhắc nhở mọi người ở đây còn có một phái nữ. Tống Thu Hàn lại cười nhéo má cô: “Không sao, em không xinh đẹp mà.”

“Ồ thế à?” Nghe thấy câu này, Lâm Xuân Nhi đặt tay lên vạt áo, giả vờ như định cởi áo ra. Bên trong cô mặc một cái áo rất đẹp, Lâm Xuân Nhi cực kỳ thích phối đồ bên trong, không khoe ra chút thì quá tiếc. Tống Thu Hàn nhanh tay đè tay cô lại: “Em định làm gì?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Nóng quá.”

“Vậy em cứ nóng đi. Lúc nóng lúc lạnh sẽ dễ bị cảm đấy.”

“Không được, em muốn làm phụ nữ xinh đẹp.”

“… Em xinh đẹp nhất.” Tống Thu Hàn nghiêm túc nói: “Vừa rồi anh nói vậy là trêu em thôi.”

Lâm Xuân Nhi không nhịn được mà mỉm cười. Cô rất thích trêu Tống Thu Hàn, trước kia Tống Thu Hàn là thiếu niên vô cùng sáng sủa hoạt bát, ngày nào cũng náo nhiệt vui sướng, vậy mà bây giờ ngay cả dạo phố cũng không muốn, như một người thanh tâm quả dục: “Thế thì em… cứ chịu nóng như vậy à?”

“Vậy thì đành phải làm em chịu khổ rồi.” Tống Thu Hàn hết cách với Lâm Xuân Nhi, thấy cô nhướng mày, anh vội nói thêm: “Phụ nữ không phải hổ, phụ nữ cũng không nói dối.” Bỏ phe ta theo phe địch.

Thấy Tống Thu Hàn như vậy, Tiết Lộ Dao chậc lưỡi lên tiếng: “Không ngờ lúc còn sống lại được thấy sếp Tống bị chế ngự, cũng không uổng công tôi sống mấy chục năm nay.”

“Làm vậy cũng không mất mặt.” Tống Thu Hàn đáp lại. Hiện tại lập trường của anh cực kỳ rõ ràng, anh rất sợ Lâm Xuân Nhi nổi hứng sẽ thật sự cởi chiếc áo hoodie rộng thùng thình này ra, để lộ chiếc áo cổ chữ V khoét sâu lộ rốn của mình. Da cô trắng tuyết, đường cong rõ ràng, là tuyệt sắc chốn nhân gian. Đẹp thì đẹp thật, nhưng không thể để mấy người này được ngắm.

Bên ngoài nhà hàng đèn đuốc sáng trưng, dưới ánh đèn là các sạp hàng nhỏ len lỏi, xa hơn một chút có một cô gái bán hoa đứng đó. Có lẽ mới bán hoa ngày đầu nên trông cô ấy hơi nhút nhát, đứng ở đó không chịu bước lên phía trước. Tống Thu Hàn liếc nhìn mấy lần rồi đứng dậy ra ngoài, lấy hai đóa hoa thược dược nở rộ trong lẵng hoa của cô ấy. Thược dược trắng thoạt nhìn như cục bông, còn thược dược đỏ như ráng mây nơi chân trời, đều rất đẹp. Anh cầm hai đóa thược dược bước vào nhà hàng, đặt vào tay Lâm Xuân Nhi, chỉ là động tác vô cùng đơn giản thế này thôi, nhưng anh lại đỏ mặt.

Mấy người còn lại la ó trêu đùa, Lâm Xuân Nhi chống tay lên má, cười khúc khích nhìn Tống Thu Hàn, sau đó cầm đóa thược dược đỏ cắm bên cạnh cột tóc đuôi ngựa, cười tủm tỉm nhìn anh. Tâm ý của anh đấy, tặng cô hai đóa hoa trước mặt mọi người, trông rất ngượng nghịu gượng gạo, nhưng cũng rất gợi cảm. Trái tim cô cũng đập thình thịch, thật kỳ lạ, bất kể phụ nữ bao nhiêu tuổi cũng sẽ vẫn tim đập thình thịch vì được người trong lòng tặng hoa.

Lâm Xuân Nhi thích hai đóa hoa này, lắc lư đầu hỏi nhỏ Tống Thu Hàn: “Đẹp không?”

“Đẹp.”

“Kiếp này đeo hoa, kiếp sau xinh đẹp.”

“Kiếp này cũng xinh đẹp.” Tống Thu Hàn khẽ giọng nói với cô, anh không muốn bị người khác nghe thấy những lời này, đây là lời thì thầm chỉ thuộc về hai người. Lâm Xuân Nhi thật sự rất xinh đẹp, cô không phải mẫu phụ nữ sẽ khiến người ta choáng ngợp ngay từ ánh nhìn đầu tiên, vẻ đẹp của cô ẩn giấu trong bản chất con người cô, phải quan sát thật kỹ mới phát hiện được. Mà một khi đã phát hiện vẻ đẹp này rồi thì không thể rời mắt khỏi cô được nữa. Giống như bây giờ, cô ngồi trong nhà hàng này, cài một bông hoa thược dược đỏ bên tóc mai khiến khuôn mặt cô trở nên hồng hào, vậy mà cô không tự biết, chỉ quan tâm đóa hoa ấy có bị rơi không, sau đó quay sang cụng ly với người khác, mang theo vẻ đẹp chân chất mộc mạc.

Ngón tay anh nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay cô, lại mỉm cười với cô.

Tống Thu Hàn thích bữa tiệc như thế này, không phải xã giao mà chỉ đơn thuần ba năm người tri kỷ ngồi với nhau tán gẫu, lại thêm cô gái mình yêu ngồi bên cạnh, anh có thể nắm tay cô bất cứ lúc nào. Không phải ai cũng có được niềm hạnh phúc nhỏ bé như anh, cứ nhìn Loan Niệm đi, cô gái hồi trước từng khăng khăng một mực sẽ ở bên anh ta đến sông cạn đá mòn nay lại chẳng buồn nhìn anh ta lấy một lần. Tống Thu Hàn cảm thấy so với Loan Niệm, mình thực sự rất hạnh phúc.

Khi có so sánh thì niềm hạnh phúc ấy trở nên vô cùng đáng quý.

Mọi người trò chuyện trời nam biển bắc, ban đầu Tống Thu Hàn còn thấy hơi lo lắng, sợ Lâm Xuân Nhi sẽ không thích bạn bè mình. Nhưng Lâm Xuân Nhi đã nhanh chóng giúp anh yên lòng, đề tài nào cô cũng có hứng thú, cô sẽ không im lặng ngồi bên cạnh anh mà nghiêm túc tham gia vào đối thoại. Cô nói chuyện rất thú vị, cứ nói được năm bảy câu là lại thả một miếng hài, vô cùng phóng khoáng, thường xuyên chọc cười mọi người. Ngay cả Tiết Lộ Dao ái ngại cô cũng bị cô thuyết phục, sau ba tuần rượu bắt đầu vỗ vai Tống Thu Hàn nói: “Người anh em, cậu tinh mắt lắm đấy.”

Tất nhiên Tống Thu Hàn biết đây không phải lời khách sáo. Lâm Xuân Nhi được bạn bè của mình chấp nhận, điều này khiến anh vô cùng hãnh diện. Nhưng anh vẫn tập trung chú ý tới tay Lâm Xuân Nhi, vẫn sợ cô uống hăng máu lên sẽ cởi chiếc áo hoodie trên người ra.

Lâm Xuân Nhi vẫn không tháo đóa hoa cài bên tóc mai, cho đến khi họ đã ngà ngà say, cả nhóm giải tán, cô mới cầm hai đóa hoa trên tay, nắm tay Tống Thu Hàn ra ngoài. Lúc này cô ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

“Chúng ta đi bộ về được không? Khoảng năm cây số, đi tầm một tiếng.” Lâm Xuân Nhi ăn cơm, còn uống rượu nữa nên muốn vận động một chút, khống chế tốc độ gia tăng hàm lượng đường trong cơ thể.

“Ừ.” Tống Thu Hàn nhìn cô cẩn thận đặt hai đóa hoa trước ngực, sợ bị người đụng hỏng, bèn cười hỏi cô: “Em thích à?”

“Thích gì cơ?”

“Hoa.”

“Em thích.”

“Thích lắm à?”

“Ừm.” Lâm Xuân Nhi gật đầu, đưa hoa đến bên mũi ngửi.

Tống Thu Hàn nghiêng đầu nhìn Lâm Xuân Nhi, cảm thấy người phụ nữ này thật kỳ lạ. Cô không thích hàng xa xỉ, trong tủ quần áo của cô chỉ có chiếc túi tote để đựng máy tính là có nhãn hiệu. Cô cũng không ha m m uốn đá quý ngọc ngà, khuyên tai mà cô từng đeo đều không phải đồ của nhãn hàng nổi tiếng, nhưng cô lại có một cây bút máy đắt tiền. Cô sẽ cẩn thận nâng niu hai đóa hoa thược dược tầm thường, cũng sẽ khóc vì nghe thấy một câu chuyện cảm động.

“Nếu em thích hoa đến thế thì có thể trồng một ít trong nhà kính của anh. Lúc đi dì Thượng đã tặng mấy chậu hoa ở đó cho người khác rồi, giờ trong nhà kính chẳng có chút xanh lục nào hết.” Tống Thu Hàn đề nghị: “Cũng có thể đặt một chiếc bàn nhỏ trong nhà kính, mùa hè nghe mưa mùa đông ngắm tuyết, chắc sẽ rất tuyệt.”

“Thế ngày mai chúng ta tới đó trồng hoa à?” Nghe thấy sắp trồng hoa, Lâm Xuân Nhi vui sướng phấn chấn.

“Ừ, ngày mai ngủ dậy mình lái xe về nhà, trồng hoa nấu cơm, buổi tối có thể xem phim trắng đen trong rạp chiếu phim tư nhân mà em thích, sáng ngày kia trở về.” Tống Thu Hàn dừng lại một chút: “Hồi trước em bảo những ngày làm việc sẽ ở nhà em là vì cách gần nơi làm việc của anh và em, có thể giảm bớt thời gian đi làm; đến cuối tuần về chỗ anh, sẽ được yên tĩnh. Những lời này còn có hiệu lực không?”

Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Vốn dĩ không có hiệu lực đâu, nhưng vì hôm nay anh tặng em hai bông hoa đẹp, mặc dù em xinh đẹp thật, nhưng không thể làm phụ nữ nói dối như lời Ân Tố Tố được.” Cô cứ đau đáu tới chuyện phải đính chính cho sắc đẹp của mình, trông cứ như cô nàng thù dai vậy.

“Em có sợ sống chung với anh không?” Tống Thu Hàn lại hỏi cô.

“Anh là sài lang hổ báo hay gì?”

“Anh sẽ ăn thịt người đấy.” Tống Thu Hàn nghiêm túc nói: “Đêm qua anh đã ăn thịt em rồi.” Tống Thu Hàn ám chỉ.

Cuối cùng Lâm Xuân Nhi cũng đỏ mặt: “Em nghi ngờ anh đang gạ tình em, nhưng em không tìm được bằng chứng.”

Cuối cùng Tống Thu Hàn cũng hòa được một ván, trong lòng hơi đắc ý, không giấu nổi nét mặt vui mừng.

Thấy thế, Lâm Xuân Nhi nhón chân nhẹ nhàng chạm vào môi anh: “Nhưng may mà hôm nay nghe lời anh, bây giờ đúng là hơi lạnh thật! Chúng ta thi đi bộ đi!” Lâm Xuân Nhi đẩy Tống Thu Hàn ra, một tay cầm hoa đặt trước ngực, tay còn lại vung thật nhanh phối hợp với bước chân. Tư thế đi bộ này của cô quá đáng yêu, Tống Thu Hàn đứng tại chỗ cười một lát mới đuổi theo.

Tống Thu Hàn người cao chân dài, đuổi kịp cô không tốn sức lực, vừa đi bên cạnh cô vừa hỏi: “Cược cái gì?”

“Đêm nay anh thua thì ngủ phòng khách.”

“Anh thắng thì sao?”

“Anh thắng thì ngủ bên cạnh em.”

Tiền đặt cược này rất tốt, tất nhiên Tống Thu Hàn sẽ không nhường cô. Anh cứ đi bên cạnh cô mãi, tới khi sắp đến cửa căn hộ thì bỗng tăng tốc độ, chạm vào cửa nhà trước. Hành vi này quá ấu trĩ, hai người nhìn nhau một lát, đều buồn cười. Vào nhà, Lâm Xuân Nhi đẩy Tống Thu Hàn đi tắm rửa, còn cô vào phòng ngủ gọi điện thoại cho Trần Khoan Niên.

“Cái giá để về nước của Tống Thu Hàn mà lúc nãy cậu nói là gì?” Vừa rồi trên bàn tiệc, rõ ràng Tống Thu Hàn đã đột ngột ngăn cản Trần Khoan Niên.

Trần Khoan Niên không ngờ cô lại hỏi vậy, không khỏi sửng sốt: “Tớ không biết đâu, cậu đừng hỏi tớ.”

“Cậu không nói chứ gì? Thế tớ đi tìm Tiêu Muội nhé!” Lâm Xuân Nhi hù dọa anh ta. Trần Khoan Niên vội van xin: “Tống Thu Hàn không cho tớ nói, tớ nói xong, cậu cứ coi như không biết đi, có được không?”

“Được, nói đi.”

“Cậu ấy ký hợp đồng đánh cuộc công trạng với công ty.”

“Không có cá nhân nào ký hợp đồng đánh cuộc với công ty cả, hình thức này không được chấp nhận.”

“Cậu cứ hiểu nôm na thế thôi, đại khái là ý đó đó.”

“Điều kiện là gì?”

“Tớ không rõ. Tớ thật sự không biết, tớ mà biết nhất định sẽ nói với cậu.”

“Ờ.”

Lâm Xuân Nhi cúp điện thoại, nghe thấy tiếng nước ào ào trong nhà vệ sinh. Giờ đây Tống Thu Hàn chín chắn kín tiếng, ở nơi cô không nhìn thấy, anh chính là một con sói. Anh giấu cô cũng có cái lý của anh, tất nhiên Lâm Xuân Nhi sẽ không gặng hỏi tới cùng, chỉ cảm thấy chắc trong khoảng thời gian ở nước Mỹ, anh đã phải vất vả lắm đúng không?

Khi Tống Thu Hàn ra ngoài, tóc anh vẫn còn nhỏ nước, anh dùng khăn lông lau lung tung trên đầu rồi đi đến ngồi xuống cạnh Lâm Xuân Nhi. Lâm Xuân Nhi đứng dậy cầm khăn lông lau tóc giúp anh. Tống Thu Hàn ngửa đầu nhìn cô, góc độ ngửa đầu này của anh rất chuẩn, khiến anh hơi kích động.

“Anh uống rượu.” Anh nói một câu không đầu không đuôi.

“Em cũng uống rượu.” Lâm Xuân Nhi dùng khăn mặt che mắt anh: “Anh chờ em.”