Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 91




Trước mắt là một con đường lầy lội dẫn đến phương xa, đưa mắt không thấy điểm cuối.

Viên Như đeo tay nải chạy thục mạng trên đường, nước bùn bắn ướt ống quần của cô, nhưng cô vẫn không dừng bước. Khi cô chạy đến dưới ánh nắng bình minh đầu tiên, cuối cùng dừng lại, ngoảnh đầu nhìn con đường mình vừa chạy qua, đôi môi cô run rẩy, một giọt nước mắt lấp lánh trong đôi mắt. Nhưng cô chỉ dừng lại một khắc rồi tiếp tục xoay người rời đi, bóng lưng tràn ngập kiên quyết, không còn quay đầu lại lần nào nữa.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Đây là bộ phim đầu tiên trong series phim ngắn của công ty Lâm Xuân Nhi, tên là “Chạy trốn”, kể lại câu chuyện có thật về một cô gái chống lại thế tục tàn nhẫn, đêm tân hôn vô tình gi ết ch ết chú rể rồi bỏ trốn.

Câu chuyện này rất tàn nhẫn, Lâm Xuân Nhi đứng trước camera quan sát một lát, thấy Viên Như nhập diễn rất sâu, khắc họa cô gái ấy vào trong khung của mình, khiến người ta kính trọng.

“Diễn tốt thật.” Lâm Xuân Nhi quay sang nói với Kiều Hạn Văn: “Lời đề nghị của anh quá tốt.”

“Mỗi người đều có chuyên môn riêng.” Kiều Hạn Văn nói: “Series phim sau này của cô có thể mời tôi làm đạo diễn.”

“Hả?”

Kiều Hạn Văn nhún vai: “Cô sợ tôi không làm được à?”

“Không phải.” Lâm Xuân Nhi giải thích: “Sợ không mời nổi anh.”

“Tôi không cần tiền của cô.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Anh cứ không cần tiền của tôi như thế làm tôi sợ đấy.” Lâm Xuân Nhi nhìn Kiều Hạn Văn.

Kiều Hạn Văn cười với cô: “Cô rất giống bạn gái mối tình đầu của tôi.”

“Motif mối tình đầu à, thật máu cún.” Lâm Xuân Nhi cười nói, vừa xoay người lại thì bị Kiều Hạn Văn kéo cổ tay, nghe Kiều Hạn Văn nói bên tai cô: “Hay là lấy thân ra trả đi?” Hơi thở của anh ta phất qua gò má Lâm Xuân Nhi, sau đó nhanh chóng buông cô ra, cười khẽ ra tiếng: “Tôi chịu thiệt chút cũng được.”

Lâm Xuân Nhi lại cầm di động gửi tin nhắn thoại cho Tiểu Hỷ: “Đi liên lạc với nam diễn viên mới, series phim này không cần Kiều Hạn Văn nữa.”

Kiều Hạn Văn cướp lấy di động của cô, bấm thu hồi tin nhắn: “Trêu một tí cũng không được à?”

Lâm Xuân Nhi bắt chước lại cái điệu nhướng mày của anh ta. Máu không chịu thua kém ai của cô lại nổi lên, Kiều Hạn Văn trả điện thoại di động cho cô: “Người phụ nữ như cô, tôi thật sự không dám bắt cô lấy thân ra trả đâu. Cô chẳng hiểu chút phong tình nào, ở trên giường chắc cũng giống hệt tảng đá thôi.”

Di động vang lên, anh ta tiện tay bắt máy, là Vương Cẩn: “Chị cả đêm không ngủ hay mới tỉnh dậy đấy?”

“Mới tỉnh dậy.” Giọng Vương Cẩn rất yếu, vừa bò ra từ cửa tử, bây giờ còn sức để nói chuyện đã là may mắn lắm rồi: “Ngày kia sẽ đi gặp đạo diễn đấy, cậu đừng quên.”

“Ừ. Chị tĩnh dưỡng cho khỏe đi.”

“Cậu đang ở bên cạnh Lâm Xuân Nhi hả?”

“Ừ.”

“Tôi muốn nói mấy câu với cô ấy.”

“Không được.” Kiều Hạn Văn quyết đoán từ chối, xoay người rời xa mấy bước, nhỏ giọng nói: “Chị đừng tính kế Lâm Xuân Nhi, chuyện giữa tôi và cô ấy không cần chị lo.”

“Nói lời hay cũng không được ư?”

“Không được. Chị đừng thấy vết sẹo lành mà quên cơn đau.” Kiều Hạn Văn cúp máy.

Khi anh ta xoay người lại, nhóm Lâm Xuân Nhi đã bắt đầu dọn dẹp thiết bị mang lên xe. Đây là bộ phim đầu tiên trong series phim ngắn, Lâm Xuân Nhi đi theo ekip ngay từ những ngày đầu bấm máy, chờ họ lái xe về đến nội thành thì sắc trời đã sáng trưng. Kiều Hạn Văn bảo tài xế đưa Viên Như về nhà trước, sau đó đến lượt Lâm Xuân Nhi.

Mấy ngày gần đây cô đều không ngủ yên giấc, đến cổng khu chung cư thì xua tay với người trong xe, nói qua khe hở cửa kính xe: “Anh đừng xuống xe, không chừng lại gặp phiền phức. Lần sau gặp lại nhé.”

“Chú ý an toàn.” Kiều Hạn Văn kéo cửa kính xe lên, khi ngoảnh đầu lại thì thấy Tống Thu Hàn đang đứng dưới tàng cây. Khóe môi anh ta cong lên, chẳng buồn chào hỏi tiếng nào mà bảo tài xế lái xe đi luôn.

Rạng sáng hôm nay Tống Thu Hàn mới đến nơi, lo rằng mình gọi điện thoại sẽ quấy rầy giấc ngủ của Lâm Xuân Nhi nên gọi tài xế lái xe đến đây, tìm một chỗ chờ cô, định chờ đến khi trời sáng hẳn rồi mới gọi điện cho cô. Ai ngờ lại thấy cô bước xuống từ một chiếc xe, cửa xe vừa mở ra một chút, anh nhìn thấy Kiều Hạn Văn ngồi trong xe. Tống Thu Hàn chưa bao giờ cảm thấy Lâm Xuân Nhi và Kiều Hạn Văn sẽ có chuyện gì, anh chỉ thấy hơi buồn bã.

Anh vẫn luôn biết Lâm Xuân Nhi cố gắng làm việc hưởng thụ cuộc sống, bạn bè khắp thiên hạ, có anh hay không cũng sẽ sống rất tốt, thậm chí có lẽ đã quên mất anh rồi. Lâm Xuân Nhi rất biết cách làm bản thân thỏa mãn, trong lòng anh cứ nhớ thương cô có lẽ sẽ là gánh nặng đối với cô. Tống Thu Hàn lập tức lái xe về nhà, không hề nghỉ ngơi chút nào, kết nối cuộc họp online.

Ba ngày sau Thịnh Thông sẽ tổ chức hội nghị thượng đỉnh ngành nghề, đến lúc đó sẽ công bố địa điểm di dời của trụ sở chính khu vực châu Á, đồng thời tiến hành chính thức bổ nhiệm chức vụ cho anh. Anh cần làm bài diễn thuyết dài ba mươi phút để giới thiệu chiến lược tương lai của Thịnh Thông khu vực châu Á, đồng thời tuyên bố giá trị quan và sứ mệnh mới.

Bản thảo của buổi diễn thuyết này Tống Thu Hàn đã bảo nhà cung cấp sửa lại hai lượt rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ đặc sắc. Anh nhớ tới Lâm Xuân Nhi, nếu cô ở đây thì có lẽ chỉ cần hai ba lượt sẽ sửa lại một bản hợp ý anh nhất.

Lâm Xuân Nhi ngủ đến buổi chiều, vừa tỉnh dậy đã thấy thư mời điện tử mà chú Trương gửi cho cô: “Ba ngày sau cùng tham gia nhé? Chú xem nội dung chương trình thì thấy sẽ công bố chiến lược trong năm năm tới của Thịnh Thông. Ông lớn ảnh hưởng tới hướng gió của ngành nghề đấy, đáng để đi xem.” Đúng lúc chú Trương về nước tham gia một sự kiện, chờ tới khi chuyến đi từ thiện kết thúc. Sau khi nhận được thiệp mời, ông ấy cảm thấy nên dẫn Lâm Xuân Nhi ra ngoài làm quen mở rộng mối quan hệ.

“Vâng.” Lâm Xuân Nhi trả lời, nhớ tới ánh mắt của Tống Thu Hàn khiến cô hoảng hốt khi cô và Lương Ngộ cùng nhau đưa ra đề án cho Thịnh Thông khu vực Trung Quốc. Không biết bây giờ anh có khỏe không? Chắc sắp đi nhậm chức ở Singapore rồi nhỉ?

“Không phải bạn trai cháu ở công ty này à?” Chú Trương bỗng hỏi.

Lâm Xuân Nhi không biết nên trả lời ông ấy như thế nào. Chú Trương không biết chuyện cô và Tống Thu Hàn đã chia tay, không chỉ chú Trương không biết mà hội Tiểu Hỷ cũng không biết. Cô nghĩ rằng dù sao Tống Thu Hàn đã đi rồi, sau này sẽ không trở về nữa, dần dần mọi người sẽ quên thôi.

Lâm Xuân Nhi giả vờ không nghe thấy câu hỏi của chú Trương, chỉ hỏi ông ấy: “Mấy giờ gặp ạ?”

“Một giờ rưỡi chiều nhé?”

“Vâng.”

Những lúc chú Trương lộ diện đều cực kỳ hoành tráng. Lâm Xuân Nhi vừa gặp mặt ông ấy thì đã thấy Thịnh Thông phái chuyên gia đến đón họ vào phòng nghỉ của khách VIP sau sân khấu. Lâm Xuân Nhi nháy mắt với chú Trương: “Ông lớn mãi đỉnh.”

Chú Trương nháy mắt với cô, ý là mặc dù không còn vinh quang nữa nhưng vẫn còn dư uy.

Lâm Xuân Nhi đi theo ông ấy vào phòng nghỉ của khách VIP, xem ông ấy hàn huyên với mấy nhân vật nổi tiếng đến đây trước, sau đó chú Trương lần lượt giới thiệu Lâm Xuân Nhi cho những người đó. Lâm Xuân Nhi trao đổi danh thiếp với các tiền bối rồi ngồi xuống một bên nghe họ tán gẫu. Cửa phòng họp mở ra, mấy người tiến vào, Lâm Xuân Nhi vừa ngẩng đầu lên thì lập tức ngây ngẩn cả người, cô nhìn thấy Tống Thu Hàn tỏa sáng rực rỡ.

Người vốn nên đi Singapore nhậm chức giờ lại xuất hiện trong sự kiện này. Chú Trương tinh mắt, chỉ thoáng chốc đã nhận ra Tống Thu Hàn, quay đầu nhìn vẻ mặt của Lâm Xuân Nhi thì nhận thấy sự khác thường giữa hai người. Tống Thu Hàn vốn tưởng rằng đây chỉ là một buổi xã giao thương nghiệp, không ngờ lại thấy Lâm Xuân Nhi ngồi ở đó. Bộ quần áo công sở mẫu mới mùa xuân màu xanh lơ trên người cô khiến cô trông tươi đẹp như non sông khiến người ta vui mắt, không thể dời mắt khỏi cô.

Thấy Lâm Xuân Nhi, Tiêu Tình cũng có một thoáng sửng sốt. Cô ấy cũng biết tình yêu của sếp mình, mất một giây để bình tĩnh lại rồi bắt đầu giới thiệu từng người một từ vị trí chính giữa. Lâm Xuân Nhi nghe thấy danh hiệu của Tống Thu Hàn: Anh Tống Thu Hàn - tổng giám đốc của Thịnh Thông khu vực châu Á. Anh đã được toại nguyện, thật tốt. Mà cô gái đứng bên cạnh Tống Thu Hàn có vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng khí chất nổi bật, ánh mắt vô cùng sáng ngời, Lâm Xuân Nhi nghe thấy Tiêu Tình giới thiệu: “Cô Trần Hiểu Âu, phó tổng giám đốc điều hành khu vực châu Á.” Tuổi còn trẻ, có tương lai.

Tống Thu Hàn đi đến trước mặt chú Trương, vươn tay về phía ông ấy: “Rất vui được gặp mặt.”

“Rất vui được gặp mặt.”

Tiêu Tình đưa mắt nhìn Lâm Xuân Nhi, cô vẫn còn ghi nhớ lễ nghi gặp mặt trong các dịp xã giao thương nghiệp, thế là mặt không đổi sắc tiếp tục giới thiệu. Tống Thu Hàn thấy Lâm Xuân Nhi ra vẻ không quen biết mình, thậm chí còn chủ động chìa tay về phía mình: “Lâm Xuân Nhi.” Bèn bắt tay với cô. Hơi ấm trong lòng bàn tay anh truyền tới đầu ngón tay cô, chỉ hai giây rồi buông ra, phối hợp diễn kịch với cô.

Tống Thu Hàn từng đăng bài trong vòng bạn bè, ảnh của Lâm Xuân Nhi đến bây giờ vẫn còn treo trong vòng bạn bè của anh, Trần Hiểu Âu nhớ rõ. Cô ấy đưa mắt nhìn Tống Thu Hàn rồi chủ động bắt tay với Lâm Xuân Nhi, giả ngốc cùng mọi người.

Sau đó mọi người bắt đầu hàn huyên.

Lâm Xuân Nhi im lặng ngồi một chỗ nghe họ tán gẫu. Thỉnh thoảng Tống Thu Hàn sẽ trao đổi quan điểm với Trần Hiểu Âu, sự ăn ý giữa họ không phải mới bồi dưỡng một sớm một chiều. Từng giây từng phút Tống Thu Hàn đều tự nhắc nhở mình đừng nhìn Lâm Xuân Nhi, bây giờ là giờ làm việc, nhưng anh không thể quản được ánh mắt của mình, cho dù không nhìn cô thì khóe mắt vẫn sẽ liếc về phía cô. Anh rất nhớ cô, khi anh chấp nhận áp lực cực lớn để tiến hành đàm phán ở nước Mỹ, cả đêm không ngủ được sẽ mở ảnh của cô ra ngắm, hoặc là đọc nội dung mà cô từng viết, xem lịch sử trò chuyện của họ. Anh rất muốn ôm cô.

Mãi đến khi người quản lý sự kiện đến gõ cửa: “Các vị khách quý, nên vào chỗ rồi.” Lúc này mọi người mới đứng dậy bước ra phòng khách VIP. Chú Trương ngồi trên hàng ghế trước, Lâm Xuân Nhi ra đằng sau tìm chỗ ngồi. Hội nghị của Thịnh Thông cực kỳ long trọng, người chủ trì song ngữ đứng đầu ngành nghề, ánh đèn và sân khấu đều thuộc tiêu chuẩn hàng đầu thế giới, đằng sau hội trường còn có tương tác với hình chiếu 3D. Lâm Xuân Nhi gặp CEO toàn cầu của Thịnh Thông vẫn luôn không lộ diện với bên ngoài, ông ấy đứng trên sân khấu tuyên bố trụ sở chính của Thịnh Thông khu vực châu Á sẽ được thuyên chuyển từ Singapore sang Trung Quốc.

Từ Singapore dời sang Trung Quốc, điều này chứng tỏ Tống Thu Hàn sẽ ở lại trong nước.

“Anh không đi.”

“Cho dù anh đi thì cũng chỉ báo cáo công việc trong thời gian ngắn thôi, anh sẽ còn trở về.”

Khi Tống Thu Hàn nói những lời này, Lâm Xuân Nhi không cho là thật. Mà nay chuyện ấy đã thật sự xảy ra, lại khiến cô cảm thấy hoảng hốt. Đến khi ngước mắt lên, cô thấy Tống Thu Hàn đứng giữa sân khấu, sau lưng anh là bối cảnh khổng lồ, anh nói: “Thịnh Thông khu vực châu Á sẽ chú trọng hơn tới sinh thái người dân, chiến lược đầu tư của chúng tôi cũng sẽ thiên hướng cải thiện chất lượng đời sống, tạo phúc cho nhân dân. Thịnh Thông sẽ tiến bộ cùng xã hội, dùng thành ý lớn hơn để phụng dưỡng xã hội.”

Lâm Xuân Nhi thích quan điểm của anh, suy nghĩ của anh vừa sâu sắc vừa thấu triệt.

Tống Thu Hàn hào quang lộng lẫy.

“Thế này là thế nào?” Chú Trương gửi tin nhắn cho Lâm Xuân Nhi: “Hai đứa bị sao vậy?”

“Chia tay rồi ạ.”

“… Thế lát nữa đến tiệc tối tư nhân có phải sẽ lúng túng không? Chú đăng ký tên cháu rồi.”

“Cháu không đi đâu, cháu bị nhức đầu, gần đây không ngủ ngon giấc nên phải về ngủ bù.” Lâm Xuân Nhi kiếm cớ chuồn mất. Cho dù Tống Thu Hàn rực rỡ đẹp trai cỡ nào thì cũng không phải bạn trai của cô nữa, Lâm Xuân Nhi cũng có thể kiềm chế bản thân. Cô rời khỏi hội trường, chợt nhớ ra hình như đã lâu mình không đi dạo phố, thế là cô về nhà thay bộ trang phục trang trọng kia đi, xoay người ra cửa dạo phố. Cô đi đến ngõ nhỏ đằng sau trường đại học, ngõ nhỏ náo nhiệt, có rất nhiều thứ thú vị, cũng có nhiều đồ ăn vặt. Cô bưng đồ ăn, vừa ăn vừa đi dạo loanh quanh. Di động đặt trong túi áo đổ chuông thật lâu mà cô không nghe thấy.

Đi dạo mãi tới đêm khuya, người trong ngõ nhỏ không còn mấy mống, cô mới bắt taxi về nhà.

Cả ngày hôm nay của cô rất tốt, theo lời nói của bí thư thì sẽ là: Lâm Xuân Nhi rất biết tự dỗ dành chính mình, không cần lo lắng cho cô, một mình cô cũng có thể rất tốt.

Một người cũng tựa như cả một đội nhóm.

Tôi tự chiêu binh mãi mã cho nội tâm của mình.

Lâm Xuân Nhi xách mấy chiếc túi nhỏ xuống xe, que kem trên tay cô vẫn còn thừa nửa cây, cô ngậm vào miệng, tung tăng đi về nhà. Có một người đứng dưới bóng cây, bộ vest đẹp đẽ trên người anh vẫn chưa được thay ra, khi Lâm Xuân Nhi đi ngang qua, anh vươn tay kéo cô vào lòng, nhẹ giọng hỏi cô: “Trốn anh đấy à?”