Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 77




Lâm Xuân Nhi nói cảm ơn tất cả những gì Trần Khoan Niên từng làm vì cô.

Trần Khoan Niên cười nói: “Có gì to tát đâu.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Con người Trần Khoan Niên chính là như thế, anh ta không phải kẻ xấu. Hồi ấy mẹ của Lâm Xuân Nhi nằm viện trong bệnh viện tỉnh, cuối tuần Lâm Xuân Nhi đi chăm sóc mẹ thì chợt gặp Trần Khoan Niên trong hành lang bệnh viện. Anh ta túm cổ áo Lâm Xuân Nhi hỏi cô: “Cậu đến bệnh viện làm gì?”

“Người thân của tớ bị bệnh.”

“À à à.”

Anh ta “à” mấy tiếng rồi đi theo sau lưng Lâm Xuân Nhi, theo cô đến tận cửa phòng bệnh. Hồi ấy bệnh nhân trong khu nội trú của bệnh viện tỉnh thường xuyên phải nằm trong phòng bệnh mười người, chỉ có rất ít phòng bệnh bốn người, phòng hai người và phòng đơn. Lâm Xuân Nhi vào phòng bệnh, ngồi bên giường mẹ hỏi bà ấy: “Đêm qua mẹ vẫn không ngủ yên giấc à?”

Mẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Có một người ra viện, người mới vào kêu khóc cả đêm. Không sao đâu, nằm viện mà.”

Trần Khoan Niên cũng không rời đi mà đứng ngoài cửa nghe một lát, sau đó xoay người lên lầu. Khi đó mẹ của anh ta là phó giám đốc bệnh viện tỉnh. Anh ta lên lầu van xin mẹ thật lâu, thuyết phục bằng lý lẽ xúc động bằng tình cảm, vậy mà mẹ anh ta vẫn không đồng ý. Bà ấy luôn luôn công bằng, không muốn mở tiền lệ.

Trần Khoan Niên kéo ống tay áo mẹ: “Mẹ còn nhớ Lâm Xuân Nhi không? Chính là lớp trưởng lớp bọn con ấy, mẹ còn từng nói cô bé ấy có tương lai xán lạn. Đó là người thân của cậu ấy mà!”

“Nằm phòng bốn người hoặc phòng hai người sẽ đắt hơn phòng mười người.”

“Đắt thì đắt!” Trần Khoan Niên không có khái niệm tiền bạc: “Đắt hơn bao nhiêu?”

“Phòng bốn người mỗi ngày đắt hơn sáu mươi tệ, phòng hai người mỗi ngày đắt hơn tám mươi tệ. Con không rõ đâu, rất nhiều người chỉ nằm viện thôi đã tốn nhiều tiền lắm rồi. Đối với họ, sáu mươi hay tám mươi tệ là một con số cực lớn.”

“Mẹ đừng nói chuyện tiền nong với họ, con có.”

“… Mẹ phục con rồi.”

Ngay hôm ấy, mẹ của Lâm Xuân Nhi được chuyển vào phòng bốn người. Cô ngơ ngác đi theo bên giường đẩy, hỏi y tá: “Không phải phòng bốn người cần xếp hàng chờ ạ?”

“Ừ, đến lượt nhà em rồi.” Y tá đáp.

“Nhưng bọn em có xếp hàng đâu ạ.”

“Cái này thì chị không biết.”

Đó là lần đầu tiên Lâm Xuân Nhi nhận được thiện ý của Trần Khoan Niên. Cũng mãi lâu về sau, cô nghe y tá trò chuyện mới biết mẹ anh ta là phó giám đốc bệnh viện tỉnh, mà ngày đó cô gặp mặt Trần Khoan Niên trong bệnh viện, mẹ cô lập tức được đổi phòng bệnh.

Sau khi tan học, cô gọi Trần Khoan Niên lại, đưa anh ta đến một góc vắng người rồi mới hỏi anh ta: “Trần Khoan Niên, có phải cậu đã giúp người thân của tớ đổi phòng bệnh không?”

Trần Khoan Niên gãi đầu: “Lôi Phong làm chuyện tốt không để lại tên, ai nói với cậu thế?”

“Cậu đừng quan tâm, tớ hỏi cậu, có phải là cậu không?”

“Đúng. Tớ đã hỏi mẹ tớ rồi, không trái với quy tắc, làm việc theo quy định thôi.”

“Thế sao lúc đổi phòng bệnh bố tớ đi nộp tiền mà họ lại không đòi thêm?”

Trần Khoan Niên nhún vai: “Người tốt làm việc thiện đến cùng.”

Hai mắt Lâm Xuân Nhi đỏ hoe, khi đó cô không biết tình bạn là như vậy, rất nhiều lời nói cảm ơn đều nghẹn trong miệng, trong lúc nhất thời không nói được gì. Thấy mắt cô đỏ hoe, Trần Khoan Niên vội xua tay: “Cậu đừng khóc! Nếu Tống Thu Hàn biết tớ chọc bạn thân thất của cậu ấy khóc thì nhất định sẽ liều mạng với tớ đấy. Cậu đừng làm hại tớ.”

“Khóc con khỉ! Tớ hỏi cậu, cậu đã ứng bao nhiêu tiền rồi?”

“Không nhiều đâu.”

“Cậu cho tớ một con số đi, sau này tớ kiếm được tiền sẽ trả cho cậu.”

“Tớ không cần. Sau này cậu tốt với tớ nhiều lên, đừng có cả ngày mách lẻo tớ với giáo viên là được.”

Lâm Xuân Nhi gật đầu đồng ý: “Ừ, tớ sẽ không mách lẻo cậu nữa. Cảm ơn cậu, Trần Khoan Niên.” Lâm Xuân Nhi không muốn xác nhận số tiền với Trần Khoan Niên, cô sẽ lén lút hỏi thăm, sớm muộn gì cô cũng sẽ trả lại tiền nợ.

“Đừng khách sáo, bạn bè với nhau mà. Mặc dù cậu rất đáng ghét, nhưng tớ thật sự coi cậu là bạn. Lớp chúng ta có nhiều đứa con gái khác người lắm, tớ không thích chơi với họ, chỉ thích chơi với cậu.” Trần Khoan Niên vỗ lên đầu cô.

“Vậy cậu có thể giữ bí mật giúp tớ không? Đừng kể cho người khác biết chuyện gia đình tớ.” Lâm Xuân Nhi cũng không muốn người khác biết chuyện mẹ cô đổ bệnh quanh năm. Cô cứ cảm thấy chuyện này không liên quan tới trường học, chỉ có cô Khúc giáo viên chủ nhiệm biết chuyện này.

“Không được nói cho Tống Thu Hàn luôn à?”

“Không được.”

“Được rồi, thế thì phí bảo mật cao lắm đấy. Cứ thế đi, bây giờ cậu bao tớ ăn một que kem nhé!”

“Hai que.”

“Hào phóng thế.”

Tới tận bây giờ Lâm Xuân Nhi nhớ lại chuyện đó vẫn cảm thấy rất ấm áp.

Trước khi vào nhà, cô nói với Trần Khoan Niên: “Tối nay cậu ngủ lại đây đi, nửa đêm cậu ấy sẽ dậy tìm nước uống, tớ không đi qua đâu.”

“Không ổn đâu.”

“Có gì mà không ổn. Lúc ở Ô Trấn có phải tớ chưa từng nghe các cậu đại chiến ba trăm hiệp đâu.” Lâm Xuân Nhi cười ra tiếng, mặt Trần Khoan Niên càng đỏ hơn: “Con người cậu sao bao nhiêu năm rồi vẫn còn nói chuyện không giữ mồm giữ miệng vậy?”

Lâm Xuân Nhi nhún vai: “Hãy gọi tớ là Lôi Phong.”

Sau khi cô vào nhà thì lập tức về phòng mình, khóa cửa lại.

Trong một gian phòng khác là nam nữ si tình, không biết đêm nay sẽ nghênh đón mưa rền gió dữ cỡ nào. Cô nhét tai nghe, nhớ lại dáng vẻ của Tống Thu Hàn lúc muốn cô qua đêm cùng anh, tay che miệng cười ra tiếng. Một lát sau, cô cầm di động lên đặt hàng, cô chưa từng sống chung với đàn ông, vắt hết óc suy nghĩ rốt cuộc đàn ông cần những gì, sau đó mua từng món từng món một: bàn chải điện, đồ ngủ, giày thay, tất, quần l/ót. Nhưng khi chọn size quần l/ót, cô không chắc chắn lắm nên mua đại size lớn luôn. Còn có dao cạo râu, kem cạo râu, sữa rửa mặt của đàn ông, thêm cả bao cao su.

Khi Tống Thu Hàn gọi điện thoại tới, cô vừa thanh toán xong, khi bắt máy không biết sao lại hơi bối rối.

“Em đang làm gì thế?”

“Đang nhớ anh.” Lâm Xuân Nhi cười nói.

Tống Thu Hàn khẽ cười ra tiếng: “Ngày kia anh sẽ bay về, có phải ngày kia em sẽ đi công tác không? Chuyến bay mấy giờ?”

“Chuyến bay hơn mười hai giờ, đến Thượng Hải.”

“Vậy thì anh đi chuyến sớm hơn trở về, đổi hành lý ở khách sạn rồi đón em cùng ra sân bay.”

“Không cần đâu, làm vậy thì anh vất vả lắm.”

“Anh không vất vả, có thể ngủ bù trên máy bay. Chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm giản dị trên sân bay, sau đó tạm biệt.”

“Cảm giác này sẽ trở thành cảm giác hằng ngày trong tình yêu của chúng ta.” Lâm Xuân Nhi nói: “Trải nghiệm yêu đương mới mẻ.”

Tống Thu Hàn dừng lại một chút, hỏi cô: “Em có muốn nghe chuyện của Loan Niệm không?” Anh muốn giới thiệu toàn bộ bạn bè của mình cho Lâm Xuân Nhi làm quen.

“Muốn.”

Tống Thu Hàn bèn kể lại câu chuyện của Loan Niệm, Lâm Xuân Nhi không khỏi kinh ngạc thốt lên.

“Em wow cái gì?”

“Thì cảm thấy cô gái kia thật ngầu.”

“… Em không cảm thấy Loan Niệm rất khổ hả?”

“Không hề, Loan Niệm đáng đời thôi.” Nói xong, Lâm Xuân Nhi lại cười nhạo.

Hai người lại tiếp tục trò chuyện thật lâu, Tống Thu Hàn mới nói: “Vụ hội nghị ngành nghề trao đổi mà em nói, buổi chiều anh đã suy nghĩ kỹ, đúng là rất tốt. Chúng ta có thể tổ chức phạm vi nhỏ trước được không? Tìm một địa điểm tư nhân, ví dụ như quán bar trên núi của Loan Niệm.”

“Ok. Chúng ta có thể hợp tác xuyên biên giới các ngành nghề.”

“Anh cũng nghĩ vậy. Tiến hành tổng hợp tài nguyên đã, sau đó mới xem nên hợp tác như thế nào.”

“Thế để lát nữa em tạo nhóm chat rồi chúng ta nói ý tưởng này cho chú Trương nghe thử nhé? Hai đối tác khác của công ty em chỉ tới góp mặt trong chuyến du lịch hằng năm của công ty thôi, còn những chuyện khác đều không quan tâm, chuyện này chú Trương có thể làm chủ.”

“Được. Chi phí công ty bọn anh sẽ bỏ ra, hằng năm công ty bọn anh đều sẽ có diễn đàn loại nhỏ, chi phí cứ làm theo phí tổ chức diễn đàn. Nhưng mà phải bảo đảm hiệu quả của hội nghị trao đổi này, cho nên anh phải kéo một nhân viên tổ chức sự kiện để trao đổi với Tiểu Hỷ của các em.”

“Oke.”

Tống Thu Hàn xem đồng hồ, đã một giờ đêm, bèn nói với Lâm Xuân Nhi: “Em mau ngủ đi.”

“Chúc ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon.”

Lại qua một lát, cô thấy Tống Thu Hàn gửi một tin nhắn cho mình: “Anh không muốn theo lối cũ của Trần Khoan Niên, cũng không muốn theo lối cũ của Loan Niệm. Anh muốn đi theo con đường hoàn toàn mới giữa anh và em, anh muốn đầu tiên là làm người yêu của em, sau đó mới làm đối tác, chiến hữu của em, anh muốn cùng em làm hết việc thiện trên thế gian, cùng em lật đổ thế giới khốn nạn này. Ngủ ngon nhé, nữ vương của anh.”



Ngày đầu tiên đi làm, Lâm Xuân Nhi đến công ty trước, trò chuyện với Tiểu Hỷ và Nhị Thiến một lát rồi đến chỗ Kiều Hạn Văn bàn chuyện gia hạn hợp đồng. Nhưng khi đẩy cửa văn phòng của cô ra thì thấy trên bàn làm việc của cô được đặt rất nhiều đồ ăn vặt, có lương khô bánh mì, các loại hạt, còn có trái cây tươi ngon, bên cạnh có một tờ giấy note viết: “Ăn cơm đàng hoàng.”

Khóe môi Lâm Xuân Nhi cong lên, gọi điện thoại cho Tống Thu Hàn: “Anh định cho em ăn mập lên à?”

“Đều là thực phẩm lành mạnh cả. Sau này không được ăn mì ăn liền nữa, nếu muốn ăn thì để anh nấu cho em.”

Tiểu Hỷ và Nhị Thiến đứng ở cửa cười ngây ngô nhìn đồ ăn vặt của Lâm Xuân Nhi, thấy Lâm Xuân Nhi đỏ mặt thì lập tức bịt miệng.

“Em phải làm việc đây, nói chuyện sau nhé.”

“Ái chà chà, sao mà ngọt thế nhỉ.” Tiểu Hỷ đi đến trước cửa sổ lục tới lục lui đống đồ ăn vặt: “Sếp Tống đúng là chu đáo thật, yêu đương tốt thế này, đám độc thân như bọn em hâm mộ không nổi.”

Lâm Xuân Nhi giơ chân lên đá anh ta một phát: “Cút đi.”

Cô chưa bao giờ yếu ớt đến thế, được Tống Thu Hàn cưng chiều như vậy, bỗng cảm thấy làm một người phụ nữ nhỏ cũng rất tuyệt. Thế là cô lấy di động ra làm nũng với Tống Thu Hàn: “Chỉ có đồ ăn vặt, không có bữa chính hả?”

“Bữa ăn chính không cần em lo.”

“… Anh đang bao nuôi em à?”

“Báo đáp ân tình cô em năm ngón của em.”

Mặt Lâm Xuân Nhi lại đỏ bừng: “Lưu manh!”

Tống Thu Hàn gửi một chuỗi ha ha ha, Lâm Xuân Nhi đỏ mặt đặt di động xuống, thấy Tiểu Hỷ và Nhị Thiến nhìn cô với vẻ mặt hóng hớt, bèn nói: “Còn không mau làm việc đi?”

“Không phải chị bảo bọn em vào văn phòng à?”