Lần đầu tiên trong đời Tống Thu Hàn nghiêm túc nhìn ngắm Giang Nam. Anh từng đến đây với bố mẹ khi còn nhỏ nhưng không có ấn tượng sâu sắc với nơi này.
Lần này trở lại, anh đã thực sự yêu Giang Nam sâu sắc rồi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trong mắt Lâm Xuân Nhi, Giang Nam đượm hương vị văn nhân. Cô vừa đi vừa giải thích cho anh những điển cố và lịch sử của nơi này, cách giải thích khác với những lời của hướng dẫn viên, mang theo hơi thở cuộc sống. Ví dụ như khi cô nói đến Tam Bạch Tửu, từng hàng thùng rượu khổng lồ đứng đó, chờ đợi nhiều năm để được người ta đánh thức. Ông già râu bạc ngồi bên vò rượu đổi “tam bạch” thành “tứ bạch”. Cô nói đến chuyện xưởng nhuộm: “Mộc Tâm tiên sinh nói những thứ tự mình biết không hề giống với của những người khác, đời người chỉ như gió thổi. Anh nhìn miếng bạt in hoa xanh treo trên kia đi, trông như tạo hình cho ngọn gió không có hình dạng ấy. Ngày xưa con gái trong trấn đi đâu xa bao giờ cũng quấn một mảnh vải hoa như vậy, cắt thành khăn đội đầu, váy hoa, dây buộc tóc, đi đến đâu người cùng quê cũng nhận ra, họ sẽ nói đây là cô gái của Ô Trấn.” Nói xong, cô chạy vào một quán ven đường mua hai chiếc khăn hoa màu lam, cô và Tiêu Muội mỗi người cột một cái đội lên đầu, lập tức biến thành hai cô gái phương Nam.
Cô và Tiêu Muội cùng soi gương trong cửa hàng, Trần Khoan Niên nói với Tống Thu Hàn: “Cô ấy vẫn như xưa, lúc vui vẻ trở lại là líu lo không ngừng.”
“Như vậy tốt biết bao.” Tống Thu Hàn khen. Ánh mắt anh chưa từng rời khỏi Lâm Xuân Nhi, anh thích nghe cô nói chuyện, trước giờ vẫn luôn thích, vạn vật tưởng như vô hồn, nhưng trong miệng cô đều trở nên có linh hồn. Cô gái yêu dấu của anh có một sức mạnh kỳ diệu.
“Còn nữa, cậu biết đêm qua Phương Gia Lỵ nổi điên không?” Trần Khoan Niên hỏi anh.
“Cậu không cần để ý tới cô ta.”
“Đương nhiên là tôi mặc kệ cô ta rồi. Tối hôm qua bận rộn, sáng nay mới nhìn thấy. Loan Niệm cũng nói với tôi đêm qua Phương Gia Lỵ tìm cậu ấy, mắng cậu ấy một trận, nói bọn tôi tiếp tay cho phường bất lương.” Trần Khoan Niên bĩu môi: “Cô ta đề cao mình quá đấy. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu thôi, Phương Gia Lỵ có phát điên cũng không sao, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ đến hậu quả khi đăng tin trên trang của cậu chưa?”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như chú Tống.” Trần Khoan Niên nhắc nhở Tống Thu Hàn rằng anh vẫn còn có một người bố không dễ chọc vào.
Tống Thu Hàn nhìn Lâm Xuân Nhi đang ngắm quần áo trong cửa hàng, nói: “Tôi đã đăng lên tức là đã suy nghĩ thấu đáo, không phải nhất thời xúc động.”
“Vậy thì anh đây cũng chỉ có thể chúc cậu thành công thôi.”
Tống Thu Hàn nhún vai đi vào cửa hàng. Anh chỉ vào một bộ quần áo nói với Lâm Xuân Nhi: “Có dám mặc không?”
Lâm Xuân Nhi nhìn sang, thấy một chiếc áo hoa dài liền dựng cổ đáp lại: “Sao không dám mặc?” Nói rồi, cô cầm một chiếc vào phòng thử đồ, lúc trở ra thì tóc đã rẽ làm hai, tết thành hai bím tóc dày, giống như cô gái thời Dân Quốc. Tống Thu Hàn không thể rời mắt, rốt cuộc Lâm Xuân Nhi luyện thế nào ra được nhiều bản lĩnh vậy? Mặc cái gì cũng xinh muốn chết, trông cực kỳ ra dáng.
“Ôi, cô em này xinh quá nhỉ!” Tiêu Muội trêu ghẹo.
Lâm Xuân Nhi đanh mặt, cầm lấy cuốn sách gáy dọc bên cạnh để trên tay: “Thiếu niên hùng mạnh thì đất nước sẽ hùng cường; đọc sách để quật khởi nước nhà; Trước cửa nhà tôi có hai cái cây, một cây là cây táo, cây kia cũng là cây táo.” Trông cô giống nữ học sinh thời Dân Quốc y như đúc, khiến ngay cả những người khách khác bước vào cửa hàng nhìn cô cũng không nhịn được cười.
Tống Thu Hàn bước tới xoa đầu cô, cười nói: “Nghịch ngợm quá đấy, lại còn xinh nữa.”
“Vậy anh có dám mặc không? Em thấy cái áo này đẹp đấy.” Lâm Xuân Nhi chỉ vào chiếc áo dài màu xanh đậm bằng vải bông.
“Tất nhiên anh sẽ không thua em.” Tống Thu Hàn cầm quần áo bước vào phòng thử đồ. Những du khách vừa rồi đi vào cửa hàng cũng chưa rời đi, họ đứng đó chờ anh đi ra. Tống Thu Hàn thay một chiếc áo choàng dài đi ra, dáng anh cao lớn đẹp trai như công tử thời xưa khiến mọi người phải xuýt xoa. Anh đứng bên cạnh Lâm Xuân Nhi cười hỏi chủ cửa hàng: “Xứng đôi không ạ?”
Một du khách không nhịn được trả lời thay: “Quá xứng đôi, một cặp trời sinh!”
Lâm Xuân Nhi nhìn Tống Thu Hàn, mặt mày cong cong hiện lên vẻ gian xảo, cô nghiêng đầu hỏi: “Hôm nay mặc thế này nhé?”
Tống Thu Hàn lùi lại một bước bắt chước dáng vẻ người ngày xưa, hơi khom người về phía Lâm Xuân Nhi rồi nói: “Cô nương, mời.”
“Chúng tôi cũng muốn!” Trần Khoan Niên chọn một bộ cho Tiêu Muội, một bộ cho mình, bốn người đẹp đẽ như ngọc, cùng bước ra ngoài. Nhiều du khách tưởng có đoàn làm phim đến đây nên tự động đứng sang một bên nhường đường cho họ. Tống Thu Hàn quay đầu nhìn Lâm Xuân Nhi, anh lo cô lạnh nên rẽ vào một cửa hàng khác mua khăn quàng cổ cho cô và Tiêu Muội, ném một chiếc cho Trần Khoan Niên, chiếc còn lại thì cầm trên tay, kéo Lâm Xuân Nhi đeo khăn cho cô, thắt nút theo kiểu cũ. Lâm Xuân Nhi ngoan ngoãn nhìn anh khiến lòng anh nhộn nhạo, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại nhịp tim đập của cô và Tống Thu Hàn.
Trần Khoan Niên chụp ngay một tấm ảnh, gửi vào trong nhóm chat của bốn người bạn thân: “Tôi nghĩ chắc chắn các cậu phải ghen tị với tôi lắm, dù sao thì tôi cũng thấy được cảnh cả đời này các cậu cũng không thấy được, cậu chủ Tống đang hôn một cô gái cực kỳ thắm thiết nhé, chậc chậc.”
Tất nhiên Tống Thu Hàn không biết họ đang trêu chọc mình, trước khi đi anh đã bàn giao xong công việc và nói trước với mọi người về thời gian tập trung xử lý công việc mỗi ngày, cho nên hiện giờ khi anh đang ở cùng Lâm Xuân Nhi, điện thoại hoàn toàn trở nên dư thừa.
“Còn lạnh không?” Anh chăm sóc cô như thể cô không biết chăm sóc bản thân vậy. Anh quên mất trong mười năm không có anh, cô cũng đã chăm sóc bản thân rất tốt.
Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Không lạnh nữa.”
“Vậy chúng ta đi thuyền Ô Bồng nhé?”
“Được.”
Anh dịu dàng vô cùng, hoàn toàn không còn dáng vẻ sắc bén như khi ở nơi làm việc, còn cô thì ngoan ngoãn dịu hiền, cũng quên đi mình là nữ vương vượt qua mọi chông gai. Cô để mặc anh nắm tay dắt lên thuyền Ô Bồng ngồi, tựa vào vai anh, lắng nghe tiếng mái chèo khua trên mặt nước. Tiêu Muội ngồi đối diện nháy mắt với cô. Hai ngày nay hai người không có nhiều thời gian ở riêng, nhưng Lâm Xuân Nhi lập tức hiểu ra ngay, trong lòng mừng thay cô ấy. Lâm Xuân Nhi cũng giơ ba ngón tay nháy mắt với Tiêu Muội. Đương nhiên Tiêu Muội hiểu ý cô, một đêm ba lần, mặt cô ấy lập tức đỏ bừng.
Lâm Xuân Nhi cười cô ấy, lấy di động ra gửi cho cô ấy một tin nhắn: “Tối qua làm chuyện đó có thỏa mãn không?” Sau đó nhướng mày nhìn Tiêu Muội.
Tiêu Muội lấy điện thoại di động ra xem, đỏ mặt đáp lại cô: “Tuyệt không thể tả.”
Lâm Xuân Nhi cất điện thoại đi, quay người nhìn những ngôi nhà cổ kính bên bờ sông. Cô nhớ lần đầu tiên mình đến Ô Trấn là vào mùa hè, những ngôi nhà được bao phủ bởi dây leo xanh tươi tốt và những bông hoa không tên nở rộ bên dòng sông, cô vừa uống một bát Tam Bạch Tửu xong, tay cầm mấy quả mơ xanh bước lên thuyền Ô Bồng.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Tống Thu Hàn chống khuỷu tay lên trên cạnh thuyền, nhẹ giọng hỏi cô.
“Nghĩ tới lần đầu tiên em đến đây, lúc đó em nhớ đến anh.” Lâm Xuân Nhi nhìn Tống Thu Hàn, cô nói thật. Cô cầm mấy quả mơ xanh bước lên thuyền Ô Bồng, nhét một quả vào miệng nhưng chua quá, làm cô nhe răng trợn mắt, người lái đò cười hỏi cô bạn trai đâu? Cô nói bạn trai đang ở Mỹ. Ban đầu chỉ là một câu nói đùa, nhưng cô lại chợt nhận ra vì sao mình không nói bạn trai ở Phần Lan, Thụy Điển hay đâu đó ở trong nước mà lại nói anh ấy đang ở Mỹ.
Tống Thu Hàn nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ, thật sự chưa từng thấy người phụ nữ nào dịu dàng như cô. Sự dịu dàng của cô ẩn trong nét mặt, ẩn trong cả trái tim. Sự dịu dàng trên mặt cô chỉ cần để ý là có thể nhận ra, nhưng phải chịu khó để tâm thì mới nhìn thấu sự dịu dàng trong trái tim cô.
Người lái đò như bị họ lây nhiễm, cũng bắt đầu hát một bài ca về thuyền. Không phải tất cả du khách đến Ô Trấn đều có thể được nghe hát trên thuyền thế này. Người trên bờ dừng lại nhìn thử, thấy một chiếc thuyền nhỏ trôi trên mặt nước trong xanh, người chèo thuyền đội mũ đang hát, có hai cặp nam nữ theo phong cách cổ đang ngồi trên thuyền ngắm phong cảnh. Khung cảnh như quay ngược thời gian nghìn năm trước, con người như trở thành những truyền thuyết bất hủ kia.
Tống Thu Hàn nhìn Lâm Xuân Nhi, nhìn đến mức cô không còn chỗ trốn, cô nhẹ giọng nói với anh: “Tống Thu Hàn, đừng nhìn em nữa.”
Tống Thu Hàn cũng không thu hồi ánh mắt, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười: “Vì sao?”
“Anh nhìn em như thế làm em muốn hôn anh.”
Lâm Xuân Nhi quay mặt đi, tối hôm qua khi Tống Thu Hàn định hôn cô, cảm xúc của cô đang không ổn định. Cô không biết Tống Thu Hàn thấy cảnh tinh thần cô sụp đổ thì sẽ nghĩ thế nào, nhưng cô cũng không thể khống chế được bản thân. Cô đã tháo bỏ mọi ngụy trang trước mặt Tống Thu Hàn, vì cô chắc chắn anh sẽ không vì chuyện đó mà rời xa cô. Đêm qua nằm trên giường cô nghĩ đến cái ôm ấm áp của Tống Thu Hàn mà cảm động vô số lần.
Ngón tay Tống Thu Hàn miết nhẹ vành tai đỏ ửng của cô, sau đó ghé sát vào tai cô: “Nếu đêm nay tuyết còn rơi thì anh sẽ hôn em trong tuyết.”
Tống Thu Hàn vẫn nhớ bức thư đó. Lâm Xuân Nhi nói là đưa giúp người khác, nhưng những bức thư mà cô đưa cho anh, anh không hề vứt bỏ một lá nào. Thậm chí anh còn đọc rất cẩn thận. Đêm qua anh trằn trọc không ngủ, nhớ tới một bức thư trong đó, có một câu rất táo bạo, cô nói: Tớ nằm mơ, mơ thấy cậu hôn tớ trong trời tuyết rơi.
Lời thì thầm chỉ hai người nghe được nhưng biểu cảm của họ đã cho cả thế giới biết họ vừa nói những lời tâm tình cực kỳ bùi tai. Những lời tâm tình vừa bùi tai vừa đầy tình ái.
Người lái đò quay đầu nhìn họ rồi lại tiếp tục hát cho bài hát càng dài hơn. Tiếng hát vang xa trong Ô Trấn đang chìm trong mùa đông uể oải.
Lâm Xuân Nhi quay đầu nhìn Tống Thu Hàn, anh đang nhìn dãy nhà bên bờ, trên khuôn mặt sắc nét của anh có thêm vài phần kiên nghị. Tống Thu Hàn đẹp trai thật, cô thầm nghĩ, nếu không phải cậu thiếu niên mở cửa sổ ra lúc ấy có vẻ ngoài đẹp tới mức này thì liệu cô có yêu anh từ cái nhìn đầu tiên không? Câu hỏi này giờ không có cách nào kiểm chứng nữa.
Đến tối bốn người họ đi uống một ít rượu trong quán bar sau đó tách thành hai đôi đi riêng.
Trước khi đi, Tống Thu Hàn nói với Trần Khoan Niên: “Tối nay tôi chỉ mong nhỏ giọng lại xíu, hoặc là... bớt số lần lại đi.”
Tiêu Muội đỏ mặt nhảy tới bên cạnh Lâm Xuân Nhi: “Em muốn ngủ cùng Xuân Nhi.”
Trần Khoan Niên bước tới bế ngang lấy cô ấy khiến cô ấy khẽ kêu lên, sau đó nghe thấy lời nói ngông cuồng dâm tà của đối phương: “Mau về trại với bổn đại vương!”
Tiêu Muội đáng thương đưa tay ra: “Xuân Nhi cứu tớ.”
Trông như đang diễn một vở kịch vậy, khiến mấy người đều không nhịn được cười. Kết thúc vở kịch, hai người kia rời đi, còn hai người Tống, Lâm thì nhìn nhau cười.
Lúc này Ô Trấn đã chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách, trên con đường lát đá không có một bóng người. Tiên sinh mặc áo dài dắt tay nữ sinh váy hoa, cùng nhau đi dạo. Hai người nhìn quần áo của nhau, hai người đều đang mặc đồ thời xưa, Tống Thu Hàn buộc khăn quàng cổ cho Lâm Xuân Nhi thật chặt, anh chợt cảm thấy mu bàn tay mình mát lạnh, ngẩng đầu lên liền thấy bông tuyết rơi xuống từ trên trời.
Liên tiếp hai ngày Ô Trấn có tuyết rơi, không biết cả đời này có thể gặp được mấy lần.
“Tuyết rơi rồi.” Anh thì thầm.
Lâm Xuân Nhi nghe vậy cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bông tuyết rơi xuống đầu Tống Thu Hàn, cô giơ tay muốn lau đi giúp anh, lại bị anh giữ tay lại.
“Anh muốn hôn em dưới trời tuyết rơi.” Nói xong, Tống Thu Hàn chậm rãi cúi đầu xuống. Nhưng nghĩ đến tiếng khóc sướt mướt đêm qua của Lâm Xuân Nhi, anh không dám mạo hiểm nữa, chỉ dừng lại trước môi cô, chờ cô hối hận.
Nhưng Lâm Xuân Nhi chỉ hối hận tối qua không hôn anh thôi, thế là bèn kiễng mũi chân hôn nhẹ lên môi anh, sau đó thấp giọng nói: “Tống Thu Hàn, hôn em đi.”
Chỉ một câu nói này thôi mà Tống Thu Hàn đã đợi mười sáu năm rồi, anh đã không thể kiềm chế bản thân được nữa, trong đêm trại hè anh cõng cô say khướt về lều, trong lúc bối rối môi anh đã chạm vào môi cô. Đó là cơ hội duy nhất trong suốt những năm đó. Hai tay anh ôm mặt Lâm Xuân Nhi, cúi đầu hôn cô.
Mới đầu chỉ nhẹ lướt qua, luống cuống như người chưa có kinh nghiệm. Đôi môi Lâm Xuân Nhi cũng mềm mại y như trái tim cô, đem lại cho Tống Thu Hàn sự an ủi. Anh hôn cô thật từ tốn, tới cuối cùng môi anh đã không còn rời khỏi môi cô nữa. Tống Thu Hàn nghe được nhịp tim của chính mình. Anh không nhớ rõ lần trước mình hôn một người phụ nữ có cảm giác thế nào, hai mối tình mỏng như giấy đó của anh đều không được anh chú tâm, khi đó anh chính là một tên cặn bã trong miệng người khác.
Chóp mũi họ vô tình chạm vào nhau, môi Lâm Xuân Nhi dán với môi anh, bật cười thành tiếng. Cô bật cười như thế, cuối cùng Tống Thu Hàn cũng có cơ hội, đầu lưỡi anh kéo lấy lưỡi cô, anh đưa tay ra sau đầu cô, không cho cô chạy thoát.
Trong con hẻm yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng bước chân, Tống Thu Hàn ôm lấy Lâm Xuân Nhi, đưa cô vào trong bóng tối. Anh dựng thẳng người bao phủ cô bên trong, đôi môi anh không hề rời khỏi cô. Tiếng hít thở đã dần trở nên nặng nề, đúng lúc này di động của Tống Thu Hàn vang lên, Lâm Xuân Nhi khẽ đẩy anh, cuối cùng anh cũng buông cô ra. Anh ôm đầu cô vùi trong ngực mình, lấy di động ra xem, là dì Thượng, anh nhận máy: “Dì thượng ạ.”
“Thu Hàn, hôm qua muộn quá dì Thượng không gọi cho con. Con... yêu rồi à?”
Lâm Xuân Nhi nghe dì Thượng nói liền vùi đầu vào sâu hơn, sợ mình phát ra tiếng. Tống Thu Hàn hơi lùi người ra mỉm cười nhìn cô, chạm nhẹ vào má cô rồi nói: “Vâng, dì Thượng, con đang yêu.”
“Là Lâm Xuân Nhi hả?”
“Vâng ạ.”
Dì Thượng đã hiểu ra, không giấu được niềm vui trong lòng: “Dì Thượng đã bảo mà! Lần đầu tiên Xuân Nhi tới nhà mình dì đã cảm thấy hai người các con có gì đó không được bình thường rồi, quả nhiên là như vậy… Tốt quá rồi… Mà nếu thấy có gì không ổn thì còn phải hành động mau hơn chút, trước tiên cứ giữ được con gái nhà người ta trong lòng đã, tránh đêm dài lắm mộng...” Dì Thượng cũng chỉ nói đùa thế thôi, bà lo Tống Thu Hàn không biết cách yêu.
Tống Thu Hàn đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Dì Thượng... Lâm Xuân Nhi đang ở trong lòng con đấy...”
“Ôi trời ơi thanh niên bây giờ, dì Thượng lo lắng vô ích rồi. Vậy hai đứa ôm nhau tiếp đi nhé! Tạm biệt!” Dì Thượng cúp máy luôn. Tống Thu Hàn cất điện thoại nhìn Lâm Xuân Nhi, cô đang cắn môi ngăn cho mình cười ra tiếng. Thấy anh nhìn, cô liền nói: “Tống Thu Hàn! Anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn để dì Thượng lo cho anh! Anh...”
Tống Thu Hàn không cho cô nói nữa, lại hôn cô tiếp.
Muốn được hôn người yêu dưới trời tuyết rơi!