Lâm Xuân Nhi như đang nằm mơ vậy, Tống Thu Hàn ngồi trước mặt cô giống như một chiếc bong bóng cực lớn, chạm vào là vỡ.
Cô chọc ngón tay vào bả vai của Tống Thu Hàn, đẩy nhẹ anh rồi nói: “Tống Thu Hàn, tớ không khóc, cậu làm ơn đừng nhìn tớ như thế được không?” Tống Thu Hàn trước mặt cô ngồi ngay ngắn lại, quả nhiên không nhìn cô nữa.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lâm Xuân Nhi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, máy bay đã đạt đến độ cao hành trình, bay qua từng đám mây dày đặc. Tống Thu Hàn đang ngồi bên cạnh cô, vừa mới nói với cô rằng anh của thời niên thiếu yêu cô. Trái tim cô đập liên hồi, lại nhớ tới những cơ hội mình bỏ lỡ hết lần này tới lần khác trong thời niên thiếu. Cô từng cho rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ có được tình yêu đáng được khen ngợi, nhưng Tống Thu Hàn đã quay trở về.
Không hề chân thực chút nào.
Nhưng Tống Thu Hàn đang ngồi bên cạnh cô, quần áo của anh cọ vào người cô, anh mỉm cười với cô, nét mặt vẫn y như khi đó.
Lâm Xuân Nhi nhớ đến những lo được lo mất, thân bất do kỷ thời niên thiếu kia, ông trời lại một lần nữa đẩy Tống Thu Hàn đến trước mặt cô, không phải ai cũng có cơ hội như thế. Huống hồ anh còn nói: Thời niên thiếu anh thích cô.
Đột nhiên Lâm Xuân Nhi bừng tỉnh, những năm qua thỉnh thoảng trong đầu cô cũng xuất hiện những nghi ngờ kiểu thế này, tại sao năm đó Tống Thu Hàn vẫn luôn bên cạnh cô, tại sao anh lại muốn cô trở thành người bạn thân nhất của mình. Thì ra anh cũng từng thích cô.
Cô quay người lại nhìn Tống Thu Hàn, hình như tối qua anh ngủ không được ngon giấc, trong mắt còn hằn cả tơ máu.
“Tớ cũng có bí mật muốn nói với cậu.” Lâm Xuân Nhi nhìn anh, cô cũng muốn thẳng thắn một lần.
“Hả…” Tống Thu Hàn ghé sát tai lại gần bên môi Lâm Xuân Nhi: “Cậu nói đi, tớ đang nghe đây.” Lâm Xuân Nhi nhìn thấy đôi tai hơi đỏ của anh, trái tim lại vô thức loạn nhịp: “Bức thư tình có nét chữ xấu ơi là xấu trên bàn học của cậu… là do tớ viết đấy.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn nữa…” Lâm Xuân Nhi bật cười: “Tớ thích cậu, chắc là cậu biết rồi nhỉ.”
Tiếng cười này có thể chữa lành mọi đau khổ của Tống Thu Hàn, anh vươn tay ra bẹo má cô. Anh của thời niên thiếu thích bẹo má cô nhất. Lâm Xuân Nhi quay mặt lại: “Cậu bẹo đi, cậu bẹo đi.” Sau đó phồng má, đang trêu anh.
Đáng yêu như thế đấy.
Tiếp viên hàng không đi tới nói chuyện với Tống Thu Hàn: “Anh Tống, chào anh, anh là khách VIP trọn đời của hãng bay chúng tôi, chào mừng anh đã đi chuyến bay lần này. Do hôm nay bộn bề nhiều việc nên mới tới chào hỏi chậm trễ, mong anh thứ lỗi.”
Lâm Xuân Nhi lấy tai nghe trong túi áo ra, vừa rồi tiếp viên hàng không đã chào hỏi rồi, dĩ nhiên hiện giờ là đang bắt chuyện với Tống Thu Hàn. Nhưng còn chưa kịp đeo tai nghe lên, cô đã nghe thấy Tống Thu Hàn nói với tiếp viên hàng không: “Có thể mang cho bạn gái của tôi một cốc nước chanh được không?”
Lâm Xuân Nhi nắm chặt tai nghe trong tay, ngoảnh đầu lại nhìn Tống Thu Hàn, anh đang mỉm cười nhìn cô.
“Nhưng em muốn uống coca lạnh cơ.” Lâm Xuân Nhi phối hợp làm nũng với anh, Tống Thu Hàn lại sa sầm mặt mày nói: “Không được, lạnh.”
Sau đó anh quay đầu lại nói với tiếp viên hàng không: “Một cốc nước chanh ấm nhé, cảm ơn.”
Hai chữ bạn gái này khiến Lâm Xuân Nhi rối bời, cô muốn hỏi Tống Thu Hàn một vài chuyện, ví dụ như trước đây anh từng yêu cô, vậy bây giờ thì sao? Nhưng Tống Thu Hàn lại cầm tai nghe của cô rồi đeo lên tai mình: “Nghe nhạc của em.” Sau đó ngả người vào thành ghế, anh đã mất ngủ cả đêm, lúc này lại đang ngồi bên cạnh Lâm Xuân Nhi, có một cảm giác thư thái thoải mái, cơn buồn ngủ cũng bất chợt ập đến.
“Ồ.” Lâm Xuân Nhi bật nhạc, ca từ thật đẹp: Em là đôi găng tay ấm áp, là cốc bia mát lạnh, là chiếc áo sơ mi mang theo mùi nắng, là giấc mộng ngày qua ngày của anh.
Tống Thu Hàn vươn tay qua thành ghế, nhích lại từng chút một, là tay của Lâm Xuân Nhi. Anh không biết mình làm thế này liệu có sỗ sàng quá không, tay anh để ở đó, đang đắn đo xem liệu có nên tiến thêm không thì chợt có một bàn tay nhỏ nhắn man mát chạm vào ngón tay của anh. Trái tim của Tống Thu Hàn tựa như sét đánh vang trời, cuối cùng cũng giơ tay nắm lấy tay cô. Lâm Xuân Nhi cảm thấy mình không cần phải hỏi nữa, bàn tay của anh đã nói cho cô biết đáp án. Thì ra cô và anh có cùng chung một suy nghĩ, cho dù là trước đây hay là hiện tại.
Bài hát kia vẫn đang phát, em thuần khiết, ngây thơ, hệt như thủy tinh, ánh nắng đổi hướng cũng vì chiếu qua người em.
Tống Thu Hàn chưa từng hạnh phúc như thế, anh nghĩ có lẽ hạnh phúc chính là cảm giác này. Còn Lâm Xuân Nhi thì lại rụt tay về, sau đó đan tay vào tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, khiến niềm vui sướng trong lòng anh sắp tràn cả ra ngoài.
Người anh yêu.
Đây chính là bài thơ anh dành tặng em.
Tống Thu Hàn nắm tay Lâm Xuân Nhi ngủ bù một giấc ngon lành, thậm chí anh còn mơ thấy một giấc mộng đẹp. Trong giấc mơ anh và Lâm Xuân Nhi, còn có cả Tiêu Muội và Trần Khoan Niên lái chiếc xe việt dã cỡ lớn của anh, rong ruổi trên thảo nguyên Hulunbuir, cơn gió thổi bay mái tóc dài của Lâm Xuân Nhi, thỉnh thoảng cô lại nhìn đàn cừu, đàn ngựa, đàn trâu ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh. Tình yêu và tự do đều tồn tại trong giấc mộng ấy.
Khi máy bay hạ cánh, Lâm Xuân Nhi khẽ cử động ngón tay trong lòng bàn tay anh, đang gọi anh nên thức dậy rồi. Tống Thu Hàn mở hé mắt, thấy mặt trời của Giang Nam xuyên qua cửa sổ máy bay chiếu vào gò má của cô. Lâm Xuân Nhi lấy chiếc tai nghe của mình trên tai anh xuống bỏ vào trong hộp, rồi phát hiện Tống Thu Hàn không có ý định buông tay mình ra.
“Lâm Xuân Nhi.” Tống Thu Hàn lại cất tiếng gọi cô, gương mặt dịu dàng của Lâm Xuân Nhi sáp lại gần, cô nghe thấy anh nói: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, hãy để chúng ta cùng nhau du lịch vòng quanh thế giới nhé.”
Lâm Xuân Nhi nhìn anh, khóe mắt cô đỏ hoe. Hôm nay đã có vài lần cô muốn khóc, lúc anh nói với cô rằng anh không đi nữa, lúc anh nói thời niên thiếu anh cũng thích cô, lúc anh nắm lấy tay cô, còn cả lúc này, anh nói muốn đi du lịch vòng quanh thế giới với cô. Cô cảm thấy mình không thể mất kiểm soát, không khóc lóc trước mặt mọi người cũng là một vẻ đẹp của người trưởng thành, thế là cô gật đầu: “Thế giờ chúng ta có thể buông tay ra được chưa?”
“Không được.” Tống Thu Hàn từ chối thẳng thừng.
“Nhưng em còn phải lấy vali nữa.”
Tống Thu Hàn đứng dậy, Lâm Xuân Nhi cũng phải đứng dậy theo anh, anh mở giá để hành lý bằng một tay, lấy vali của cô xuống, rồi lại lấy vali của mình xuống, hai chiếc vali tựa lưng vào nhau.
“Em còn muốn lấy gì nữa không?” Tống Thu Hàn làm xong mọi thứ, nhìn cô.
“Hết rồi.” Lâm Xuân Nhi nhìn sang khoang máy bay phía sau, Tiêu Muội và Trần Khoan Niên đi tới, mặt cô hơi đỏ.
Tống Thu Hàn cảm nhận được sự lúng túng của cô, anh bật cười, buông tay cô ra rồi lại gọi cô một tiếng: “Lâm Xuân Nhi.”
“Hả?”
“Buổi tối có muốn uống chút rượu vang không?”
Anh nói uống rượu, tất nhiên cô sẽ gật đầu: “Có có, rượu vàng nong nóng, thêm vài quả mơ nữa…”
“Uống rượu xong, em có muốn đi dạo với anh không?” Tống Thu Hàn lại hỏi cô.
“Muốn…”
“Vậy có muốn xem kịch hát với anh không?”
…
Lâm Xuân Nhi ngước cằm lên nhìn anh, thấy được sự xảo quyệt trên gương mặt anh, bấy giờ cô mới nhận ra anh đang trêu mình, cô đỏ mặt lan đến tận cổ, cuối cùng Tống Thu Hàn cũng phải phì cười.
Họ đi ra khỏi sân bay, thuê một chiếc xe rồi lái thẳng đến Ô Trấn. Non sông ở Giang Nam nhanh chóng lướt qua trước mặt, Trần Khoan Niên nhìn Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi qua kính chiếu hậu, sau đó ho khan: “Đêm nay ngủ thế nào đây nhỉ? Bây giờ trả lại một phòng còn kịp không?” Anh ta trêu Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi, trông hai người rất lúng túng, không biết trên máy bay đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Trả đi, cậu ngủ trên cầu.” Lâm Xuân Nhi nghiêng người về phía trước sáp lại gần ghế lái phụ: “Dù sao thì Tiêu Muội nhà tớ cũng sẽ ngủ với tớ, phải không?”
“Đúng vậy!” Tiêu Muội quả quyết gật đầu, cô ấy sẽ luôn đứng về phía Lâm Xuân Nhi.
“Ơ kìa, đã bàn bạc xong xuôi rồi cơ mà…” Trần Khoan Niên thấy Tiêu Muội muốn đổi ý thì cuống cuồng, Tiêu Muội nhanh chóng tiến lên bịt miệng anh ta lại: “Anh không được ăn nói linh tinh, ai bàn bạc xong xuôi với anh chứ?”
Lâm Xuân Nhi kéo tay Tiêu Muội lại: “Tha mạng cho cậu ấy đi, để cậu ấy lái xe đàng hoàng.”
Tống Thu Hàn mỉm cười nhìn họ ầm ĩ một trận, sau đó nghiêng đầu nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. Anh đang lên kế hoạch trong đầu, xem nên đàm phán với công ty thế nào. Quyết định ban đầu của công ty là muốn sau khi anh làm việc ở trong nước xong sẽ đến Singapore làm tổng giám đốc khu vực châu Á. Bây giờ anh quyết định ở lại nước lâu dài, việc này trái với kế hoạch của công ty. Tống Thu Hàn đang nghĩ, nếu như đàm phán với công ty thất bại, có lẽ anh sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.
Lúc đến Ô Trấn, trời cũng đã gần tối, quả nhiên giống như những gì Lâm Xuân Nhi nói, mùa đông ở Ô Trấn không được tươi tốt như mùa hạ nhưng lại có một vẻ đẹp hoang tàn khác. Dải nắng đỏ thẫm phủ trên mặt nước, lăn tăn theo từng gợn sóng, thuyền ô bồng đưa họ đi đến nhà trọ, Tống Thu Hàn và Trần Khoan Niên cao đến nỗi đụng đầu vào cạnh cửa, họ bất lực thở dài.
“Là vì nhà trọ này nằm trên mặt nước, sáng sớm mở cửa sổ ra là có thể thấy được Ô Trấn bao quanh bởi sương mù, vì vậy tớ mới không chọn khách sạn ở bên kia!” Lâm Xuân Nhi giải thích, sau đó cười nói: “Ai bảo các cậu cao như thế chứ!”
“Nói có lý lắm.” Tống Thu Hàn vỗ nhẹ lên đầu cô rồi hỏi: “Đói chưa?”
Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Đói lắm rồi.”
“Đi ăn thôi.” Anh nắm tay Lâm Xuân Nhi trước cái nhìn của Trần Khoan Niên và Tiêu Muội, sau đó nghe thấy hai người kia ngạc nhiên nói: “Hai người?”
Tống Thu Hàn bật cười, cũng không để ý đến họ mà nắm tay Lâm Xuân Nhi đi ra khỏi nhà trọ.
Trần Khoan Niên đuổi đến trước mặt họ, chỉ vào đôi tay đang nắm chặt lấy nhau của họ rồi hỏi: “Hai người ngấm ngầm với nhau à? Chuyện từ khi nào vậy? Sao tôi lại không biết gì?”
“Sao thế? Chỉ cậu mới yêu được chắc?” Tống Thu Hàn nhìn bàn tay đang khua khua của anh ta rồi nói: “Tránh ra, bạn gái tôi đói rồi.” Tiêu Muội đứng bên cạnh bật cười.
Ô Trấn vào đông lạnh ẩm, Lâm Xuân Nhi rất biết cách chăm sóc bản thân, quần áo cô mặc rất dày. Còn Tống Thu Hàn mặc một chiếc áo da đắt tiền phối cùng chiếc quần jean thụng, quàng một chiếc khăn lông dê, không phù hợp với hình tượng thường ngày của anh lắm, trông quá ngông, khiến Lâm Xuân Nhi phải nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần.
Đột nhiên cô nhớ lại giấc mộng thời niên thiếu, khi về già họ sẽ từ chậm rãi làm cuộc hoa n á i trong một chiều nắng ấm, sau đó nắm tay cùng nhau tới chợ mua đồ. Suy nghĩ đẹp đẽ này khiến gò má cô ửng hồng, đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Trần Khoan Niên vẫn luôn đau đáu tới việc phóng thích sức mạnh hồng hoang trong cơ thể, thế là ăn cơm xong bèn kéo Tiêu Muội rời đi. Tống Thu Hàn nắm tay Lâm Xuân Nhi, tản bộ với cô trên con đường lát đầy đá xanh. Cảm giác vừa yên bình lại vừa tươi đẹp này khiến một ngày vất vả đường xa cuối cùng cũng có dáng vẻ nên có của nó.
Ở trong con đường nhỏ tối tăm, họ là đôi nam nữ bình thường trên thế gian này, do đang đứng bên cạnh người mình yêu nên trái tim cứ đập liên hồi, làn gió lạnh lướt qua gò má Lâm Xuân Nhi, cô ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn trong lồng đèn đỏ, có vài bông tuyết rơi xuống.
“Tuyết rơi rồi.” Cô lẩm bẩm.
Tống Thu Hàn ngẩng đầu lên nhìn, đúng vậy, đêm nay Giang Nam có tuyết rơi, mọi thứ đều rất vừa vặn.
Tống Thu Hàn dừng bước, đứng trước mặt Lâm Xuân Nhi, nhìn thấy làn khói phả ra giữa đôi môi cô, bay lên trên lông mày, anh đưa hai tay lên ôm mặt cô, nhìn vào đôi mắt của cô. Từ trước đến nay, anh không muốn trở thành người bạn thân nhất của cô, lúc nào anh cũng muốn được như bây giờ, có tình cảm nam nữ với cô. Anh chậm rãi cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, nhẹ nhàng, sau đó lại hôn lên gò má cô, cũng cực kỳ dịu nhẹ. Lâm Xuân Nhi vô thức ngoảnh mặt đi, cô muốn lùi bước. Đúng vậy, cô muốn lùi bước, cô không muốn bước vào bất cứ mối quan hệ yêu đương nào, những người thân thiết nhất của cô đều sẽ rời xa cô, chỉ có tình bạn mới tồn tại mãi mãi.
Cuối cùng cô bật khóc, giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay của Tống Thu Hàn. Anh lau nước mắt cho cô, ôm cô vào trong lòng rồi dịu dàng nói: “Lâm Xuân Nhi, không sao đâu mà.”
Nhưng những chuyện năm xưa đã biến thành nỗi đau âm ỉ trong lòng cô từ lâu. Cô nhớ tiếng trái tim cô vụn vỡ khi rời khỏi nhà ga sân bay, nhớ tới giọt nước mắt cuối cùng trên khoé mắt lúc mẹ cô rời khỏi thế gian, nhớ tới cảnh tượng khi lính cứu hoả và cảnh sát phá cửa xông vào, bố cô đang mở to mắt nằm trên vũng máu, nhớ khi cô rải tro cốt của bố trong ngày mùa đông tuyết rơi. Tro cốt khi đó bay đi, giống như cuộc đời nhẹ trôi, nhớ tới bà ngoại ngồi trên chiếc ghế, cơn gió thổi bay mái tóc bạc phơ của bà, mà bà cũng không còn hơi thở nữa. Cô không biết mình đã phải dành bao nhiêu thời gian mới có thể chữa lành bản thân. Cô cứ ngỡ những chuyện ấy đều đã trôi qua từ lâu, nhưng đêm nay, cô lại bật khóc đau đớn trong lòng Tống Thu Hàn.
Tống Thu Hàn ôm cô thật chặt, nói xin lỗi cô, xin lỗi, năm đó anh không nên rời đi.
Có những nỗi đau phải dùng cả đời mới có thể chữa lành, Tống Thu Hàn không sợ, anh ôm chặt Lâm Xuân Nhi rồi nói với cô: “Còn có anh ở đây mà, có anh ở đây…”
Vòng tay của Tống Thu Hàn quá đỗi ấm áp, lồng ngực của anh ôm trọn lấy sự suy sụp của Lâm Xuân Nhi. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhìn đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau, họ lại cảm thán: “Tình yêu thật đẹp.”
Đúng vậy, tình yêu thật đẹp.
Tiếng nước chảy róc rách ở Ô Trấn văng vẳng bên tai, trên sân khấu có người đang hát Hoa Cổ Đồng Hương. Chúng ta chỉ có một trăm năm cuộc đời, vào một đêm nọ trong một trăm năm cuộc đời ấy, chúng ta đã có được tình yêu.
Đêm nay, cuối cùng chúng ta cũng có được tình yêu.
Tống Thu Hàn mở điện thoại, tìm bức ảnh Trần Khoan Niên chụp, anh và cô ngồi đối diện nhau trong quán lẩu tồi tàn, hơi nóng từ nồi lẩu cay bốc lên, bên ngoài là cơn mưa rơi rả rích cả đêm, trước mặt đang chiếu bộ phim điện ảnh đen trắng. Anh đăng bức hình đó lên vòng bạn bè kèm dòng chú thích: Sau nhiều năm, cuối cùng anh cũng hiểu được, cuộc đời mà anh muốn chính là được cùng em sống một cuộc đời tràn đầy sức sống, ngày này qua ngày khác, không bao giờ dừng lại.
…
Lời tác giả.
Giải thích thêm: Chương này mượn ca từ trong bài nhạc dạo của kịch nói “Tê giác tình yêu”, cũng để kỷ niệm rất nhiều đêm trôi qua trong nhà hát.
Tất cả những thứ màu trắng em bắt gặp,
Đều sẽ trở nên đen như mực, không còn ánh sáng.
Tất cả muông thú đều thấy vô cùng tuyệt vọng vì không thể gọi tên em.
Tất cả đèn xanh ở ngã ba đều cho phép em đi qua tuỳ ý.
Tất cả la bàn đều sẽ chỉ hướng của em cho anh.
Em là ngọn gió không lộ dấu vết,
Em là ngọn gió mát lạnh thoảng qua,
Em là ngọn gió không để lộ tung tích,
Em là ngọn gió luôn tồn tại ở khắp mọi nơi.
Người yêu của anh, người yêu của anh, người yêu của anh, người yêu của anh, người yêu của anh, người yêu của anh.
Em là đôi găng tay ấm áp,
Là cốc bia mát lạnh,
Là chiếc áo sơ mi mang theo mùi nắng,
Là giấc mộng ngày qua ngày của anh.
Em thuần khiết, ngây thơ, hệt như thủy tinh,
Em thuần khiết, ngây thơ, hệt như dòng nước,
Em thuần khiết, ngây thơ, không gì có thể thay đổi được.
Ánh nắng vì chiếu qua người em,
Mà đổi hướng của nó.