Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 145




Kiều Hạn Văn đến, Sơ Hạ vô cùng vui vẻ. Cô cho anh xem tất cả những kho báu mà cô thường cất giữ, đó đều là những món quà nhỏ bé mà bọn trẻ tặng cho cô: một mảnh vải hoa, một chiếc lá khô, một viên đá nhỏ, đó đều là những thứ tưởng chừng như không đáng kể. Sơ Hạ đã đánh số cho chúng, mỗi cái đều dán một tờ giấy ghi chú, trên đó ghi ngày nào bọn trẻ đưa tiễn cô, còn ghi lúc tiễn cô chúng đã nói những gì. Kiều Hạn Văn nghe Sơ Hạ kể cũng cảm thấy thú vị, hai người châu đầu vào nhau, chỉ là những thứ nhỏ nhặt đó nhưng cũng có thể cùng nhau ngắm nhìn thật lâu.

Đến địa bàn của Sơ Hạ, có đánh chết cô cũng không để Kiều Hạn Văn làm gì. Cô vén tay áo lên dõng dạc nói: “Để em nấu cho anh một bữa cơm!”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Kiều Hạn Văn tò mò không biết cô sẽ làm gì, anh rướn cổ ra nhìn, chỉ thấy Sơ Hạ thò tay vào bao lục lọi cả buổi, cuối cùng lấy ra một củ khoai lang.

Sơ Hạ nướng khoai lang cho Kiều Hạn Văn, khoai lang đào từ trên núi xuống, cô ném khoai lang vào bếp lò, ngồi xổm bên cạnh canh chừng, thỉnh thoảng lại lấy que củi lật qua lật lại. Cô cứ làm bừa, chẳng mấy chốc mặt mũi đã tèm lem, khoai lang đã chín, cô cầm trong tay lật tới lật lui thổi cho nguội bớt, nóng tới nỗi khiến cô không ngừng vẫy tay kêu ‘ây da ây da’, Kiều Hạn Văn nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của cô, vừa đau lòng vừa buồn cười. 

Cô lột vỏ khoai, nghểnh khuôn mặt dính đầy tro, đưa tới cho Kiều Hạn Văn: “Anh ăn đi.”

Kiều Hạn Văn cắn một miếng, quả là rất ngon. Anh cũng không hy vọng Sơ Hạ sẽ nấu ra một bàn tiệc thịnh soạn gì, chỉ cần một củ khoai lang nướng như thế này, về sau hai người cũng không đói chết được. Huống hồ khoai lang mà Sơ Hạ nướng cũng ngọt như cô vậy.

Kiều Hạn Văn không phải hạng người theo đuổi vật chất. Anh từng đi ra từ một nơi như thế, bao nhiêu năm nay đã chịu biết bao nhiêu cực khổ. Đối với anh, tiền bạc vinh hoa đều không chân thực. Cơm đủ ăn, tiền đủ xài, có một người như vậy ở bên cạnh là được rồi. Anh chưa từng sở hữu quá nhiều thứ, cũng không mong đợi được sở hữu nhiều thứ, cứ giống như hiện tại là anh đã mãn nguyện rồi. 

Hai người khó khăn lắm mới được ở bên nhau, không ai nỡ ngủ cả. Sơ Hạ đưa Kiều Hạn Văn đi ngắm sao, một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao, cô đã tự mình đặt tên cho những ngôi sao ấy, còn bịa ra một câu chuyện. 

Bấy giờ Sơ Hạ cũng thắc mắc tại sao Kiều Hạn Văn lại thích ở trong núi, trong khi thế giới ngoài kia náo nhiệt như vậy.

Kiều Hạn Văn hỏi ngược lại cô: “Nhà em ở thành phố lớn, thế sao em không đến đó làm giáo viên?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Ở đây có bọn trẻ mà!”

“Thì ở đây có em!” Kiều Hạn Văn nói xong nựng má cô: “Anh hỏi em, em định ở đây cả đời à?”

Sơ Hạ nghiêm túc nghĩ ngợi: “Cũng không hẳn, chỉ là ở đây không có ai đến. Lần đầu tiên em đến đây cũng là lúc học cấp ba, đi du lịch với bố mẹ, lạc đường nên đi đến đây, sau đó em được người miền núi đón về nhà ông ấy. Trong nhà ông ấy còn có một đứa nhỏ khoảng bảy tám tuổi, nó không được đi học, nói rằng ở đây chỉ có một giáo viên, sức khỏe của thầy ấy cũng không tốt, cũng chính là thầy hiệu trưởng đấy. Lúc đó đột nhiên em nảy ra một suy nghĩ, đợi tốt nghiệp xong em sẽ đến đây.”

Sơ Hạ ôm hai cánh tay: “Sau khi có suy nghĩ này, lúc thi đại học em đã thi vào ngành sư phạm, tốt nghiệp xong thì xin chuyển công tác đến nơi này. Ban đầu em chỉ định ở lại một năm thôi, nhưng ở được một năm rồi, em lại không nỡ rời xa bọn trẻ, thế là em đã ở đây được hai năm. Bố mẹ em ấy hả, họ cũng không hối thúc gì em cả, họ nói thanh niên trẻ tuổi nên làm điều có ích cho xã hội.”

“Bố mẹ em cũng rất tốt.” Kiều Hạn Văn chưa từng gặp bố mẹ của Sơ Hạ, nhưng nghe cô nói như vậy, anh cảm thấy họ chắc chắn là người chính trực.

“Bố em làm lính, mẹ em là giáo viên chính trị.” Sơ Hạ che miệng cười khúc khích: “Em cũng là con nhà nòi đấy. Anh thì sao? Bố mẹ anh làm nghề gì?”

Kiều Hạn Văn cúi đầu hồi lâu, vẻ mặt âm trầm: “Bố anh là nông dân, còn mẹ anh... Khi anh còn rất nhỏ bà đã bỏ nhà ra đi rồi. Anh là người Tây Bắc.”

Trong lòng Sơ Hạ chợt thắt lại, cô ôm lấy Kiều Hạn Văn: “Em xin lỗi, em không nên hỏi.”

“Không sao đâu, chuyện này cũng đâu có gì mất mặt.”

“Nhưng anh biết không? Nhìn anh giống một chàng công tử ấy, anh còn đẹp trai còn lai tây hơn cả đám trai trong khu nhà em cơ.” Sơ Hạ nói xong liền chạy vào phòng lấy cuốn album ra, vì muốn chứng minh những lời mình nói là thật, cô lật hình ra cho anh xem: “Anh nhìn nè, bọn họ làm sao so được với anh?” Kiều Hạn Văn cẩn thận xem hình, những chàng trai ấy ai nấy đều xán lạn, làm gì thảm như Sơ Hạ miêu tả đâu chứ? Nhưng nhìn Sơ Hạ chân thành như vậy, mắt cứ chớp chớp, tựa như đang nói: “Anh xem em không lừa anh đúng không? Trong lòng em, anh là tốt nhất.”

Kiều Hạn Văn bị cô chọc cho cười không khép được miệng, anh hơi dùng lực nựng má cô: “Được rồi, anh biết em yêu anh rồi.”

“Đúng đó, em đã yêu vẻ ngoài của anh trước, sau đó mới yêu con người anh.” Sơ Hạ ăn không nói có, miệng cười xấu xa, giống như một tên vô lại vậy.

“Được thôi, anh tin em.” Kiều Hạn Văn chỉ vào mặt mình: “Dù sao anh cũng nhờ vào gương mặt này mới được làm diễn viên.”

Gương mặt này của Kiều Hạn Văn làm sao để hình dung đây? Anh có một nét đẹp khiến người ta không thể quên được. Khi anh còn trẻ, đẹp đến mức chết đứ đừ, còn vô cùng xán lạn, những nỗi khổ mà anh trải qua đều không hề để lại dấu vết nào trên gương mặt anh, mỗi khi anh nở nụ cười là ai cũng sẽ cảm thấy hoa đang nở rộ, trăng phát sáng, gió thổi mát rượi. Trước đây anh không biết đẹp trai cũng có thể kiếm tiền, mãi cho đến một ngày có người kéo anh đi chụp hình, đưa cho anh hai trăm tệ. Sau lần đó, có người đến tìm anh, cho anh rất nhiều cơ hội. Anh không hề cảm thấy chuyện này có gì mất mặt cả, anh nói với Sơ Hạ: “Nhân lúc anh vẫn còn có chút nhan sắc, phải tranh thủ kiếm thêm chút tiền, nếu không để già rồi lại chẳng dùng được nữa.”

Hai người nói không hết chuyện. Sơ Hạ kể về bố mẹ của mình, nói họ để cô lang bạt ở đây, họ cũng đã thỏa thuận với nhau rồi, nếu Sơ Hạ không lên tiếng cầu cứu thì họ không được chủ động cho cô tiền. Mới đầu Sơ Hạ cũng không thích ứng được, sau lại cắn răng kiên trì một thời gian, cuối cùng phát hiện đầu óc mình thanh tĩnh hơn nhiều, cũng chẳng còn quá nhiều thứ phải chi nữa. Khi nhắc đến bọn trẻ, ánh mắt cô vô cùng dịu dàng. Cô còn kể, năm ngoái cô tạm nhận lớp của cô giáo khác dạy các em lớp năm. Sau một năm dạy, các em ra trường, có em lên thị trấn học cấp hai, có em thì bỏ học. Cô đã đi từng nhà, gặp phụ huynh của những em học sinh này để nói đạo lý với họ. 

Đạo lý của Sơ Hạ đều rất thật thà chất phác: “Bây giờ không biết được mấy chữ, không đi học thì có thể làm được gì? Học thêm vài năm nữa, lên thành phố làm phục vụ nhà hàng còn tốt hơn kiếm tiền ở đây.”

Có vài phụ huynh động lòng, cắn răng cho con tiếp tục đi học, có phụ huynh thì vẫn nhất quyết không thay đổi quyết định, Sơ Hạ cũng không còn cách nào khác. 

Cô cảm thấy đáng tiếc.

“Thật hy vọng mỗi một bạn nhỏ đều được đi học. Đặc biệt là con gái, tại sao người phải hi sinh luôn là phụ nữ? Phụ nữ thì không có quyền được đi học sao?”

Lần đầu tiên trong đời Kiều Hạn Văn được trải nghiệm lòng tốt của sự bình đẳng, anh ôm Sơ Hạ và nói: “Đợi anh kiếm được nhiều tiền hơn, anh sẽ giúp em. Nếu nhà nào không có tiền cho con đi học, anh sẽ giúp họ.”

“Vậy thì tốt quá!” Sơ Hạ ôm mặt Kiều Hạn Văn hôn lấy hôn để: “Chúng ta cùng nhau làm việc tốt, đợi ngày nào đó già rồi, không đi nổi nữa, chúng ta nhớ lại khoảng hồi ức này, nhất định sẽ tuyệt lắm!”

Lúc Sơ Hạ nói điều này cứ như nhặt từng chữ một từ cuốn sách chính trị ra vậy, cô còn bảo bố cô còn ghê gớm hơn cô, lúc nào ông cũng bảo cô phải chết một cách xứng đáng.

Kiều Hạn Văn cùng cô thảo luận thế nào là chết xứng đáng, cô đã dẫn lời của bố mình: “Cái chết xứng đáng là con không bao giờ dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình, nhưng nếu con muốn chết thì phải chết cho có ý nghĩa. Chết trên chiến trường, chết vì cứu người, chết trên cương vị.”

Kiều Hạn Văn nhớ rất kỹ đoạn này, mãi mãi không bao giờ quên.

Những ngày bên cạnh Sơ Hạ luôn trôi qua rất nhanh, Kiều Hạn Văn quay trở lại thành phố càng thêm cố gắng làm việc. Năm ấy vận may anh tốt, được nhận một vai nam chính trong một kịch bản nhỏ, đây là vai nam chính đầu tiên của anh, anh rất vui. Anh nói với Sơ Hạ qua điện thoại: “Bây giờ em không cần phải đếm các cảnh quay của anh nữa, bởi vì em không đếm nổi đâu.”

Sơ Hạ vui thay anh, biết Kiều Hạn Văn sẽ quay phim ở một nơi cực lạnh, cô đã đan cho anh một chiếc khăn quàng cổ. Chẳng hiểu sao thời đó con gái thích con trai, lúc nào cũng đan khăn len làm quà tặng. Đây cũng là lần đầu tiên cô đan len, cầm hai cây kim đan rất ra dáng, trong trường có một cô giáo khác cũng đan len rất giỏi, cô ôm len đi tìm cô giáo ấy, cứ ở mãi trong ký túc xá của người ta mãi không đi, cố gắng học đan từng mũi một.

Cô giáo đã sớm có gia đình có con nhỏ, thấy Sơ Hạ nghiêm túc như vậy, bèn chọc ghẹo cô: “Mới yêu lần đầu đã muốn gả cho người ta rồi à?”

“Nếu không thì sao ạ? Người khác đâu có tốt bằng anh ấy.”

“Vậy chị hỏi em, anh ta tốt chỗ nào?”

Lúc này trong đầu Sơ Hạ toàn là những suy nghĩ không đứng đắn, nghe hỏi như vậy, mặt cô đỏ rần lên đáp: “Chỗ nào cũng tốt ạ.”

Còn không phải sao? Trong trái tim của Sơ Hạ, Kiều Hạn Văn chỗ nào cũng tốt. Chính trực, lương thiện, cầu tiến, lại thông minh sáng suốt, lời thoại dài như vậy mà anh vẫn có thể thuộc được không tốn chút sức lực nào. Đã thế lại còn đẹp trai, cô chưa từng thấy ai đẹp trai hơn anh. 

Cô vừa đan khăn choàng vừa nghĩ, người đàn ông như vậy bị cô nhặt được, đúng là ông trời ưu ái cô mà!

Kiều Hạn Văn nhận được khăn choàng, nhìn những mũi len to nhỏ khác nhau mà bật cười, đúng là làm khó cô ngốc ấy rồi. Anh cười xong lại nhẹ nhàng cẩn thận quấn khăn lên cổ, đứng trước gương ngắm nghía rất lâu, nói không phải khen chứ choàng lên cũng đẹp thật.

Hôm sau khi xuất phát, anh đã choàng chiếc khăn len ấy, sau khi quay phim ở phim trường xong liền vội vàng quấn vào cổ, thích đến nỗi không rời tay. Như thế còn chưa đủ, anh còn nhờ thợ chụp ảnh chụp lại cho mình một tấm quấn khăn choàng gửi cho Sơ Hạ xem rồi nói với cô: “Em nhất định phải mang theo bên mình, đi tới đâu cũng phải mang theo.”

Sơ Hạ cũng nghe lời, bắt đầu từ hôm đó, mỗi một cái áo cô đều may thêm một cái túi nhỏ, bỏ tấm hình vào. Khi cô đi đường tối thấy sợ, bỏ tay vào chỗ để tấm hình thì không sợ nữa, khi cô hết tiết, lớp học không có một bóng người, cô lại lấy tấm hình ra ngắm, trước khi ngủ lại ngắm thêm lần nữa. Tựa như Kiều Hạn Văn đang ở bên cạnh vậy.

Có lúc bọn trẻ nhìn thấy Sơ Hạ ngẩn ngơ, chúng sẽ xếp thành một hàng, dùng ngón trỏ chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: “Cô Sơ Hạ xấu hổ kìa! Cô Sơ Hạ xấu hổ! Cô đang nhớ người yêu!” Thậm chí chúng còn gieo vần hát vè, Sơ Hạ cười đuổi theo chúng, tiếng cười ấy vang đi rất xa.

Nơi nào có Sơ Hạ, nơi đó có niềm vui và sức sống bất tận!