Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 100




“Chia sao?”

“Cũng nhân tiện tạo đà để phát trực tiếp.” Tống Thu Hàn nhún vai: “Học chỗ Lâm Xuân Nhi đấy ạ.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Rốt cuộc Lâm Xuân Nhi cũng ngẩng đầu lên, nhìn Tống Thu Hàn: “Bao nhiêu tiền?”

“Bí mật.”

“Tống Thu Hàn.” Lâm Xuân Nhi bất mãn.

Tống Thu Hàn nghiêng người qua, đầu ngón tay ấn lên gáy cô: “Làm việc cho tốt đi.”

Hai người tình tứ khiến chú Trương cảm thấy cảnh đẹp ý vui, ông ấy tựa vào ghế sofa, nhìn bọn họ thỉnh thoảng nhìn đối phương, cả hai đều khống chế tốt, tuy ánh mắt nhạt nhòa nhưng vẫn có gì đó ở đáy mắt, không thể tiêu tán. Lâm Xuân Nhi đã có một tình yêu như ý, tốt hơn trước kia nhiều rồi, chú Trương nghĩ thầm. Lần trước Lâm Xuân Nhi yêu đương cứ như đang báo ơn vậy, không biết gì cả.

Bốn giờ, mọi người tụ tập ở hội trường của khách sạn.

Hơn ba mươi người, cộng thêm nhân viên là tổng cộng năm mươi người. Ngoài Tống Thu Hàn, những người còn lại đều là bạn cũ với nhau, thế là đều đồng loạt đưa mắt nhìn anh, họ đã thấy anh trên vòng bạn bè của Lâm Xuân Nhi rồi. Đều là những người đã trải qua sóng to gió lớn, nhưng lúc này cũng khó tránh khỏi nhiều chuyện như những người trẻ tuổi, túm tụm lại nhỏ giọng hỏi: “Bạn trai của Xuân Nhi đấy à?”

“Nhìn tướng mạo với khí chất thì chắc là thế.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Cũng được đấy, tạm coi như xứng đôi với Xuân Nhi của chúng ta.”

Lâm Xuân Nhi lăn lộn cùng họ từ lúc hơn hai mươi tuổi, quen biết lâu ngày nên đều cưng chiều cô. Hôm nay các trưởng bối thấy Tống Thu Hàn ngồi đàng hoàng ở đó, có khí chất của người từng trải chững chạc nên đều yên lòng.

Lâm Xuân Nhi cầm mic lên chào mọi người: “Chào các cô các chú ạ.”

Xùy! Chú Trương đuổi cô xuống khỏi sân khấu, mọi người đều bật cười ra tiếng. Lần đầu tiên Tống Thu Hàn tham gia hoạt động thế này, nhìn thấy cách họ đối xử với nhau thì cảm thấy thoải mái hơn.

Lâm Xuân Nhi nói tiếp: “Là thế này ạ, chúng ta họp nhanh rồi vào ăn cơm. Chỗ nhậu tối nay đã được đặt rồi ạ, rút kinh nghiệm lần trước, mấy tiếng chưa ăn xong, sợ các cô chú lớn tuổi không nghỉ ngơi đủ nên thời gian xuất phát ngày mai sẽ lùi xuống buổi trưa, sẽ có xe đưa chúng ta tới nơi. Tiếp theo xin mời đội trưởng đội từ thiện lần này, cũng là người bạn mới Tống Thu Hàn lên giới thiệu hành trình với mọi người.”

Mọi người lại bắt đầu ồn ào, Lâm Xuân Nhi đỏ mặt ngăn lại: “Đang nói chuyện quan trọng đấy ạ.”

Tống Thu Hàn ở bên cạnh cười cùng mọi người rồi nhún vai với Lâm Xuân Nhi: không liên quan gì đến anh, anh vô tội.

Lâm Xuân Nhi thấy không khống chế được cục diện, vội nháy mắt ra hiệu cho Tống Thu Hàn: “Đội trưởng Tống, mời anh!”

Tống Thu Hàn chậm rãi đứng lên, anh là người đã dự nhiều sự kiện lớn, mặc dù ở bên dưới đã tự trấn an mình, nhưng lúc này hai bên tai anh vẫn đỏ lừ. Anh nhận lấy mic của Lâm Xuân Nhi: “Chào mọi người, tôi là đội trưởng của hoạt động lần này, Tống Thu Hàn.”

Mọi người bên dưới lại cười nắc nẻ, chú Trương cầm đầu gây rối: “Giới thiệu lại đi!”

Tống Thu Hàn nói lại: “Chào mọi người, tôi là bạn trai của Lâm Xuân Nhi.” Anh cam tâm tình nguyện làm một người bên cạnh Lâm Xuân Nhi, giống như con rể gặp cha mẹ vợ, phải được nhà gái chấp nhận mới được. Mọi người làm ồn đủ rồi thì yên tĩnh lại, cẩn thận nghe Tống Thu Hàn giới thiệu.

Tống Thu Hàn lời ít ý nhiều: “Từ ngày mai trở đi, hành trình của chúng ta có tổng cộng mười lăm ngày, mười ba đêm. Trong đó, bảy đêm ở khách sạn, sáu đêm ở lều vải. Trung bình mỗi ngày đi bảy mươi lăm kilomet, cường độ vừa phải, đi qua mười trường tiểu học chúng ta tài trợ xây dựng.” Tống Thu Hàn mở bản trình chiếu lên, giới thiệu hành trình và những điểm cần chú ý: “Trước khi lên đường, tình trạng sức khỏe của từng người đều đã được ghi chú lại. Để đảm bảo an toàn cho mọi người, lần này chọn phương thức hỗ trợ theo nhóm nhỏ, chia làm sáu nhóm, mỗi nhóm năm hoặc sáu người, cũng đã chuẩn bị thuốc thường dùng cho mọi người rồi. Tôi cũng đã nhận được báo cáo về bệnh đặc thù, trước khi đi tôi đã mua đủ thuốc, nếu mọi người dùng hết thuốc mà mình có thì có thể tìm tôi. Mặc dù mọi người đều có nhiều kinh nghiệm, nhưng tôi vẫn phải dặn mọi người: lúc đi ra ngoài, người, tay, chìa khóa, tiền, xin mọi người phải chú ý. Đây là số điện thoại của tôi, mọi người nhất định phải ghi nhớ, có việc gấp thì gọi cho tôi. Tôn chỉ của tôi là đưa mọi người an toàn lên đường, cũng mang mọi người an toàn trở về.” Anh nói rất nghiêm túc, rất giống một đội trưởng tiêu chuẩn.

“Vỗ tay chào đón đội trưởng mới nào.” Chú Trương hô lên, mọi người đều vỗ tay.

Tiếp đó, Lâm Xuân Nhi đồng bộ truyền hình trực tiếp, tạo thế, sắp xếp hoạt động quyên góp.

“Mục tiêu quyên góp là bao nhiêu tiền?” Chị Lâm cùng phòng hỏi cô.

“Hai chục triệu tệ. Trong đó, mười lăm triệu dùng cho dự án giáo dục, năm triệu còn lại dùng cho dự án bảo vệ môi trường và thức tỉnh phụ nữ. Vì mục tiêu quyên góp rất cao, mong rằng mọi người có thể kêu gọi trong ngành của mình.”

“Ổn thôi.” Chú Trương đứng dậy: “Đến màn uống rượu rồi nhỉ?”

“Đúng đấy.”

“Đi thôi!”

Cả nhóm người rồng rắn ra ngoài.

Họ đặt tầng hai của nhà hàng, ghép ba cái bàn vuông lại, ngồi ở đó cũng không sao cả, dù sao uống rượu rồi thì mọi người sẽ lộn xộn ngay. Một lát thì kéo người này nói chuyện phiếm, lát sau lại kéo người kia nói chuyện phiếm. Tống Thu Hàn được quan tâm đặc biệt, chú Trương kéo anh đi giới thiệu cho mỗi một ông lớn ở đây. Tống Thu Hàn nói rất ít, khiêm tốn đứng bên cạnh chú Trương nghe họ nói chuyện, sau đó mới nhận ra mình đã sa vào một mạng lưới quan hệ cực lớn.

Thậm chí có một vài thân phận còn ở trong danh sách trắng được công ty anh đặc biệt chú ý, nhưng dù công ty có điều ai đi cũng không liên lạc được. Âu cũng là vô tình cắm liễu liễu lại xanh* rồi. Còn mấy đội viên nữ thì ngồi cùng nhau, bàn bạc dự án thức tỉnh phụ nữ.

(*: Nhận được kết quả từ một hành động vô tình)

Lâm Xuân Nhi cũng ít nói, đều là tiền bối cả, cô cứ lẳng lặng tiếp thu là được.

Thỉnh thoảng cô quay đầu nhìn Tống Thu Hàn. Anh đang uống rất nhiều rượu, bị chú Trương kéo đi qua chỗ khác. Sau đó, qua ba tuần rượu, đột nhiên có màn ca hát, khiến nhà hàng này sôi động hẳn lên.

Mãi tới nửa đêm mới tan cuộc.

Buổi đêm cuối tháng Tư ở Lan Châu rất mát mẻ. Một đoàn người uống rượu xong đi trên đường, cũng không chịu bắt xe mà nói muốn đi bộ về khách sạn. Họ tụm năm tụm ba, kéo thành một đoàn dài.

Chú Trương cất giọng hát: “Người lạ ơi, xin cho tôi một cành lan châu!” Giọng hát của ông ấy phá vỡ không gian yên tĩnh trên đường, nhưng ông ấy lại không ngại ngùng gì cả. Theo cách nói của ông ấy, người đã gần sáu mươi, đã chôn một chân xuống đất rồi, vui vẻ quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Ông ấy đã từng trải qua nhiều điều, trước kia vô cùng có tiếng nói, đi đâu cũng được BMW xa xỉ tiếp đón, nay lại không quan tâm gì nữa, cùng mọi người ca hát trên đường, có thể vui vẻ hết mấy ngày.

Tống Thu Hàn cũng uống rượu. Ngày thường anh hướng nội, nhưng hôm nay bị chú Trương lây nhiễm, cũng cất tiếng hát. Đã nhiều năm rồi anh không hát trước nhiều người, tiếng hát và tiếng đàn guitar của anh đã ở lại tuổi mười tám.

“Lan Châu, luôn đi xa vào buổi sớm mai. Lan Châu, cơn say ấm áp trong đêm...” Bài hát này quá hợp với tâm ý của mọi người, mọi người dừng bước, vây lại bên anh, nghe anh hát thêm mấy câu rồi lại lắc đầu theo tiết tấu. Đúng là sự quyến rũ chết người của Tống Thu Hàn.

Lan Châu, phía cuối con đường là lối vào cửa biển.

Mọi người ngẩng đầu cất giọng hợp xướng:

Lan Châu ơi Lan Châu!

Lan Châu hỡi Lan Châu!

Phá tan màn đêm Lan Châu. Không để ý đến tuổi tác, đêm nay họ đều mười tám tuổi.

Lâm Xuân Nhi tươi cười nhìn anh, cô không ngờ trong đời vẫn còn cơ hội được nghe Tống Thu Hàn hát thêm lần nữa. Anh thả lỏng bản thân như bị linh hồn mười tám tuổi nhập vào, nở rộ giữa đầu đường Lan Châu buổi đêm khuya. Chú Trương đẩy cô tới trước mặt Tống Thu Hàn, ánh mắt hốt hoảng của cô chạm vào nụ cười chúm chím của anh. Chim trên cây vỗ cánh bay đi, mọi người cười ầm lên. Tống Thu Hàn bế cô rồi ném cô lên không trung. Lâm Xuân Nhi cười lanh lảnh, sau đấy rơi xuống vòng tay anh.

“Già cái chó gì! Ông đây trẻ mãi không già nhé!” Chú Trương xổ một câu chửi thề.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, chú Trương còn nhớ tối qua mình đã chửi câu đó, hỏi Tống Thu Hàn: “Chú chửi mấy lần đấy?”

“Chắc bảy, tám lần ạ.” Tống Thu Hàn thu xếp lại trang bị, thay trang phục đạp xe. Anh mặc trang phục đạp xe khác hoàn toàn với hôm họp báo mặc vest, tôn lên nét hoang dại. Chú Trương vừa mặc đồ bảo hộ vừa hỏi anh ta: “Yêu đương với Lâm Xuân Nhi thế nào?”

“Tuyệt vời không nói nên lời.”

Chú Trương đăm chiêu nhìn anh: “Có đến răng long đầu bạc được không?”

“Được ạ.”

“Cháu còn chẳng buồn nghĩ.”

“Vì trước đó cháu đã nghĩ vô số lần rồi.”

Chú Trương đấm một cú vào vai anh: “Chàng trai, đây là thời đại của các cháu, thời đại hoàng kim thuộc về các cháu.”



Lời tác giả:

“Lan Châu, Lan Châu” – Nhóm Low Wormwood

Ngày ra đi, người không mang theo bức vẽ Mỹ Hầu Vương

Nói rằng phải để hắn lại trên Hoa Quả Sơn

Trong hành lý chỉ có ly rượu rỗng và máy chơi game

Nắng như cát vàng trải khắp bậc thềm

Chẳng còn thấy vạt áo của chàng trai tựa gió tung bay

Đêm nay lặng lẽ mưa rơi sau núi Bạch Tháp trơ trọi từ ấy.

Nước sông Hoàng Hà chưa xuôi về đằng đông trong phút chốc lăn tăn gợn sóng

Người trên cao ốc cách xa ngàn dặm thức trắng đêm

Lan Châu, luôn đi xa vào buổi sớm mai

Lan Châu, cơn say ấm áp trong đêm

Lan Châu, dòng sông Hoàng Hà bất tận chảy về đông

Lan Châu, cuối giấc mơ là lối vào của biển

Ơi Lan Châu, hỡi Lan Châu!

Ơi Lan Châu, hỡi Lan Châu!

Ơi Lan Châu, hỡi Lan Châu!

Hò ơ, đến Lan Châu rồi!