Đợi Năm Nào

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày đêm đi liên tục, từ Tần Châu đến Thiện Châu, lại tới Lương Châu, bọn họ chỉ tốn nửa tháng.

“Đang tiến vào thành Lương Châu, thưa Vương gia?”

Hiên Viên Hối và Triệu Hủ liếc mắt nhìn nhau: “Trước tạm không vào thành.”

“Hiện nay trụ sở An Tây đô đốc là ở Lương châu, chúng ta nếu không đi bái kiến, khó tránh khỏi bị coi là mất lễ nghi.” Triệu Hủ chậm rãi nói: “Khả xảo tựu xảo (khéo làm sao) An Tây đô đốc ở đây tên là Đặng Tường.”

Bộ tộc Thái hậu kiêu tướng xuất hiện lớp lớp, không nói những người khác, Đặng Tường này hai mươi tuổi tham quân, cho tới nay đã ba mươi năm chưa từng bại trận, đặc biệt ngày trước trong thời điểm bình định Sơn Nam Đạo, có chiến tích nghĩ ra cách dùng năm ngàn sĩ tốt đánh bại 3 vạn quân địch. Đường đệ gã là con của thúc bá tên Đặng Cao, từng lĩnh chức Binh bộ Thượng thư chinh phạt Nam Chiếu, bắt giữ Nam Chiếu vương, được phong làm hầu. Chính nhờ bởi việc này, Đức Tông lúc đó còn sống phong Đặng thái hậu lên làm hậu.

Địa vị trong triều của Đặng đảng cứ dần được củng cố như vậy, ngoại trừ nhờ phụ huynh Đặng thái hậu khổ tâm kinh doanh, còn thêm huynh đệ Đặng Tường ở biên quan võ công lừng lẫy.

Hiên Viên Hối vô thức mơn trớn hoa văn trên ống tay áo: “Theo ý của Vương phi thì thế nào?”

“Cứ vào, vì sao lại không vào?” Triệu Hủ khẩu khí nhàn nhạt: “Không vào thì giống như trong lòng chúng ta có quỷ, giống như sợ bọn họ?”

Xe ngựa lần thứ hai đi về phía trước, lưu trên cát vàng hai vết bánh xe mờ nhạt.

Hiên Viên Hối ghé sát vào chút: “Ngươi nói mai phục ở Lũng Châu là người ra sao?”

Triệu Hủ có chút buồn cười nhìn y: “Ta còn tưởng rằng Vương gia biết trước.”

Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy — từ lúc có ý chia binh làm hai đường, chính mình bình yên vô sự, mà hộ vệ trong cung phái tới toàn quân bị diệt? Đừng nói Đặng đảng, chính là bản thân y cũng không thể tin được?

Hiên Viên Hối mặt cũng không đỏ: “Ta từ nhỏ đã có thói quen xấu, mọi việc đều thích đối nghịch với người khác. Trước kia tuyến đường này là do bộ Lễ đưa, nghĩ tới nhóm mấy lão già đó, ta lại có chút đau đầu, vì vậy lần này cũng thực sự là đúng dịp.”

Triệu Hủ híp mắt nhìn y, Hiên Viên Hối không tránh không né: “Hai ta là phu thê, nên đồng tâm, làm sao ngươi còn không tin ta?”

“Chỉ sợ là Vương gia không tin ta đi?” Triệu Hủ cách xa y chút, lại cầm lấy quyển truyền kỳ kia.

Hiên Viên Hối ở phía sau hắn cười cười.

Mãi đến tận khi đoàn xe đứng ở trạm quan dịch Lương Châu, hai người vẫn trầm mặc trên đường đi.

Hiên Viên Hối vén rèm xe lên, cực kỳ tiêu sái mà nhảy xuống, lại đưa tay đón Triệu Hủ.

Không biết ai làm lộ tin tức, nói Túc vương mang theo thê tử tân hôn ra phiên, phía ngoài quan trạm dịch bị chen lấn tới nước chảy không lọt. Bách tính ngoài biên thùy cực kì thuần phác, người người đều muốn chứng kiến phong thái Thiên gia — đặc biệt là Túc vương nghe đồn phong lưu phóng khoáng hay kể cả là Vương phi chim sa cá lặn.

Kết quả mọi người nhìn thấy, là một Vương gia thân cao không tới bảy thước, còn có Vương phi ngọc thụ lâm phong…

Triệu Hủ đối với sự kinh ngạc cùng tiếng thốt lên chê trách từ bốn phía chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, tự nhiên hào phóng mà để cho Hiên Viên Hối đỡ xuống xe, cùng nhau bước vào cửa quan trạm dịch, hoàn toàn đối lập với trố mắt kinh sợ của mọi người mà đứng chắp tay.

Chắp tay đây, câu này sợ là edit hông ổn._.

31c00003bf49bd97e7c7

“Vương gia có huyết thống người Hồ này, vì sao lại thấp bé như vậy nhỉ?”

Không biết vị nào khó kìm lòng nổi, giọng nói hơi lớn, làm Túc vương phu phu nghe được đầy tai.

“Hoang đường!” Hiên Viên Hối lạnh lùng nói.

Triệu Hủ nhìn xoáy vào đỉnh đầu y: “Vương gia bây giờ vóc người không đủ, tất cả đều là vì nguyên cớ tuổi tác. Nhưng Vương gia là long tộc trời sinh, sau này trưởng thành nhất định sẽ là một nam nhân vĩ đại. Vương gia chỉ cần ăn no sống tốt, chớ quá mức sầu lo.”

Lời hắn nói thật dễ nghe, nhưng Hiên Viên Hối chỉ nghe ra ý châm chọc, tàn bạo nguýt hắn một cái, rồi phân phó cho Thủ Ninh đứng bên cạnh: “Vào đưa bái thiếp cho phủ đô đốc, nói bản vương ở lại Lương Châu một ngày, nếu như hắn có thời gian rảnh rỗi, ngày mai bản vương cùng Vương phi sẽ tới.”

Triệu Hủ dễ dàng đưa tay chỉnh lại đỉnh phát quan của y: “Ta thân ở trong nhà, bất tiện xuất đầu lộ diện, ta nghĩ mình không cần phải đi chứ?”

Hiên Viên Hối gảy tay hắn ra, cười đầy ý tứ sâu xa: “Vương phi xin đừng quên, nếu không phải là hai ta âm thầm xác định chung thân, tử sinh không thay đổi, hoàng tổ mẫu sợ là còn không đồng ý chuyện hôn sự này đây.”

“Vương gia Vương phi, nước đã chuẩn bị tốt, kính xin hai vị tắm rửa.”

Có lẽ là có chuyện quan trọng muốn cùng Triệu Hủ thương lượng, cho nên Hiên Viên Hối không chút nghĩ ngợi nhân tiện nói: “Ta với Vương phi cùng tắm.”

Hạ nhân bốn phía dồn dập cúi đầu, nội giám như Thủ Ninh vốn nhìn quen phong nguyệt chốn cung đình biểu cảm càng ám muội, Hiên Viên Hối lúc này mới ý thức được có gì đó hình như không đúng, tai đỏ lên.

Triệu Hủ tiến đến kéo tay y, hài lòng khi thấy toàn thân y cứng ngắc, giả vờ nói: “Vương gia có mệnh, ta làm sao dám không theo?”

Vì vậy hai người đứng song song ngay trên bờ thang trì (bồn tắm), mới rồi có hơi lúng túng.

“Không bằng ngươi tắm trước?” Hiên Viên Hối không dễ chịu nói.

Triệu Hủ vốn cũng có chút không dễ chịu, thấy y như vậy, đột nhiên thoải mái lên, thẳng thắn cởi áo tháo thắt lưng: “Đều là nam tử, hà tất phải nhăn nhó giống như cô nương?”

Hiên Viên Hối nghẹn lời, cũng đành cởi áo ra, lại nghe Triệu Hủ nói: “Huống hồ chúng ta phu thê đồng mệnh, có chuyện gì không thể nói, lại có vật gì không thể nhận ra?”

Dứt lời, ánh mắt của hắn còn có ý riêng mà nhìn xuống phía dưới.

Hiên Viên Hối dù chưa trải qua chuyện đời, tuy nhiên vẫn rõ ràng ý tứ của hắn, chớp mắt mặt đỏ bừng lên, tay đang giữ trên thắt lưng tháo cũng không được, buộc cũng không xong.

Triệu Hủ rốt cuộc là có phải kẻ xấu xa hay không, thấy mình đùa giỡn như vậy cũng không khác cho lắm, bèn xoay người dựa vào bên cạnh bồn: “Vừa mới rồi đường đột, Vương gia thỉnh.”

Tuy biết hắn không nhìn thấy, Hiên Viên Hối vẫn nguýt hắn một cái, vội vã trút quần áo, tiến vào thang trì, thoải mái thở dài một tiếng.

Triệu Hủ lúc này mới xoay người lại, không hề ngại ngùng mà nhìn qua người Hiên Viên Hối một lần, cười nói: “Băng cơ ngọc cốt thanh vô hãn (thanh khiết không bụi bẩn), chính là để nói Vương gia.” Hắn cũng không phải tự nhiên thổi phồng, Hiên Viên Hối vốn lai người Hồ, so với người khác trắng hơn chút, thêm vào thuở nhỏ tập võ, vai rộng eo thon chân dài, trên người vân da rõ ràng, một chút thịt dư hoàn toàn không có, đợi đến khi lớn tuổi hơn, tất nhiên cũng là một mỹ nam tử cao gầy kiên cường.

“Ngươi không thể đứng đắn được à, thật không biết lúc đó phụ hoàng làm sao lại chọn trúng ngươi.” Hiên Viên Hối bất đắc dĩ nói: “Đúng rồi, ngày mai đi gặp Đặng Tường, nếu như hắn hỏi, hai ta ứng đối ra sao?”

Đây giống hỏi cung chắc, Triệu Hủ cười cười: “Việc này không đơn giản sao? Ngày mai Vương gia không cần mở miệng, lão Đặng Tường kia để cho ta ứng phó là được.”

“Đặng Tường cùng lắm mới bốn mươi tuổi, sao lại gọi là lão?” Thấy hắn định liệu trước, Hiên Viên Hối yên lòng khó giải thích được, lăng lăng nhìn mặt nước không nói lời nào.

Triệu Hủ biết y lại có tâm sự, bèn ngắt lời: “Nghe nói trong Liên Sơn phía tây thành Lương Châu có một suối thuốc, cực thích hợp để điều dưỡng thân thể, lần này là không tới được, lần sau nếu đi ngang qua, ta nhất định muốn ở thêm mười ngày nửa tháng.”

Thần sắc Hiên Viên Hối lại càng phiền muộn: “Cùng là phiên vương, ta với Lũng Tây vương trăm năm trước lại chẳng hề giống nhau. Tuy là cùng trú tại Lương Châu, nhưng gần như toàn bộ Lũng Hữu đạo đều vì ông ta làm mọi việc, càng khỏi nói tới mấy trăm ngàn Thiết kỵ dưới tay. Quyền, tiền, địa, tài, ta thì có cái gì?”

Triệu Hủ lành lạnh nói: “Vương gia có Vương phi.”

Hôm nay hắn cứ mỗi lần nói là một lần chọc cười, Hiên Viên Hối thực sự không có cách nào cùng hắn nói chuyện được, thẳng thắn không chịu nói quốc sự, cứ tán gẫu đến chuyện phong nguyệt.

___________________________

Tác giả có lời muốn nói: cho dù viết văn đến hai trăm năm sau ta cũng phải hắc Vương gia một cái đây là yêu