Chính Khánh năm thứ hai, quý phi Triệu thị có bầu, hoàng đế long tâm đại duyệt, phong làm Hoàng quý phi, chức vị chỉ dưới Hậu, chấp chưởng phượng ấn, quản lý cung vụ.
Tin tức truyền tới Lũng Tây, Triệu Hủ bèn nhờ Tây thống lĩnh Bạch Nhật xã Vu Hà mang cho Triệu Ngữ dược liệu quý giá, kim ngân châu báu, thêm một phong mật thư.
Triệu quý phi đọc tin xong, đêm đó liền kiên trì đứng trước mặt Hiên Viên Hân với cái bụng chưa hiện rõ, nói Túc vương phi ở nơi lạnh lẽo, rời xa quê hương, đoạn tuyệt dòng dõi, thê thảm đến mức nào, thỉnh hoàng đế phong lại vị trí thân vương cho Hiên Viên Hối.
Không nghĩ tới hoàng đế không chỉ không đồng ý, còn phẩy tay áo bỏ đi, hạ chỉ đợi con của nàng xuất thế, sửa lại ngọc điệp (gia phả) đưa sang hoàng hậu nuôi nấng.
Nghe được việc này Triệu Hủ cười không ngừng được, nói với Hiên Viên Hối: “Ngươi ra cái chủ ý thâm độc gì nàng cũng tin, quả nhiên là tóc dài kiến thức ngắn.”
“Đều là trò chơi thường thấy trong hoàng cung.” Hiên Viên Hối lần tràng hạt trong tay như một thế ngoại cao nhân: “Có trách thì chỉ trách em họ ngươi quá ngu, thật sự nghĩ ngươi và nàng là châu chấu trên cùng sợi dây. Nhưng mà, Thôi Tĩnh Hốt thành thân với Hiếu Huệ cũng đã vài ngày rồi, làm sao còn không có tin tức? Ngươi nói Hiếu Huệ không thể sinh dưỡng hay là Thôi Tĩnh Hốt không thể lên?”
Triệu Hủ suýt phun ngụm trà đang uống ra ngoài, nguýt y một cái: “Điện hạ làm sao hôm nay lại giống mấy bà cô lưỡi dài thích nhắc tới chuyện hậu viện thế, thực sự là càng đi càng lùi!”
“Phù sinh trường hận (cuộc sống ngắn ngủi lắm tiếc nuối?), ngày sau chinh chiến còn chưa rõ, những ngày phiền lòng còn dài, bây giờ chưa dính khói lửa, ngày khác khắp chốn toàn là khói, hối hận cũng không kịp.” Hiên Viên Hối nói năng hùng hồn.
Bạch Tô đúng lúc này vào thông báo: “Nhị vị điện hạ, tiểu công tử đến.”
Triệu Hủ vui vẻ nói: “Còn không mời hắn vào.”
Hiên Viên Hối chua xót: “Dĩnh Xuyên Triệu Thập Cửu thực sự là giao du rộng rãi, vừa nói đến Bác Lăng Thôi công tử, bây giờ là người xuất từ cao môn đại hộ nào?”
Triệu Hủ vội vàng kích động, Bạch Tô bên cạnh nói: “Cũng là xuất từ Dĩnh Xuyên…”
Gã còn chưa nói xong, một thanh niên mặt như ngọc mày kiếm mắt sao mặc cẩm y đã thong thả đi vào cửa, miệng mỉm cười.
Thấy rõ mặt thanh niên, Hiên Viên Hối không nhịn được nói năng kì quái: “Cỏ xuân hàng năm xanh biếc, vương tôn về hay không về, Thập Cửu Lang, người ta vẫn luôn khổ sở niệm ngươi kìa.”
Thanh niên kia thoáng chốc sững sờ tại chỗ, đánh giá Hiên Viên Hối nửa ngày mới chần chừ hỏi Triệu Hủ: “Đường huynh, đây là Túc vương điện hạ?”
Hiên Viên Hối có không ít tật xấu, tương đối rõ rệt nhất là ba tật —— tính khí kém tới hiếm thấy, hay cố làm ra vẻ, và đầy ý nghĩ kì lạ. Giờ khắc này nhìn thần tình của y, dĩ nhiên hơn nửa là trong đầu đã nghĩ ra một bộ tác phẩm hồng bài đồ sộ.
“Bệnh hay quên của Vương gia thật nặng, mấy ngày trước còn mong ngóng chạy tới Thẩm phủ, làm sao bây giờ đã quên mất đường đệ của ta? Hắn tên Triệu Khôi, đứng thứ hai mươi tư.”
Hắn nhắc lại, Hiên Viên Hối mới đột nhiên nhớ ra việc này, cười khan nói: “Nói gì vậy, chỉ là chỉ đùa một chút, vừa thấy hắn ta đã biết nhất định là Triệu nhị thập tứ không thể nghi ngờ, phong thần tiêu sái như vậy, khí vũ hiên ngang như vậy, ngoại trừ đệ đệ của Vương phi, còn có ai có thể mang phong thái như thế?”
Triệu Khôi trước khi đến đã nghe nói Túc vương sợ vợ như sợ hổ, bị Vương phi bắt nạt, lúc đó hắn còn tưởng chỉ là lời đồn xấu Túc vương tự thả, bây giờ xem ra rất có vài phần chân thực.
“Tại hạ Triệu Khôi, bái kiến Túc vương!” Phỉ báng thì phỉ báng, nhưng Triệu Khôi vẫn quy củ mà hành lễ.
Hiên Viên Hối khen: “Rốt cuộc là thi thư gia truyền nhất đẳng hoa tộc, lễ này chu toàn. Chỉ là Triệu nhị thập tứ, huynh trưởng của ngươi thi từ ca phú, binh pháp mưu lược mọi thứ đều thông, sở trưởng của ngươi là gì?”
Triệu Khôi khiêm tốn nở nụ cười: “Ta thuở nhỏ ngu dốt, đối với sách thánh hiền tổng là không hiểu được, chỉ hứng thú với bàng môn tà đạo, nhưng cũng cũng không đại thành, duy nhất đem ra được, sợ là toán học. Đặc biệt là sau này đường huynh dẫn tiến ta vào trường thái học, đã tìm được không ít sách độc bản về quản thương học…”
Hiên Viên Hối quay sang nhìn Triệu Hủ, Triệu Hủ chỉ gật gật đầu, nghĩ thấy hắn đã vì mình trù tính lâu như thế, lòng không khỏi trong mềm nhũn, bèn ôn nhu nói: “Đã như vậy, ngươi đến chỗ Thẩm Mịch nhìn quanh trước.”
“Sau này, ngươi viết chiến lược đi, ta nhìn ngươi những năm gần đây có tinh tiến.” Triệu Hủ xen mồm.
Hiên Viên Hối đứng dậy, vốn định vỗ vai Triệu Khôi, chẳng biết vì sao lại buông xuống: “Ngươi đi rửa mặt nghỉ ngơi trước, buổi chiều ta sẽ thiết yến tại Thúy Liễu cư vì ngươi đón gió, cũng vì ngươi dẫn kiến.”
Thấy Triệu Khôi còn có chút chần chờ, Hiên Viên Hối nhân tiện nói: “Không cần phải lo lắng, người tối nay đều là tâm phúc.”
Triệu Khôi lúc này mới lễ nghi chu đáo mà lui ra.
Ôm qua vai Triệu Hủ, Hiên Viên Hối nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”
Triệu Hủ nhíu mày nhìn y: “Giữa chúng ta, hà tất nói cảm ơn?”
Hiên Viên Hối có chút ít kinh ngạc phát hiện, không ngờ mình có kích động muốn cùng hắn thân mật, không thể làm gì khác hơn là vừa thóa mạ chính mình, vừa gắng đè xuống dục động trong lòng, giả vờ đoan chính nói: “Chỉ là ta thấy Vương phi vốn có kiến giải với thương đạo, Triệu Khôi lợi hại như thế nào, chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn ngươi sao?”
“Ta chỉ như trẻ con, không ra gì.” Triệu Hủ đè lại tay y trên vai mình:”Đều thua loại tinh chuẩn nhất, ta không bằng hắn. Khi còn bé hắn đã khéo tính nhẩm, trước khi ta đến Túc Châu ngẫu nhiên phát hiện hắn cũng rất am hiểu thiên văn lịch pháp, bèn kiểm tra thử, hắn đối đáp trôi chảy, lúc đó ta đã tích trữ tâm tư, không nghĩ tới bây giờ càng dùng đến.”
Hiên Viên Hối nhìn hai người nắm lấy nhau tay, nhất thời có hơi thay đổi suy nghĩ, nhưng lại nhớ tới việc lỗ mãng lúc trước, không thể làm gì khác hơn là cố đè nén.
Triệu Hủ lại nhấc tràng hạt trên cổ tay Hiên Viên Hối, nhìn kỹ một chút: “Nuôi không tệ.”
Hiên Viên Hối ngẩn người, nhìn về phía long nhãn bồ đề 107 viên tràng hạt mất môt viên: “Có lẽ là do gần đây ta thành tâm, thường xuyên đọc kinh đi.”
Triệu Hủ cúi đầu cười cười, buông tay y, nhưng trong lòng nghĩ —— xem ra Vương gia đã thoát được việc hoàng đế ngày trước, gần đây nuôi không tệ.
Người dự tiêc tối xác thực không nhiều, ngoại trừ chủ nhân phu phu Túc vương, chủ khách Triệu Khôi, chủ bồi là Thẩm Mịch, chỉ có mấy ty nông ty lương, cũng không có người khác.
Triệu Khôi xuất thân từ dòng họ lớn, tất nhiên là ôn văn nhĩ nhã, ăn nói không tầm thường, Thẩm Mịch nghe cực kỳ thoả mãn.
Hiên Viên Hối thấy bóng người thong thả sau tấm bình phong ngoài nhã gian, trong lòng cũng nắm chắc, bèn hàn huyên: “Nhị thập tứ lang đã có vợ chưa? Nếu có thì đưa đến đây?”
Triệu Khôi dường như bị nghẹn, thả đũa trúc xuống mới đáp: “Tại hạ chưa cưới vợ.”
“Còn thông phòng thì sao?” Thẩm Mịch lập tức hỏi.
Hiên Viên Hối hận luyện thép không thành liếc qua một cái, lại nghe Triệu Khôi quy củ trả lời: “Ta là người Dĩnh Xuyên Triệu thị nề nếp nghiêm khắc, trước khi thành hôn không được có người thông phòng, chuyện này đường huynh cũng biết.”
Thẩm Mịch tất nhiên là hài lòng, ánh mắt nhìn Triệu Khôi càng thêm từ ái, khiến Triệu Hủ không nhịn được cười.
“Thôi được rồi, có việc hơi khó xử.” Hiên Viên Hối bỡn cợt nói: “Nhị thập tứ lang, nếu ngươi ở lại vương phủ cũng chỉ có thể ở Nùng Lý lâu, chính là chỗ của ta với đường huynh ngươi… có chút không tiện lắm.”
Y không cần mặt mũi, Triệu Khôi ngược lại đỏ cả gương mặt tuấn tú: “Vậy ta ở trong thành tùy ý chọn một tiểu viện là được.”
“Vừa vặn ngươi đang muốn theo học Thẩm đại nhân, không bằng tới ngụ ở quý phủ của Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân không có ý kiến chứ?” Triệu Hủ hiểu ý, khuyến khích nói.
“Nói chi vậy, cầu cũng không được.”
Vì vậy, việc này đã xác định.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói: việc quản thương học Quản Trọng, Thương Ưởng
Ngày hôm nay tất cả mọi người đều mua mua mua chắc không ở nhà đâu? Lễ độc thân vui vẻ ~
Ngày hôm nay Tiểu vương gia ghen tị