Đợi Năm Nào

Chương 38




Ý chỉ kia vừa tuyên, Ngụy vương là thân vương, Túc vương cũng thành thân vương, hai người có thể coi là đứng ngang hàng.

Nhưng mà Ngụy vương chính là con trai nuôi của hoàng hậu, lại mới lĩnh chức An Tây đại đô hộ, so với Vương gia Hiên Viên Hối được phong ở man hoang khác nhau một trời một vực.

Vì vậy, Ngụy vương dửng dưng ngồi trong xe điêu kim sức ngân, còn Túc vương ngồi ngoài đánh ngựa kèm giá, một đường chỉ điểm dân tình Túc Châu cho gã.

Hiên Viên Hối trước không tới kịp cùng Triệu Hủ, Thẩm Mịch hoà hoãn, trong lòng hơi có kinh hoảng, nhưng khi y vừa vào cửa thành, nhìn thấy khắp nơi không khí hiu quạnh, đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó là mỉm cười.

Hiên Viên Hoàn đẩy màn xe ra, giống như vô ý mà băn khoăn một vòng.

Túc Châu thành không lớn, gần như liếc mắt một cái là có thể xem xong —— trên phố xá chỉ có mấy cửa tiệm thưa thớt, cũ nát bất kham, chân tường thành có bảy, tám tên ăn mày nằm tắm nắng, dưới một gốc cây khô sống dở chết dở có mấy người làm biếng đang đánh bạc… “Triều đình nghiêm cấm âm thầm đánh bạc, lẽ nào hoàng đệ không biết?”

Hiên Viên Hối cười khổ: “Này ngược lại là oan uổng, hoàng huynh không ngại nhìn kỹ.”

Hiên Viên Hoàn định thần nhìn lại, chỉ thấy mấy người lười biếng kia dùng cũng không phải là ngân lượng, mà là hòn đá to to nhỏ nhỏ.

“Túc Châu cằn cỗi, bọn họ tưởng là đang đánh bạc, nhưng làm gì có bạc ở chỗ nào, cũng chỉ có thể lừa mình dối người thôi.” Hiên Viên Hối buồn bã nói.

Hiên Viên Hoàn “à” một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.

Nghi trượng đến bên ngoài Túc vương phủ thì ngừng lại, Đại tổng quản Hiên Viên Hoàn mang đến có chút lúng túng trở về phục mệnh: “Vương gia, Túc vương phủ này sợ là không thể chứa hết… từng này người. Túc vương phi lúc trước đã chuẩn bị quân trướng (lều trại) cho bọn họ, Vương gia ngươi xem có thể để cho bọn họ ở tạm mấy đêm hay không?”

Hiên Viên Hối nói: “Lúc trước xây dựng rất muốn ấn theo quy chế tự vương, mà tới mới biết Túc Châu này hạn hán thiếu nước, vật liệu gỗ càng là hiếm thấy, cuối cùng chỉ có thể giản lược. May mà Vương phi hiền đức, không để ý vật ngoại thân, bằng không nếu là nội quyến bình thường khác đã sớm nháo lên rồi, nơi nào được như Vương phi, nguyện cùng ta đến đất nghèo này bị liên lụy chịu khổ. Hơn nữa mới đến có mấy năm, đã phải mang đồ cưới bán bớt đi, nhưng đáng tiếc vẫn là như muối bỏ biển…”

Trước khi đến, Hiên Viên Hoàn tại Lương châu đã nghe Đặng Phúc Vũ đề cập, nói Hiên Viên Hối này sâu cạn chưa rõ, nhưng có cái tật xấu quả thực như phát điên, đó chính là khi nói tới Vương phi của mình, y sẽ lải nhải giống hệt như Lạt Ma.

Gã vốn tưởng là nói ngoa, hôm nay thấy mới biết…

Đặng Phúc Vũ bọn họ thực sự vẫn là để lại mặt mũi cho Túc vương.

“Hoàng huynh mau nhìn, đây là hoa mẫu đơn Vương phi tự trồng, đừng nhìn bây giờ cành khô lá lạn, tháng năm năm ngoái vừa vặn nở hoa. Vương phi nói, tại Lạc Kinh hoa này đã rất đẹp rồi, nhưng ở Túc Châu, Lạc Dương nở hoa màu hồng rực rỡ, là hoa thần của hướng bắc…”

“Hoàng huynh dưới chân cẩn thận, tảng đá xanh này là Vương phi mang đến từ Dĩnh Xuyên, tuy ly hương vạn dặm, nhưng đạp lên đất quê cũ, cũng coi như là an ủi…”

Đi tới Khuynh Cái đường, Hiên Viên Hối ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy bảng hiệu đã thành “Đào Yêu đường”, bèn bịa chuyện: “Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia, còn không phải chính là Vương phi?”

Hiên Viên Hoàn vừa nín nhịn chịu khó nghe, vừa lưu ý thần sắc của y, muốn nhìn ra chút kẽ hở.

“Danh tự Nùng Lý lâu này là phụ hoàng đặt, ta cũng không quá thích.” Thấy Hiên Viên Hoàn nhìn tiểu lâu keo kiệt này, mặt lộ vẻ không ưa, Hiên Viên Hối thấp thỏm nói: “Tuy là tiểu lâu này bên trong có hơi thô kệch, nhưng mà Vương phi cũng đã tận lực. Hoàng huynh ngươi nhìn xem, Long Tiên Hương mà ngươi cũng thích này, toàn bộ vương phủ cũng chỉ có hai ba cái mà thôi.”

Hiên Viên Hoàn rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Một đường bôn ba, tứ đệ sợ cũng mệt mỏi, không bằng chúng ta đi nghỉ ngơi trước?”

“Hôm nay có chút vội vàng, ngày mai tiểu đệ ở trong phủ thiết yến, vì hoàng huynh tẩy trần.” Hiên Viên Hối cười nói.

Hai người mỗi người đi một ngả, Hiên Viên Hối trực tiếp trở về phòng, đã thấy Triệu Hủ sắc mặt trắng như tuyết, nằm ngửa trên tháp, hai đầu gối đắp thuốc.

Hiên Viên Hối nhăn chặt mày, đi tới muốn nhìn thương thế của hắn, tay lại bị Triệu Hủ giữ: “Vừa mới đắp thuốc, chớ lộn xộn.”

“Khinh người quá đáng.” Hiên Viên Hối lạnh lùng nói.

Triệu Hủ uể oải bất kham: “Chúc mừng Vương gia.”

Hắn chỉ chính là việc bên dân tộc Hồi Hột, nhắc đến việc này, Hiên Viên Hối lại dâng lên một trận căm tức.

Thời điểm từ Nhã Lỗ Khắc quay về, trong lòng y một mảnh vui sướng, chỉ muốn sớm cùng Triệu Hủ ăn mừng một chút, không nghĩ tới còn chưa xuống Thiên Sơn, đã nhận được thư, phải cố mà chạy nhanh đến chết hai con ngựa, ở ngoài thành cách mười dặm đổi chỗ với ám vệ.

Kết quả vừa vào thành đã thấy Hiên Viên Hoàn ở cửa thành Túc Châu làm mưa làm gió, thậm chí làm nhục Triệu Hủ.

Thấy sắc mặt y khủng bố, Triệu Hủ lấy tay kéo y lại, bình tĩnh nhìn nhau: “Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Hắn hôm nay là An Tây đại đô hộ, trên tay có đến ba mươi vạn hùng binh, huống chi, Đặng thị cũng rất nghi kỵ ngươi, cho nên bất cứ việc gì cũng phải tìm lý do kích động ngươi, nếu để cho hắn nhìn ra đầu mối nào, tước phiên cũng không phải là không có khả năng.”

Triệu Hủ vẻ mặt thảm đạm, thần sắc lại an bình yên lành, Hiên Viên Hối nhìn hắn, trong lòng thoáng chốc nổi từng trận chua xót, cố nén phẫn uất ủ rũ không nói nữa.

Than nhẹ một tiếng, Triệu Hủ thẳng thắn kéo Hiên Viên Hối đến bên cạnh nằm xuống, vỗ nhẹ vai y: “Ba năm nay bao nhiêu khổ sở cũng đã chịu qua, Vương gia lúc này phải nén được giận.”

Hai người xa cách có hơn mười ngày, từ ngày kết hôn tới nay, vẫn là lần đầu tách ra lâu như vậy. Bây giờ chợt gặp lại, Hiên Viên Hối nhất thời có chút không thích ứng, mãi đến tận lúc hai người đến gần hơn mới ổn định tâm thần.

Triệu Hủ xuất thân Sĩ tộc, ăn mặc vô cùng chú ý, cho dù đến Túc Châu cũng ngày ngày huân hương, nghĩ đến lần này phải ở trước mặt Hiên Viên Hoàn làm ra dáng vẻ thanh kiệm, nên ngay cả hương cũng ngừng, dựa sát bên cạnh hắn mới có thể nghe được mùi dư hương nhàn nhạt.

“Ở Túc Châu hẳn cũng có thám tử của hắn, hôm nay ngươi an bài, liệu hắn sẽ tin?”

Triệu Hủ cười cười: “Muốn che cho kín kẽ không lỗ hổng cả một châu, hiển nhiên là không thể. Chính là phải hư hư thật thật, nửa thật nửa giả mới có thể tin.”

“Thám tử kia vẫn là đến đúng lúc.” Thấy thuốc trên đầu gối Triệu Hủ đã khô, Hiên Viên Hối bèn kéo chăn mỏng lên, che cả hai người: “Về phần sau khi bắt được thì giết hay là để làm việc cho ta…”

Triệu Hủ tự mình chẩn mạch, biết là nhiễm khí nóng, nhân tiện nói: “Ta sợ bệnh không tốt, không bằng thỉnh Vương gia tạm thời lảng tránh, miễn cho bị lây bệnh khí.”

Lời này hắn nói lễ độ kì lạ, Hiên Viên Hối bỗng cảm thấy một trận bực mình, bật thốt lên: “Hai ta đồng thể, ngươi nếu như bị bệnh, ta như thế nào mà tốt được?”

Lời này nói có phần mập mờ, không chỉ Triệu Hủ sững sờ, ngay cả Hiên Viên Hối cũng có chút thẹn thùng, nhất thời không biết ứng đối ra sao, dứt khoát giận hờn đến gần ôm hắn.

“Có long khí của phụ hoàng bảo hộ, bản vương ngược lại là muốn nhìn một chút, bệnh khí tầm thường có thể nhiễm vào hay không.”

Những năm này hai người mặc dù thường ngủ chung chăn, nhưng đến cùng đều là thanh niên trai tráng, cũng sẽ không vô sự ấp ấp ôm ôm, bây giờ hai người đầu dựa vào đầu, mặt dán vào mặt…

Triệu Hủ run lên trong lòng, thần kinh cảm giác khác lạ.

Hiên Viên Hối thì lại vô cùng dứt khoát đỏ mặt.

_________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Khuynh Cái đường vốn là nói Khuynh Cái tương giao, sợ Ngụy vương nhìn ra dã tâm của y đương nhiên toàn bộ trong thành dân sinh cũng đều nói xấu giấu thực lực.