Đợi Năm Nào

Chương 119




Hàn Thập Tứ nuốt ngụm nước bọt, đành nói: “Chúc mừng điện hạ, bệ hạ đã phê tấu sớ của Bùi đại nhân. Chỉ là chưa bắt tay làm, nói Tam tỉnh thiếu người.”

Trong dự liệu, Triệu Hủ cùng những người còn lại thay đổi ánh mắt, nhìn nhau nở nụ cười.

“Còn có một việc…” Hàn Thập Tứ quỳ xuống, thấy chết không sờn nói: “Phỏng chừng ngày mai sẽ minh chỉ chiêu cáo thiên hạ, nói bệ hạ chính là thiên định hoa tử vi đế tinh, điện hạ là Câu Trần tái thế, vì vậy nhận được sự bảo hộ của trời cao, hoàng hậu may mà có thai, sau một năm hoài thai hôm qua sinh hạ lân.”

Hoàn toàn tĩnh mịch, gã đã hoàn toàn không dám nhìn tới sắc mặt Triệu Hủ, lẩm bẩm nói: “Bệ hạ vô cùng vui vẻ, chuẩn bị đến lúc đầy tháng sẽ phong Thái tử!”

Mọi người tại đây mặc dù đều là chưởng môn thế gia lão luyện thành thục, tuy nhiên chưa từng thấy loại tình cảnh này, có mấy người thậm chí không tự chủ được liếc nhìn bụng dưới của Triệu Hủ…

Sau đó vội vàng tự cấu tay mình tỉnh cả người, không nói những thứ khác, Triệu Hủ mấy năm nay gặp mặt không ít người, thoạt nhìn không có gì khác thường, làm sao có khả năng thân đàn ông sinh con trai như nói mơ giữa ban ngày?

Sắc mặt Triệu Hủ đã khó coi đến không thể khó coi hơn, yên lặng nhìn Hàn Thập Tứ, ôn ngôn lời nhỏ nhẹ nói: “Lẽ nào trước đó một chút tin tức cũng chưa từng lộ ra?”

“Nghe nói Thôi Tĩnh Hốt Thôi đại nhân là người đầu tiên chúc mừng, dâng đại lễ chính là dây cương.”

Thôi cha cố nén mừng rỡ kiêu ngạo, ho nhẹ một tiếng: “Chúc mừng điện hạ.”

Xác thực, đứng ở góc độ người Sĩ tộc, không quản đứa nhỏ này có như thế nào, hoàng đế không tiếc biên ra cố sự cũng phải tính mẹ đẻ của thái tử là Triệu Hủ, không thể nghi ngờ biểu thị hoàng đế tin trọng nguyên hậu không thể lay động.

“Gần đây có phải là có vài khách quý, tỷ như Lang Gia vương Thế tử, tỷ như sứ thần dân tộc Hồi Hột?” Triệu Hủ đột nhiên mở miệng hỏi.

Hàn Thập Tứ sững sờ: “Vương phi thật sự thần cơ diệu toán, sứ thần dân tộc Hồi Hột đã ở Trường An nửa năm, cũng nói qua chuyện mua bán ngựa thay đổi thế nào, sau đó hai tháng trước, Lang Gia vương Thế tử được tìm thấy, tích huyết nhận thân xong đổi ngọc điệp hết sức thuận lợi.”

Triệu Hủ nhíu mày không nói, khớp ngón tay gần như trắng bệch, trong lòng vô cùng rối —— đứa nhỏ này là ai? Là Lang Gia vương Thế tử mang về từ đất lưu đày? Hay hoang đường hơn, là quốc sư tại dân tộc Hồi Hột dùng cốt nhục của bọn hắn lấy bí thuật làm ra đứa nhỏ? Thậm chí, là con hoang của Hiên Viên Hối tùy tiện kiếm từ xó xỉnh nào đó?

Hắn không cần nhìn sắc mặt của người khác cũng biết bọn họ đang suy nghĩ gì, bọn họ hơn nửa cảm thấy được dòng dõi này là Hiên Viên Hối thừa dịp hắn không ở, tùy tiện lâm hạnh ai đó rồi sinh.

Triệu Hủ chậm rãi đặt cốc xuống, hắn chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này, hắn cũng tuyệt không cho phép việc này phát sinh.

“Điện hạ…” Có lẽ do sắc mặt hắn doạ người, Hàn Thập Tứ lẩm bẩm thưa: “Tắm ba ngày của Tiểu điện hạ sợ là ngài không dự được, nếu như không đuổi kịp đầy tháng, ngại rằng sẽ có không ít lưu ngôn phỉ ngữ.”

Triệu Hủ dĩ nhiên đã khôi phục thái độ bình thường, nhàn nhạt nhìn lướt qua mọi người, cười nói: “Coi như ta đã rời cung lâu ngày, cũng đến lúc về rồi, chư vị nếu nguyện ý rất hân hạnh được đón tiếp, thời điểm đại điển Thái tử tròn tuổi, chúng ta lại nâng chén ra sức uống.”

Dứt lời, nhẫn nhịn nghe vài câu khách sáo xong Triệu Hủ liền vội vội vàng vàng đi.

Đã là vào đông trời giá rét, khắp đế kinh là tuyết trắng mênh mang.

Hiên Viên Hối một mình thả bước qua bốn trăm gian hành lang uốn khúc trên hồ Thái Dịch, thỉnh thoảng giương mắt nhìn chóp mái Bồng Lai điện tràn đầy sương bay.

Bồng Lai điện tuy là tẩm điện của Triệu Hủ, nhưng hắn chưa bao giờ ở qua một ngày.

Y không khỏi nhớ tới những năm trước, tuyết Túc Châu từ lâu đã rơi xuống đầy đầu, y thích nhất cùng Triệu Hủ chậm rãi đi dạo bên ngoài Nùng Lý lâu, thật giống như tất thảy những không như ý không hài lòng không may mắn đều sẽ bay hết theo gió Bắc, tan theo tuyết.

Lúc đó không có gì, chỉ có một thân dũng cảm, đầy bầu nhiệt huyết, nhưng bên cạnh y có Triệu Hủ.

Hôm nay xưng vương, phiến ngữ thành chỉ, cẩm tú sơn hà đều trong tay y, ngàn tỉ bá tính hết mức cúi đầu. Nhưng Triệu Hủ không ở bên cạnh, y càng cảm thấy chính mình không còn gì cả.

Người người đều muốn làm chủ thiên hạ, nhưng khi thật đến một ngày kia, bọn họ sẽ hiểu, cũng không phải là bọn họ thưởng thức thiên hạ này trên cổ tay, mà là bọn hắn bị vạn dặm giang sơn này trói buộc.

“Bệ hạ, bệ hạ!” Thủ Ninh lảo đảo: “Vương phi hắn…”

Hiên Viên Hối nhíu mày nhìn, không nói.

Thủ Ninh chạy qua: “Hoàng hậu điện hạ đã đến phố lớn Chu Tước, chắc cũng sắp tiến cung thành!”

Hiên Viên Hối đẩy gã ra chạy đi, quăng hết bi xuân thương thu ra sau đầu, chạy hai bước, chợt dừng lại: “Ôm Thái tử tới, hai cha con trẫm cùng ở Thái cực điện chờ hắn.”

Triệu Hủ thuỷ bộ song song, một đường không mấy lúc nghỉ ngơi. Càng đến gần đế kinh, hắn càng thêm nóng tính.

Bây giờ chân tướng chưa rõ, hắn biết chính mình đang giận chó đánh mèo, nhưng chuyện lớn như thế mà Hiên Viên Hối có thể che giấu kín kẽ, đến cuối cùng cho hắn, cũng như cho thiên hạ một lời giải thích hoang đường như thế.

Hắn cũng không tin, mấy lão già Tông chính tự, bộ Lễ có thể tin lời giải thích hoang đường như vậy.

Đến cung thành, xe ngựa bị thủ vệ ngăn lại, Triệu Hủ không kiên nhẫn vén rèm xe lên, lười đưa văn điệp cho thủ vệ kia xem thân phận gì, trực tiếp đoạt lấy một con ngựa, vội vã chạy tới thái cực điện, lưu lại đám người Hàn Thập Tứ ở bên kia cãi cọ giải thích.

Thời điểm cách Thái cực điện còn có trăm mét, qua gió tuyết tung bay, Triệu Hủ đã xa xa thoáng nhìn thấy hơn mười nghi trượng, đặc biệt là lông vũ ngũ trảo bàn long kia, khiến hắn nhớ tới nghi chế kim phượng của mình, trong lòng càng giận hơn.

Vì vậy hắn tung người xuống ngựa, đi cực nhanh cứ mười bậc mà lên, hoàn toàn mặc kệ áo khoác còn dính đầy tuyết.

Nhìn hắn khí thế hùng hổ, càng ngày càng gần, Hiên Viên Hối không nhịn được bật cười với Thủ Ninh phía sau: “Ngươi nói hoàng hậu chắc sẽ không bóp chết Thái tử đâu?”

Thủ Ninh trong lòng oán thầm —— chỉ sợ hắn sẽ bóp chết ngài, nhưng gã chung quy vẫn là cười khan nói: “Điện hạ là người tối nhân thiện, huống hồ đã kết thân sinh cốt nhục?”

Leo xong ngàn tầng thềm ngọc, Triệu Hủ cách Hiên Viên Hối chỉ kém mười bước, rốt cuộc có thể thấy rõ vẻ mặt hắn.

Hiên Viên Hối bên trong mặc áo đen, bên ngoài là áo khoác màu đỏ căng phồng, có lẽ là không phải giãi gió dầm mưa nữa, so với lúc biệt ly trắng hơn rất nhiều, nuôi về một thân tuyết cơ ngọc phu.

Vào giờ phút này đang vô tâm vô phế cười với hắn, nhìn thấy dáng vẻ kia của y, lửa giận nguyên bản có thể hủy thiên diệt địa của Triệu Hủ dĩ nhiên bị dập tắt một nửa.

Hiên Viên Hối vẫn chưa mở miệng, mà hơi mở rộng áo khoác trước người, bên trong có một đứa trẻ mới sinh được bọc chặt chẽ.

Triệu Hủ gần như là bước một bước lại dừng mà tiến lên, hơi xốc lên tã lót, không khỏi sững sờ.

Đứa bé kia so với người bình thường trắng nõn, tuy rằng vẫn còn nhỏ, nhưng cẩn thận nhìn mặt mày đứa bé kia, càng có năm, sáu phần tương tự với mình. Không biết đúng hay không phát hiện xung quanh có người ngoài, đứa trẻ mới sinh hơi ngáp một cái, mở hai mắt ra.

Triệu Hủ bỗng chấn động, đôi mắt đứa trẻ mới sinh này càng giống Hiên Viên Hối, một mảnh xanh thẳm sâu không thấy đáy.

Trong đầu hắn mơ hồ hỗn độn, Hiên Viên Hối đứng một bên đưa đứa trẻtới trước mặt hắn giao cho hắn, cười nói: “Ngươi nhọc nhằn khổ sở mười tháng hoài thai sinh ra, không ôm một chút?”

____________________________

Tác giả có lời muốn nói: Vương phi phân tích đều có tính khả thi, bản văn sẽ không cho kết luận, tin tưởng cái nào không trọng yếu, pháp thống thượng cũng là phải.