Lời đồn đại bay như gió, từ cổng thành Trường An truyền khắp 108 phường, truyền khắp phố đông phố tây.
Ấn tượng của bách tính thành Trường An đối với Túc vương không coi là quá kém —— dù sao hỏa hoạn năm đó cũng được, nạn châu chấu cũng thế, Túc vương đều sai sứ giúp nạn thiên tai, ra không ít ngân lượng lương thực.
Hơn nữa lời đồn đại liên quan đến Túc vương vẫn luôn xuất hiện, như bị mẹ cả nhẫn tâm cưỡng chế ép cưới nam thê, đuổi khỏi Trường An, trục xuất đến tái bắc hoang vu; như phụ thân mất, cũng không dám trở về phúng viếng, bi thương quá độ, bệnh nặng một hồi, thậm chí còn ói ra máu; như là tình thâm ý nặng với nam thê kia, đến bây giờ còn chưa cưới vợ bé sinh con, thậm chí còn vì nam thê này ngàn dặm chạy gấp rút đâm kẻ thù.
Một đã là một nhân vật khá là truyền kỳ, nay lại thêm lời đồn người mang mệnh trời, đao thương bất nhập, nhất thời trong lòng bách tính thuần phác, y trở nên giống như thiên thần thần quang phổ chiếu, rạng ngời rực rỡ.
Đặng Tường trong Đại Minh cung nghe nói việc này, tức đến nổ phổi: “Vì sao các ngươi không cùng bắn vạn mũi tên, trực tiếp bắn chết y đi? Còn để mặc cho y nghênh ngang toàn thân trở ra?”
“Bẩm bệ hạ, lúc đó có mấy người tận mắt nhìn thấy, mũi tên bay đến trước mặt y thật sự rơi thẳng xuống, người bắn nỏ cũng hoảng hồn mới để cho y cứ nghênh ngang rời đi như vậy.” Cố vấn đáp lời sợ đến mức mặt như màu đất, quỳ rạp xuống: “Lời đồn này quá nửa là thằng nhãi Hiên Viên truyền lại, nếu không áp chế xuống, e sợ sẽ dao động quân tâm.”
Đặng Tường như thú bị nhốt đi qua đi lại giữa thái cực điện: “Phiên Vân có tin tức gì không?”
“Thái tử điện hạ còn ở Giang Nam tây đạo, trước đây không lâu chiến qua vài lần với quân của Đậu Lập, mỗi người đều có thắng bại.”
“Tuyên Chiêu vương.” Đặng Tường uể oải khó nhịn.
Nội thị hầu hạ bên cạnh ấp a ấp úng: “Chiêu vương… Chiêu vương hôm nay du săn…”
Đặng Tường trợn mắt trừng trừng: “Đến thời điểm như thế này, hắn vẫn còn lòng đi du săn?”
“Hoàng hậu nương nương sắp gặp ngày thiên thu, hắn là muốn săn vài tấm da cho nương nương, Chiêu vương điện hạ cũng là một lòng hiếu tâm.”
Đặng Tường vỗ vỗ lan can trước mặt: “Ôi, mấy nhi tử của ta, thật một lời khó nói hết… Nếu như đại lang vẫn còn, ta sao phải khổ sở sầu lo như vậy! Đúng rồi, tiểu Thế tử như thế nào?”
Đặng Tường truy phong Đặng Kinh Lôi làm Hoàn vương, đứa con hờ của Thôi Tĩnh Hốt chính là Thế tử Hoàn vương.
Nội thị kia đầu gần như chôn xuống đất: “Vẫn như cũ.”
Ngàn phòng vạn phòng, cốt nhục duy nhất của nhi tử tin trọng nhất lại bị người ám hại thành si đần, Đặng Tường cho dù tâm như sắt đá, cũng không nhịn được buồn bã ủ rũ.
“Hiếu Huệ công chúa đã mấy ngày mấy đêm chưa từng nhắm mắt, mỗi ngày chính là bi thương khóc…”
Đặng Tường thở dài nói: “Thái thượng hoàng cùng Thái hoàng thái hậu đâu?”
Vương triều Đại Thuận làm cho người cảm thấy được khó bề tin tưởng nhất chính là, Thái thượng hoàng là bác ruột của Thái hoàng thái hậu…
“Ngự y nói… Thái thượng hoàng không quá khỏe, Thái hoàng thái hậu có chút tích tụ trong lòng, thân thể ngược lại là cứng rắn.”
Đặng Tường than thở, khoát tay cho đám người lui xuống, lập tức ngồi liệt trên sàn.
Có một tin tức, sợ là ai cũng không biết được —— lương thực trữ trong thành Trường An nhiều nhất chỉ có thể duy trì một tháng nữa, nói cách khác trong một tháng này, bọn họ muốn chạy thoát, thì hoặc là Đặng Phiên Vân đánh bại Đậu Lập, chỉ huy tới cứu, hoặc là bọn họ dựa vào binh lực trong thành đánh bại ba đường đại quân của Hiên Viên Hối.
Vô luận là cách nào, đều như nói mơ giữa ban ngày, nói chuyện viển vông.
Quay đầu nhìn lại giấc mộng thiên thu đã tính hơn mười năm của Đặng thị, lão thậm chí không biết rốt cuộc là xảy ra sai sót tại bước nào, khiến Đặng thị từ đang yên đang lành như rồng hưng trí biến thành xu hướng suy tàn rõ rệt như ngày hôm nay.
Bây giờ, chỉ có thể hi vọng vào Đặng Phiên Vân.
Đặng Phiên Vân ngồi trên lưng ngựa, lúc này Giang Nam chính là giữa hè, nóng bức cực độ.
Các binh sĩ mặc khôi giáp dày cộm nặng nề, không ít người quần áo đều đã kết ra hạt muối màu trắng.
“Vương gia.” Phụ tá bên cạnh thấp giọng nói: “Việc tập kích doanh, đã an bài thỏa đáng.”
Đặng Phiên Vân gật đầu: “Đều xem ở hôm nay.”
Một bên khác, Đậu Lập cùng Chương Thiên Vấn đang đứng trên núi cao, dõi mắt trông xa, ngay cả tinh kì của Đặng thị cũng có thể thấy được mờ mờ.
“Vì sao ngươi liệu định bọn họ chắc chắn tập kích doanh vào tối nay?” Chương Thiên Vấn tâm tình khá là không tệ, thậm chí còn tự tin khẽ hát lệch nhịp.
Đậu Lập liếc hắn: “Cũng không phải là liệu định, tin tức này là có người biết.”
“Cũng không biết người bên Đặng Phiên Vân này là người nào, có thể tiếp xúc đến cơ mật như vậy.”
Đậu Lập cười lạnh: “Việc này cũng không phải là ngươi và ta có thể hỏi đến.”
“Nói thật, nếu không có người này mật báo, tối nay sợ rằng mấy trăm ngàn người chúng ta ở đây một người cũng không tốt được.” Chương Thiên Vấn lòng vẫn còn sợ hãi.
“Nhưng hôm nay đã bất đồng, chúng ta sẽ cho bọn họ một đi không trở lại!” Ánh mắt Đậu Lập lạnh lẽo tập trung nhìn dưới núi, bỗng nhiên chỉ tay: “Bọn họ đến.”
Đặng Phiên Vân bản tính cẩn thận, vốn là cũng chuẩn bị việc lỡ tập kích bất ngờ không thành, tự nhiên mang đến không ít tinh binh cường tướng; sau khi nhóm người Đậu Lập được tuyến báo, cũng gia tăng luyện binh.
Khác với cuộc chiến ở Dân Châu, cuộc chiến lần này ở Việt Châu chính là trận đánh ác liệt, song phương đều là đem hết lực lượng tinh nhuệ cùng ra trận. Toàn bộ chiến trường sau này nhìn lại, tất cả đều là huyết hồng.
Mới đầu chủ tướng song phương còn chưa hạ tràng, chỉ ở một bên vây xem, sau đó, Đậu Lập không nhịn được, dứt khoát lấy ngân thương từ trong tay người hầu bên cạnh, làm gương cho binh sĩ mà giết tới, khiến sĩ khí Túc Quân đại chấn.
Đặng Phiên Vân nhìn tình huống không đúng, cũng rút bội kiếm: “Được làm vua thua làm giặc, giả sử hôm nay thất bại, không chỉ có các ngươi bỏ mạng ở đây, thê gia tiểu dã của các ngươi đều không thể bảo toàn. Các huynh đệ, đồng thời cùng ta giết!”
“Giết! Giết! Giết!”
Toàn bộ Đặng quân kêu đánh kêu giết, làm người sợ hãi.
Chương Thiên Vấn lập tức khiến người hô: “Đừng nghe nghịch tặc gây xích mích, Túc vương nhân đức, chỉ cần dâng vũ khí đầu hàng, các loại chuyện cũ sẽ bỏ qua!”
Đặng Phiên Vân đẩy một mũi tên trước mặt ra, mất công tốn sức chém giết, bỗng nghe cách mấy chục mét có tiếng gào khóc thất kinh, hắn giương mắt nhìn, chợt thấy vô số quả cầu lửa từ đâu đó bay tới, rơi xuống người sĩ tốt lập tức bốc cháy, cho dù sĩ tốt đã lăn lộn trên mặt đất, cũng dễ dàng không dập tắt được, trong phút chốc trên đất tất cả đều là Đặng quân bị lửa thiêu thương tổn.
“Thứ gì mà lợi hại như vậy.” Đặng Phiên Vân không kịp cảm khái, híp mắt nói: “Tất cả mọi người, toàn bộ áp sát Túc Quân, ta cũng không tin bọn họ ngay cả người mình cũng thiêu!”
Biện pháp này thật sự có công hiệu, sợ ném chuột vỡ đồ, Túc Quân lập tức không ném lửa nữa, thậm chí ngay cả mũi tên cũng không dám dùng.
“Kỵ binh đột kích!” Đậu Lập ở phía xa lạnh giọng dặn dò.
Tiếng nói của hắn vừa dứt, trên gò núi xuất hiện mấy đội kỵ binh, mỗi người đều mặc thiết giáp uy nghiêm đáng sợ, ngay cả ngựa cũng mặc giáp toàn bộ, đầu và đùi ngựa đều bọc giáp mỏng.
Túc binh đa số mười người một tổ, kỵ binh trước phá sau công, bộ binh dùng trọng thuẫn cố thủ, cung nỏ thủ trốn sau trọng thuẫn cùng bắn vạn mũi tên.
Đặng thị đã tính mang quân, luyện binh mạnh hơn, nhưng so với Túc Quân mười năm luyện tập không ngừng nghỉ, vô luận là quân dung quân kỷ hay trận pháp đội ngũ, binh khí giáp trụ đều chênh lệch rất lớn.
Đặng Phiên Vân càng nhìn càng hoảng sợ, quân đội của mình đã như thủy triều tháo chạy, trong lòng thê lương vô hạn, gằn từng chữ một: “Còn không mau rút!”