Đôi Mắt

Chương 57




Dư Thần Dật và Cố Châu Lâm thường xuyên nấu cơm với nhau, những chuyện xào rau bình thường đều hợp tác rất suôn sẻ chứ đừng nói tới chuyện xử lý mấy nguyên liệu nấu lẩu.

Cố Châu Lâm đặt bếp từ dùng để nấu lẩu lên bàn rồi cắm điện vào, Dư Thần Dật xào nguyên liệu nấu lẩu xong thì tắt lửa, đổ vào nồi nước dùng lẩu, xoay người nói với Cố Châu Lâm đang rửa rau: “Anh bưng nó ra ngoài đun lên nha, nhận tiện đi nhà vệ sinh một cái, em rửa đồ ăn xong thì có thể đem ra ngoài luôn.”

Cố Châu Lâm gật đầu: “Lúc bưng cẩn thận một chút, đừng làm mình bị phỏng đấy.”

“Biết rồi mà, em đã ăn bao nhiêu bữa cơm anh làm rồi hả, có mấy chuyện cỏn con này mà cũng lo lắng nữa.” Dư Thần Dật mỉm cười trả lời lại, lúc bưng nồi xoay người đi ra khỏi phòng bếp, nụ cười trên mặt lập tức sụp xuống.

Anh vừa đi vừa nghiêng tai lắng nghe tiếng động trong phòng bếp, đặt nấu lẩu xuống bật lửa lên rồi tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua thùng rác anh nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống, trái tim bỗng nhiên đập mạnh một cái, có chút khẳng định “quả nhiên là thế”.

Tờ giấy bị Cố Châu Lâm vo tròn quăng trong thùng rác đã biến mất.

Bước chân của Dư Thần Dật không ngừng lại, anh dùng tốc độ bình thường đi ngang qua thùng rác bước vào nhà vệ sinh, chân mày lập tức cau chặt lại.

Anh vào nhà vệ sinh cũng không làm gì, chỉ tựa vào tường đứng một lát, sau đó xả nước rồi mở vòi rửa tay.

Anh đứng trước gương, sắc mặt phản chiếu trong gương của anh không quá dễ nhìn lắm, cả người đều căng chặt, khóe miệng cũng mím chặt lại, chân mày cau thành một nhúm, biểu cảm vừa bất mãn vừa bất an.

Dư Thần Dật để tay dưới vòi nước, hứng nước hất lên mặt mình, khuôn mặt vốn dĩ đang khó nhìn, bây giờ dính nước lại càng thêm tái nhợt.

Nhớ tới ban nãy Cố Châu Lâm nhẹ nhàng khéo léo dùng một câu để bỏ qua vấn đề lúc nhỏ không một câu chào mà biệt tăm đến giờ, sắc mặt Dư Thần Dật lại càng thêm khó coi.

“Hừ.” Anh siết nắm tay, đánh vào bồn rửa mặt một cái, tiếng nước ào ào che đi tiếng nói khe khẽ của anh: “Tiểu Lâm…..Rốt cuộc em còn giấu anh chuyện gì hả?”

Chờ sau khi Dư Thần Dật ra khỏi nhà vệ sinh, ngoại trừ phần mái tóc còn đang nhỏ nước và khớp xương trên ngón tay hơi hơi đỏ lên thì dáng vẻ không khác gì với thường ngày cả.

“Anh?” Cố Châu Lâm vừa định hỏi Dư Thần Dật nên bỏ nguyên liệu nào vào trước thì liền nhìn thấy trên tóc anh đều là nước, hắn vội vàng đi qua đỡ vai đối phương, “Sau tóc lại ướt thế này?”

“À, ban nãy tiện tay rửa mặt ấy, không có gì đâu.” Dư Thần Dật vén tóc lên, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, “Anh đói bụng quá, bỏ chút thịt vào trước nha?”

“Ừm, được.” Cố Châu Lâm không yên tâm liếc nhìn Dư Thần Dật một cái rồi mới bỏ thịt bò vào nồi, “Trừ thịt bò ra thì anh muốn ăn gì nữa không?”

Dư Thần Dật ngồi vào vị trí, tùy ý bỏ vào thêm chút thịt viên, khi anh nhìn đáy nồi sôi sùng sục nổi lên bọt khí thì thất thần một chút nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu lên mỉm cười tán gẫu với Cố Châu Lâm.

Buổi tối, Dư Thần Dật tắm rửa xong thì đến lượt Cố Châu Lâm đi tắm, anh nằm sấp trên giường chơi điện thoại, một lát sau khi nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm vang lên, anh mới bĩnh tĩnh đăng xuất khỏi tài khoản email anh đang đăng nhập, thay đổi sang một tài khoản khác.

Anh tìm một địa chỉ email anh đã liên hệ từ rất lâu trước kia trong danh bạ, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện màu đen ở giữa có hình trăng khuyết, do dự một lát rồi cuối cùng mím chặt môi gõ nhanh mấy câu, sau khi xác nhận lại mình không có bỏ sót thông tin nào quan trọng thì dứt khoát nhấn nút gửi.

Email hiện lên đã thành công gửi đi, anh cũng không đăng xuất ra ngay, cứ ngẩn người nhìn chằm chằm cái email vừa mới gửi đi kia, vài phút sau, điện thoại Dư Thần Dật vang lên âm thanh thông báo nhận được email mới, anh vội vàng nhấn vào xem, là email trả lời lại cái email anh mới gửi đi: Ok,

Ngón tay trắng nõn của Dư Thần Dật gõ vào màn hình một cái rồi đăng xuất khỏi tài khoản này, đổi lại tài khoản thường dùng của mình.

Cố Châu Lâm tắm rửa xong thì lau tóc bước ra, Dư Thần Dật nhìn Cố Châu Lâm một cái, bỗng nhiên nhớ tới chuyện hồi nhỏ, anh trở mình từ trên giường ngồi xuống, “Tiểu Lâm, anh giúp em sấy tóc nha?”

Cố Châu Lâm xoay đầu nhìn Dư Thần Dật, mỉm cười vô cùng dịu dàng nhưng giọng điệu lại ẩn chứa sự trêu chọc: “Sao vậy? Sao bỗng nhiên anh không lười biếng nữa thế? Hồi đó rõ ràng đến tóc của mình còn không muốn sấy, bắt em sấy cho anh cơ mà.”

Dư Thần Dật nghe ra sự chọc ghẹo trong câu nói của Cố Châu Lâm, anh nhẹ nhàng liếc hắn một cái, phất tay đuổi hắn đi lấy máy sấy tóc, đợi khi Cố Châu Lâm cầm máy sấy quay lại, anh ấn hắn ngồi xuống cạnh giường, còn mình thì nửa quỳ trên giường sấy tóc cho hắn.

Cố Châu Lâm có hai xoáy tóc, một cái có chút lớn, một cái thì có chút nhỏ, nếu không cố ý vén tóc ra nhìn thì căn bản sẽ không thấy được.

Những người thuộc thế hệ lớn tuổi lúc trước ở quê Dư Thần Dật nói rằng người có hai xoáy tóc thường sẽ thông minh hơn người bình thường một chút, nhưng họ lại đặc biệt bướng bỉnh, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi, cũng sẽ không nghe lời người khác khuyên bảo.

Dư Thần Dật chọc chọc và xoáy tóc của Cố Châu Lâm, vừa sấy tóc cho hắn vừa nói chuyện, giọng nói hòa vào tiếng vù vù của máy sấy khiến nó có chút mơ hồ: “Hồi nhỏ anh cũng thường xuyên sấy tóc cho em đấy, khi đó anh là một người anh trai tốt nhỉ?”

“Ừm.” Ngay cả thời gian tự hỏi Cố Châu Lâm cũng không có, Dư Thần Dật vừa nói dứt câu hắn liền lập tức không chút do dự gật đầu, “Anh vẫn luôn tốt, hồi nhỏ rất tốt, bây giờ cũng cực kỳ tốt.”

Nghe thấy câu nói của Cố Châu Lâm, ánh mắt Dư Thần Dật lóe lên, động tác vén tóc sau gáy Cố Châu Lâm bất giác khựng lại một lát.

Chất tóc của Cố Châu Lâm cứng hơn anh một chút, lúc nắm vào trong tay, đuôi tóc chọc vào lòng bàn tay mềm mại, có chút ngứa ngứa.

Anh ở phía sau Cố Châu Lâm nên không thấy biểu cảm của hắn khi nói chuyện, vì thế anh im lặng suy nghĩ hai giây, dường như đang tự hỏi lời nói của Cố Châu Lâm có bao nhiêu phần là thật, sau đó mới tiếp tục nói: “Lúc đó anh còn tưởng rằng anh đây là anh trai rất tệ cơ.”

Lời này của anh hệt như đâm vào dây thần kinh của Cố Châu Lâm, Cố Châu Lâm quay phắt đầu lại, khóe môi vốn dĩ đang cong lên vì được Dư Thần Dật sấy tóc cho giờ đây lại mím chặt lại, hắn dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Dư Thần Dật, vô cùng nghiêm túc phản bác, nói: “Anh là tốt nhất.”

“Vậy sao?” Dư Thần Dật nhướng mày một cái, ngăn lại khóe miệng đang muốn cười, làm giống như chỉ là thuận miệng nói: “Lúc ấy anh còn suy nghĩ rất lâu, có phải bản thân mình đã chọc giận khiến em ghét bỏ hay không, bằng không tại sao em lại không một lời mà bỏ đi chứ?”

Đôi môi vừa mới hé ra của Cố Châu Lâm lại ngậm lại, hai người nhìn nhau một lúc lâu, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng máy sấy kêu vù vù vang lên.

Cuối cùng vẫn là Dư Thần Dật phá vỡ sự im lặng trước, anh nắm vai của Cố Châu Lâm kéo hắn xoay lưng lại, sờ lên mái tóc của hắn một cái thì phát hiện tóc đã gần khô rồi, vì thế anh tiện tay tắt máy sấy nhẹ nhàng vứt lên giường

Anh vươn tay ôm lấy Cố Châu Lâm từ phía sau, gác cằm lên bả vai hắn, cánh môi có chút lạnh dán lên tai Cố Châu Lâm, “Được rồi, dù sao bây giờ em cũng đã quay về không phải sao?”

Dư Thần Dật khẽ cười, cánh tay quấn quýt ôm chặt lấy thân trên của Cố Châu Lâm, khi nói chuyện thổi ra hơi nóng, hơi thở chậm chạp thổi ra giữa cánh môi đang đóng mở, tự như rắn độc phun nọc, hơi thở mang đầy độc tính lan ra, nhưng lại có vẻ mơ hồ và thân mật.

Anh nghiêng đầu hôn lên mặt Cố Châu Lâm một cái, giọng nói mềm mại như nhũn ra, tựa như chú mèo đi lạc nghiêng ngả lảo đảo tìm về chủ nhân, nhu nhược bất an nói: “Tiểu Lâm…..Em vẫn sẽ rời xa anh sao?”

Cố Châu Lâm xoay người ôm Dư Thần Dật vào lòng mình, hắn bị giọng điệu của Dư Thần Dật dụ dỗ đến rung động không thôi, trong lòng cuộn trào những tâm tình phức tạp, cuối cùng biến thành một cổ khí nóng không thể diễn tả bằng lời.

Hắn ấn Dư Thần Dật vào lòng mình, hôn lên môi đối phương, “Sẽ không đâu, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”

Dư Thần Dật cảm nhận được sự thay đổi trên người hắn, anh rũ mắt che đi ý cười chợt lóe qua, vươn tay đẩy Cố Châu Lâm về phía sau.

Cố Châu Lâm vô cùng thuận theo ngã lên giường, cả người Dư Thần Dật khóa ngồi lên người Cố Châu Lâm, “Phần thưởng em nói hôm nay, bây giờ anh quyết định tặng cho em.”