Đôi Mắt

Chương 37




Giờ nghỉ trưa, Dư Thần Dật đi ra ngoài ăn cơm với Cố Châu Lâm như thường lệ, hai người bọn họ ngồi đối diện với nhau, sau khi gọi đồ ăn xong thì câu được không không nói chuyện phiếm, Cố Châu Lâm rất nhanh đã phát hiện Dư Thần Dật không đúng, quan tâm hỏi: “Anh ơi? Sao hôm nay cứ sờ cổ hoài vậy?”

“Hửm? À…..” Dư Thần Dật tựa như không biết mình đã làm hành động gì, đến khi Cố Châu Lâm hỏi anh mới có phản ứng, sau khi rụt tay lại thì nhìn Cố Châu Lâm một cái, không biết anh nhớ tới cái gì mà lại đưa tay lên cổ, mở cổ áo mình ra hướng về phía Cố Châu Lâm, ngẩng cằm lên để lộ chiếc cổ trắng nõn thon dài của mình.

“Cổ anh không biết là bị bệnh sởi hay là bị muỗi cắn nữa.”

Dư Thần Dật ngẩng cằm nói chuyện, ánh mắt nhìn lên trần nhà, sau đó nhanh chóng rũ mắt nhìn vẻ mặt của Cố Châu Lâm một cái, phát hiện khi hắn nhìn cổ mình thì đồng thời cũng tự nâng tay sờ cổ mình, “Một chuỗi dấu đỏ luôn.”

Dư Thần Dật đặt tay trên cổ mình, những ngón tay trắng nõn vừa khéo có thể nắm phần cổ chính diện, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên làn da non mịn ở cổ, “Thật ra nó không ngứa nhưng anh vẫn không nhịn được muốn sờ.”

Anh vừa nói, vừa lén nhìn phản ứng của Cố Châu Lâm, nhưng đáng tiếc, vẻ mặt của Cố Châu Lâm vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ nhìn mỗi cổ anh chứ không có bất kỳ phản ứng gì với lời nói của anh cả.

Dư Thần Dật dừng lại một chút, khóe miệng chua xót cong lên, thu tay đang đặt trên cổ mình về.

Cố Châu Lâm cái gì cũng không nghe thấy, cả người hắn như chìm vào bên trong trạng thái chân không, không thể cảm nhận bất cứ cái gì xung quanh mình, trước mắt hắn chỉ có chiếc cổ trắng nõn của Dư Thần Dật.

Chiếc cổ trắng như ngọc lác lác vài vết nhỏ màu đỏ, lại bị Dư Thần Dật vô ý gãi qua để lại vài vệt đỏ hồng xinh đẹp, đèn sợi đốt trong quán ăn lại bất ngờ làm nó trở nên dễ bị chú ý và mỹ lệ hơn, khiến trong lòng người nhìn liền sinh ra mâu thuẫn.

Muốn bẻ gãy nó, lại muốn bảo vệ nó; muốn làm nhục nó, lại muốn vuốt ve nó.

Hơn nữa Dư Thần Dật còn cố ý ngẩng đầu lên, chiếc cổ vốn dĩ xinh đẹp là càng thêm thon dài và yếu ớt hơn, như một con thiên nga xinh đẹp ngẩng cao đầu phát ra tiếng kêu, rõ ràng nghe thê lương như thế nhưng lại càng khơi dậy ham muốn làm nhục nó trong hắn.

Thật sự…….là nhục dục vừa thuần khiết vừa đen tối.

Ánh mắt Cố Châu Lâm tối sầm xuống, chỉ hận chính mình nín nhịn quá nhiều, thế mà không chịu để lại nhiều dấu hơn.

Chưa đủ……Vẫn còn chưa đủ.

Đẹp như vậy, chiếc cổ thuộc về anh ấy, hắn nên lưu lại nhiều dấu răng, nhiều dấu hôn hơn nữa, thậm chí là để lại cả dấu tay nữa mới đúng.

Không biết khi cổ anh ấy bị hắn bóp, khi anh ấy không thể hô hấp được, ánh mắt  của anh ấy có phải sẽ đẫm nước mắt mờ mịt hơi nước hay không, anh ấy có run rẩy không nhỉ, có ở dưới thân hắn vặn vẹo xin tha thứ, cầu xin hắn ban cho một ít không khí không?

Cố Châu Lâm nhìn chằm chằm cổ của Dư Thần Dật, ánh mắt thay đổi liên tục, tận đến khi Dư Thần Đật thu bàn tay đang đặt trên cổ mình lại hắn mới miễn cường hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn về phía Dư Thần Dật.

Hắn đương nhiên không hề bỏ qua nụ cười chua xót nơi khóe miệng của Dư Thần Dật.

Nhận ra Dư Thần Dật gần như đã hoàn toàn bị hắn tác động cảm xúc, Cố Châu Lâm cảm thấy máu trong người mình đều đang sôi trào, một loại khoái cảm sung sướng này thậm chí còn phấn khích hơn cả việc đêm khuya lén chạm vào người của Dư Thần Dật gấp trăm lần.

Cố Châu Lâm kiềm chế nội tâm thỏa mãn của mình, quan tâm nói: “Thoạt nhìn có chút rõ ràng, sao đột nhiên lại bị đỏ vậy, là do muỗi đốt sao?”

“Không biết…..” Dư Thần Dật sờ sờ cổ mình, “Nhưng không có cảm giác gì cả, không ngứa không đau.”

Cố Châu Lâm nói: “Để em xem thử.”

Hắn đứng lên đi đến bên cạnh Dư Thần Dật, từ trên cao nhìn xuống vươn tay chạm vào cổ của Dư Thần Dật, hình như Dư Thần Dật sợ ngứa, theo bản năng rụt cổ một chút, nhưng lại bị Cố Châu Lâm kéo lại.

Cố Châu Lâm đặt tay sau gáy Dư Thần Dật, dùng tư thế vô cùng bá đạo từ phía sau nắm lấy cổ anh, ngón cái vuốt ve hai lần lên yết hầu của Dư Thần Dật.

Sau khi Dư Thần Dật bị nắm gáy thì thắt lưng lập tức tê rần, khi ngón tay của Cố Châu Lâm mang theo độ ấm dán lên cổ anh, anh liền nhịn không được nuốt nước bọt một cái, yết hầu ở ngay dưới ngón tay của Cố Châu Lâm di chuyển lên xuống.

Dư Thần Dật bị bắt nửa ngẩng đầu lên, vừa đúng góc có thể nhìn rõ gương mặt của Cố Châu Lâm, nhưng Cố Châu Lâm không có nhìn hắn, ánh mắt của hắn dừng ở phía dưới mặt anh.

Anh cảm thấy ánh mắt của Cố Châu Lâm đang dừng trên cổ của mình mang theo nhiệt độ nóng bỏng, thậm chí như muốn đào ra một cái lỗ trên mặt anh luôn.

Ánh mắt chăm chú lại cực kỳ nóng bỏng này làm đầu gối anh có chút như nhũn ra, cố tình cánh tay của Cố Châu Lâm lại đè chặt sau gáy của anh, dùng một lực làm anh không thể xoay đầu, không thể thoát khỏi ánh mắt của Cố Châu Lâm.

Dư Thần Dật chờ rồi lại chờ, chờ thật lâu vẫn không thấy Cố Châu Lâm thả tay ra hay nói chuyện gì cả, cảm giác tồn tại của ánh mắt đối phương càng ngày càng mãnh liệt, mạnh đến mức Dư Thần Dật không thể cưỡng ép thuyết phục mình bỏ qua nó.

Dưới tầm mắt của Cố Châu Lâm, Dư Thần Dật cảm thấy tai mình cũng dần dần nóng lên, không có phải do ảo giác của mình hay không, anh thậm chí còn cảm thấy lòng bàn tay đang dán sau gáy mình của Cố Châu Lâm cũng bắt đầu nóng lên theo tai anh, cả người anh khô nóng, trong lòng biết cứ tiếp tục thế này mãi thì sẽ có thể không có kết thúc, vì thế anh mở miệng, giọng nói yếu ớt như con muỗi: “Nhìn ra cái gì không em….”

Khi anh nói chuyện, yết hầu khẽ chuyển động, không biết là cố ý hay vô tình, anh còn có thể cảm nhận được bàn tay của Cố Châu Lâm đột nhiên dùng thêm chút lực, ngón cái đè vào yếu hầu anh một cái rồi mới chịu buông ra, sau đó một đường đi xuống.

“Nhìn không ra gì cả…” Sau khi Cố Châu Lâm nói xong thì dừng một chút rồi thu tay về, “Anh có bị dị ứng theo mùa không? Cũng có thể do số lượng muỗi bắt đầu tăng nhiều, trong nhà không có đồ gì đuổi muỗi sao?”

“Có lẽ không phải là mẫn cảm đâu….” Dư Thần Dật nghĩ nghĩ, rồi cúi đầu mở app mua sắm ra, “Anh mua thuốc xịt với thuốc bôi phòng muỗi là được rồi.”

“Em xem nữa, em nhớ có mấy hãng dùng rất tốt.”

Cố Châu Lâm duỗi tay khoác vai Dư Thần Dật, ôm lấy bả vai Dư Thần Dật, gần như bao trọn Dư Thần Dật, hắn khom eo xuống cùng xem điện thoại với Dư Thần Dật.

Dư Thần Dật không nghi ngờ hắn, vừa mở xem chi tiết sản phẩm vừa hỏi: “Cái loại dùng tốt là hãng gì thế? Anh tìm luôn cho lẹ.”

“Em không nhớ rõ lắm.”

Cố Châu Lâm nghiêng đầu, khi nói chuyện, hơi nóng phải vào tai Dư Thần Dật, hắn tinh ý phát hiện ra cái tai của Dư Thần Dật lại đỏ thêm vài phần.

Miệng hắn cong lên, khẽ nói: “Anh ấn vào thứ tự tiêu thụ thử xem…..A, là cái này, quả nhiên là đứng đầu bảng xếp hạng tiêu thụ.”

Dư Thần Dật gật đầu, thêm vào giỏ hàng rồi mới quay lại xem chi tiết sản phẩm.

Khi anh cúi đầu sau cổ lộ ra một phần da thịt trắng nõn, tại nơi anh không nhìn thấy, một loạt dấu vết màu đỏ hòa lẫn vào nhau, còn khoa trương hơn cả dấu trên ngực anh, hơn nữa đây rõ ràng không phải là do muỗi cắn hay do dị ứng gì cả.

Đây là dấu hôn tạo thành do dùng sức mút da thịt vào trong miệng.

Cố Châu Lâm đứng thẳng người dậy, đầu lưỡi ấn vào má trong, cúi đầu nhìn Dư Thần Dật không chút phòng bị, phơi bày nơi quan trọng ra trước mặt hắn, trên miệng lộ ra một nụ cười si mê.

Lần sau nên…..đến lượt chỗ nào đây?

Hắn không chút e dè quét mắt qua khắp cơ thể Dư Thần Dật, xoay người đi về chỗ ngồi của mình giống như đã tìm được đáp án phù hợp, đôi mắt cong lên hài lòng.