Dư Thần Dật dán thuốc trên cổ tay cả ngày, tận đến khi tắm mới gỡ xuống, lúc từ phòng tắm đi ra anh có xoay xoay cổ tay mình, đã không còn cảm giác đau nữa.
Bây giờ động tác tắt nến của anh đã vô cùng điêu luyện, sau khi leo lên giường Dư Thần Dật liền kéo mền xuống đến dưới cằm, nhanh chóng ngủ mê mệt.
Vài ngày sau, Dư Thần Dật vẫn luôn lòng theo cách Cố Châu Lâm nói, mỗi ngày đốt nến trước rồi mới đi ngủ, nhưng đi đôi với chất lượng giấc ngủ được cải thiện, Dư Thần Dật cũng phát hiện trên người mình hình như xuất hiện một số chỗ không đúng.
“A…” Dư Thần Dật đứng trước gương, cẩn thận chạm vào môi mình, hơi hé miệng ra soi gương, nhìn khóe miệng bị đỏ lên của mình.
Sau khi anh vừa tỉnh dậy liền phát hiện không biết tại sao môi mình lại bị sưng lên, khóe miệng vừa nhúc nhích liền vô cùng đau đớn, giống như bị ép mở lớn miệng đến rách ra vậy, nhưng nhìn kỹ thì ngoại trừ bên ngoài bị đỏ lên thì không còn vết thương nào khác.
Hàm trên trong khoang miệng và cổ họng cũng có chút không thoải mái lắm, anh nhúc nhích đầu lưỡi, hàm trên giống như bị rách da, bên trong cổ họng cảm giác như có dị vật, trong miệng còn có mùi vị kỳ lạ, nhưng là nó chỉ có một chút ít nên Dư Thần Dật nghĩ rằng đó là ảo giác của bản thân mình.
Anh tỉ mỉ đánh răng xong thì vỗ miệng hai cái, hà hơi vào lòng bàn tay mình, tất cả đều là mùi kem đánh răng, mùi vị trong khoang miệng lúc tỉnh lại đã biến mất sạch.
Nhưng cổ họng vẫn có chút khó chịu, anh hắng hắng giọng, đi ra phòng bếp rót một ly nước ấm uống cạn, dòng nước ấm áp trôi qua cổ họng cuốn vật lạ trong cổ họng anh xuống ruột, cuối cùng anh cũng dễ chịu hơn một chút.
Dư Thần Dật lại rót một chén nước, vừa đi vào phòng khách vừa sờ sờ cổ mình, nhớ tới bản thân mấy ngày nay khi tỉnh dậy đều trong tình huống mê man, anh muốn đề phòng trước nên đi lấy một hộp thuốc cảm cúm trong hòm thuốc ra, tùy tiện uống hai viên sau đó lại ngậm kẹo thông cổ rồi mới thay đồ ra ngoài.
Anh có chút lo cho mình ngày hôm sau khi tỉnh dậy sẽ đột nhiên bị cảm hay cổ họng bị nhiễm trùng gì đó, nên một ngày uống ba cữ thuốc đúng giờ, không biết có phải do thuốc cảm phát huy tác dụng hay không, sáng hôm sau không có cảnh tượng bị bệnh như anh tưởng.
Nhưng anh vừa mới yên tâm được chút thì không tới vài ngày sau, khi anh đang soi gương rửa mặt lại đột nhiên phát hiện trên cổ mình có lác đác vài dấu đỏ.
“Bị sởi hả?” Dư Thần Dật mù mờ gãi cổ, cảm thấy không đau không ngứa, anh dùng khăn mặt thấm nước lau qua vài lần cũng không lau được, hoàn toàn không biết mấy dấu đỏ đó đâu ra.
Dư Thần Dật có chút để ý, duỗi tay dùng sức ma sát cổ mình, vết đỏ kia không ngừng bị anh lau qua, da thịt non mịn ở cổ ngược lại còn bị anh dùng sức lau đến đỏ lên.
Anh nhìn cái cổ đỏ bừng của mình, cuối cùng cũng thả tay xuống, trở về phòng thay quần áo.
Dư Thần Dật vừa nói thầm trong lòng vừa cởi áo ngủ qua khỏi đầu, trong lúc vô thức cúi đầu xuống hất tóc, ánh mắt thuận thế nhìn qua ngực mình, động tác lặp tức dừng lại.
Trên ngực anh đột nhiên xuất hiện một dấu lớn màu đỏ mà hôm trước lúc tắm không có nhìn thấy, giống như bị dị ứng, còn khoa trương hơn cả vết đỏ không dễ thấy trên cổ anh rất rất nhiều lần.
Nước da của Dư Thần Dật thiên trắng, một dấu lớn xuất hiện đặc biệt rõ ràng trước ngực anh càng khiến cho người ta sợ hãi, thậm chí dáng vẻ có chút thê thảm.
Anh bị dọa sợ, vội vàng vươn tay sờ thử lên chỗ bị đỏ đó, nhưng mặc cho anh sờ thế nào, chỗ kia cũng giống như trên cổ, không có cảm giác gì.
Dư Thần Dật hoàn toàn không nghĩ được dấu vết này là từ đâu ra, anh đứng tại chỗ cau mày nhìn lướt qua phòng mình, dự cảm xấu trong lòng càng trở nên mãnh liệt.
Anh cứ luôn cảm thấy bản thân đã bỏ qua chuyện gì đó rất quan trọng, có chút hoảng sợ và bất an, nhưng sau khi tập trung suy nghĩ thì lại thấy tất cải giống như rất bình thường.
Anh cuộn tròn ngón tay lại một chút, trong đầu không biết tại sao lại xuất hiện hình ảnh bàn tay mang chiếc bao tay màu đen vươn về anh trong tàu điện ngầm, anh cảm thấy hoảng sợ, giây tiếp theo hình ảnh tên đó bị bắt ngồi trong cục cảnh sát và ánh mắt của tên đó khi nhìn về phía anh lại xuất hiện trước mắt anh.
Tên đó đã bị bắt rồi…
Dư Thần Dật nghĩ thế, nhưng cảm giác nói không nên lời khi đi vào cục cảnh sát nhận dạng lại càng làm anh cảm thấy bất an.
Đúng lúc này, một con bướm bay vào từ cửa sổ đang mở đã hấp dẫn lực chú ý của anh.
Dư Thần Dật trời sinh đã sợ sâu, anh nhìn con bướm bay vòng vòng trên trần nhà rồi đậu lại trên ngọn nến, anh vô thức bước lùi lại phía sau, cả người đều bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy.
Anh cào cào cánh tay, linh cảm trong đầu chợt lóe lên, dấu vết khó hiểu trên người đột nhiên như được giải thích.
Dư Thần Dật nhìn chằm chằm con bướm đang vỗ cánh, càng nghĩ càng nổi hết da gà, đủ loại sâu với những hình thù kỳ quái thay phiên nhau hiện lên trong đầu anh, anh có chút đứng không vững, chờ sau khi bướm bay ra ngoài anh lập tức đóng chặt cửa sổ lại, xoay người bóp mũi xốc chăn bông lên, nửa híp mắt nhìn trong chăn, sợ sẽ nhìn thấy một ổ sâu.
Nhưng mà không có.
Trong chăn sạch sẽ, chăn bông bị anh cầm trong tay, thậm chí còn lưu lại một ít mùi thơm nhàn nhạt của nến còn sót lại khi bị đốt liên tục trong vài ngày
Dư Thần Dật không biết nói mình nên thở phào hay càng thêm khẩn trương, nhưng sắp đến giờ đi làm nên anh đành phải mặc quần áo vào trước, trước khi ra khỏi nhà còn sợ con bướm sẽ nhân lúc anh không chú ý mà bay vào, anh đi kiểm tra lại từng cửa sổ xem có chừa lại một khe hở nào hay không rồi mới yên tâm ra ngoài.
Bây giờ là đầu xuân, quần áo trong người Dư Thần Dật tương đối mỏng, dấu đỏ trên cổ hoàn toàn không thể che được.
Vừa tới công ty không bao lâu liền có nhiều đồng nghiệp quen thuộc chạy tới khoác vai anh nửa quan tâm nửa tò mò, khẽ hỏi anh: “Bạn gái cậu nhiệt tình thế luôn hả?”
“Hửm?” Dư Thần Dật không phản ứng kịp, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Tôi đâu có bạn gái đâu.”
Sau khi đồng nghiệp nghe thấy Dư Thần Dật nói thì vẻ mặt càng thêm kinh ngạc, vươn tay sờ cổ Dư Thần Dật, “Không ngờ nha Thần Dật, nhìn cậu ngoan ngoãn như vậy lại lén chơi bạo vậy à?”
Dư Thần Dật không kịp đề phòng bị sờ cổ, ngứa đến rụt người lại, cuối cùng cũng hiểu đối phương đang nói cái gì, tức giận đập tay đồng nghiệp một cái, “Đừng nói bậy, tôi cảm thấy hình như mình bị loài bò sát nào bò lên ấy, khó chịu chết tôi rồi này….Anh có thuốc xịt côn trùng gì không? Cho tôi mượn dùng chút đi?”
“Xì….” Đồng nghiệp nghe Dư Thần Dật nói thì bĩu môi một cái, quay về chỗ ngồi của mình lấy một bình xịt côn trùng và thuốc mỡ mùi bạc hà nhét vào tay Dư Thần Dật.
Dư Thần Dật nói tiếng “cảm ơn”, xịt thuốc lên phần da lộ ra và quần áo của mình, lại hỏi mượn nữ đồng nghiệp cái gương, nghiêm túc bôi thuốc mỡ lên vết đỏ trên cổ mình.
Đồng nghiệp nhìn anh một lát, gãi đầu khẽ nói: “Thật sự nhìn rất giống dấu hôn mà….”