Tối hôm đó, Dư Thần Dật nhớ đến quyết định muốn dọn về nhà của mình, anh ngước mắt nhìn Cố Châu Lâm đang gắp đồ ăn vào chén cho mình một cái, trong lòng có chút không nỡ nhưng cuối cùng vẫn rũ mắt xuống, mở miệng nói: “Tiểu Lâm, hai tháng này anh ở đây có lẽ đã làm phiền em rồi nhỉ?.”
“Hửm?” Cố Châu Lâm nói: “Không có mà.”
Dư Thần Dật nhìn vẻ mặt của Cố Châu Lâm, đối phương trông rất bình tĩnh, hình như Cố Châu Lâm luôn là dáng vẻ này, cảm xúc không dao động lớn, rất giống bộ dáng ngoan ngoãn không nói lời nào hồi nhỏ.
Nhưng đôi khi bình tĩnh như vậy lại khiến Dư Thần Dật không biết Cố Châu Lâm là đang nói thật hay chỉ là khách sáo mà thôi.
Dư Thần Dật ngồi thẳng người dậy, rõ ràng là cực kỳ để ý nhưng lại cố ý giả vờ thành dáng vẻ “gió nhẹ mây trôi”*, nói: “Không thể cứ sống ở đây mãi được, thứ bảy tuần này anh sẽ dọn về nhà.”
*Chỉ sự bình tĩnh, hờ hững,…
Sau khi anh nói xong, dường như sợ Cố Châu Lâm giữ mình lại, lại càng như sợ Cố Châu Lâm sẽ không giữa mình lại, trong lòng buồn bực, động tác trên tay cũng dừng lại, lặng lẽ giương mắt nhìn nhìn Cố Châu Lâm.
Hình như Cố Châu Lâm cũng bất ngờ khi Dư Thần Dật đột nhiên đề cập tới chuyện này, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ nhìn Dư Thần Dật rồi nói: “Được, em biết rồi. Đồ của anh hình như có chút nhiều nhỉ? Thứ bảy em giúp anh dọn đồ về nhà.”
Dư Thần Dật nghe thấy Cố Châu Lâm hoàn toàn không ý giữ anh lại, trong lòng lập tức hụt hẫng, chiếc đũa không cẩn thận gõ vào thành chén phát ra một tiếng vang không nặng không nhẹ.
“Ừm, vậy làm phiền em rồi.”
Sau khi Dư Thần Dật nói xong thì không nhìn Cố Châu Lâm nữa, có lẽ anh sợ vẻ mặt khó coi của mình sẽ bị Cố Châu Lâm nhìn ra manh mối gì đó, vì thế anh cúi đầu thật sâu, đôi đũa gảy cơm trong chén vài lần, nhất thời mất hết hứng thú ăn uống.
Anh cảm thấy bản thân mình cực kỳ mâu thuẫn, rõ ràng người đưa ra ý định dọn về là mình, nhưng người khổ sở vì chuyện đó cũng là mình.
Gay go vô cùng.
Dư Thần Dật vừa nghĩ vừa nhìn vào chén cơm của mình.
Ban nãy Cố Châu Lâm có gắp vào chén anh một con tôm đã bóc vỏ, anh gắp nó lên cho vào miệng mình, nhưng lại cảm thấy phần thịt tôm ở trong miệng vốn dĩ phải thơm ngon lại dần dần trở nên chua chát.
Bàn tay đang cầm đũa của Cố Châu Lâm siết chặt rồi lại thả lỏng, vẻ mặt không rõ nhìn Dư Thần Dật, ánh sáng trong mắt lúc nổi lúc chìm, cuối cùng lại biến thành một mảnh âm u sâu thẳm.
Hắn nghiêng đầu qua một bên, vẻ mặt như có chút đáng tiếc, lại giống như có chút hưng phấn không kiềm chế được.
Tại sao lại không nghe lời chứ?
Cố Châu Lâm dùng đũa chọc vào cằm mình, sau đó lại chọc lên khóe môi, khóe miệng hướng lên trên tạo thành một độ cong.
Em đã nói rồi, chỉ cần anh nghe lời, em sẽ sẵn lòng cho anh một chút tự do nho nhỏ.
Thật tiếc quá…..
Yết hầu của hắn khẽ động, miễn cường đè nén tiếng cười của mình xuống, con ngươi co rút lại, nhìn chằm chằm vào Dư Thần Dật đang cúi đầu, cổ tay hắn lắc lư một cái, hệt như một con sói đang chuẩn bị xông lên cắn đứt cổ con mồi.
Thật đáng tiếc….Anh không nghe lời, không biết quý trọng.
Ở bên cạnh em thì có gì không tốt chứ? Tại sao vậy anh?
Ngón tay Cố Châu Lâm co lại, siết chặt đôi đũa trong tay mình, lòng bàn tay bị lực đè của đôi đũa tạo ra vết hằn, trong lòng hắn xuất hiện những câu hỏi bất mãn, trong ánh mắt lại ngập tràn chờ mong.
Chân hắn khẽ nhịp xuống mặt đất hai cái, động tác trông vô cùng tao nhã.
Vậy thì không thể trách em.
Hắn cong mắt, trong lòng khẽ gọi: Anh ơi…..
Buổi sáng thứ 7, khi Dư Thần Dật thức dậy thì Cố Châu Lâm đã ở trong phòng bếp làm bữa sáng, sau khi anh rửa mặt xong thì đi qua đó, trên bàn có một nồi cháo, còn Cố Châu Lâm thì đang đem món gì đó trong chảo chống dính bày ra dĩa.
Cháo, bánh trứng chiên, và Cố Châu Lâm.
Lần đầu tiên ăn sáng ở nhà anh, anh đã làm một bữa sáng giống y hệt cho Cố Châu Lâm.
Lúc đó là bắt đầu, vậy thì bây giờ….là kết thúc sao?
Dư Thần Dật thất thần nhìn nồi cháo đang bốc khói một lát thì chợt nghe thấy Cố Châu Lâm đứng bên cạnh nói với anh: “Anh ơi, anh có thể bưng cháo ra ngoài được không?”
“À, được.”
Cố Châu Lâm bưng nồi cháo đó cùng đi ra ngoài với Cố Châu Lâm, múc cháo vào trong hai cái bát rồi hỏi: “Sao hôm nay làm bữa sáng sớm thế?”
Cố Châu Lâm đặt dĩa bánh trứng chiên ở trước mặt Dư Thần Dật, cười nói: “Không phải hôm nay anh muốn dọn về sao, em nghĩ đi về sớm một chút sẽ tốt hơn, còn cần phải dọn vệ sinh nữa, chăn gối và mấy món đồ trong nhà của anh cũng cần phơi nắng một chút mới có thể dùng được đúng không?”
Dư Thần Dật đang dùng chiếc muỗng nhỏ để múc cháo, lời nói quan tâm của Cố Châu Lâm rơi vào tai anh lại biến thành nghĩa khác, như là hắn đang vội vàng thúc giục anh nhanh chóng dọn đi vậy.
Tay anh trượt một cái, muỗng cháo nóng hổi mới vừa múc ra khỏi bát lập tức đổ lên môi anh.
Dư Thần Dật rùng mình vì nóng, anh theo bản năng thả muỗng vào lại bát rồi che miệng mình lại.
Cố Châu Lâm cũng phát hiện Dư Thần Dật bị bỏng, có chút lo lắng đi qua kéo tay Dư Thần Dật ra, khi đôi môi bị bỏng đến đỏ bừng xuất hiện trong đáy mắt hắn, hắn lập tức mở to mắt ra.
Môi của Dư Thần Dật là môi mỏng, nhưng đường môi lại hơi cong lên, đẹp đẽ vô cùng.
Cố Châu Lâm cảm thấy người mình như bị đốt lên một ngọn lửa, đôi môi đỏ mọng kia khắc sâu vào mắt hắn càng làm cho ngọn lửa đó suýt nữa đã đốt hắn thành tro bụi.
Bây giờ hắn không nhìn thấy thêm bất cứ cái gì, cũng không thể suy xét kỹ càng, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi môi của Dư Thần Dật, hắn muốn mút nó vào miệng mình, muốn lấy tính khí của mình ra rồi đẩy vào đó, muốn làm cho đôi môi ấy càng trở nên ướt đẫm, bị hắn đâm đến đỏ hơn nữa, đâm đến sưng lên.
“A…” Dư Thần Dật cau mày vặn vặn cổ tay mình, sau khi anh phát hiện mình càng giãy ra thì Cố Châu Lâm lại càng siết chặt tay lại, rốt cuộc không thể không mở miệng nói: “Tiểu Lâm, em siết tay anh đau quá…..”
Cố Châu Lâm nhìn sâu vào Dư Thần Dật một cái rồi chậm rãi buông ta ra, sau khi đứng lên liền không quay đầu đi vào phòng bếp, “Em đi lấy đá.”
Dư Thần Dật xoa xoa cổ tay mình, sau khi nghe thấy câu nói của Cố Châu Lâm, tâm trạng vừa chua vừa xót ban nãy không tài nào khơi lại được, thay vào đó chỉ còn lại một chút cảm giác bất an kỳ lạ.
Ánh mắt và vẻ mặt vừa rồi của Cố Châu Lâm….
Dư Thần Dật sờ lên miệng mình, có chút không biết phải làm sao.
Anh hoàn toàn không biết ban nãy vừa xảy ra cái gì, chỉ nhớ rõ vẻ mặt của Cố Châu Lâm bỗng nhiên trở nên không đúng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miệng của anh, nhưng anh lại không thấy rõ trong mắt đang ẩn giấu cái gì.
Dư Thần Dật không biết vì sao mình lại đột nhiên hoảng sợ, cổ tay anh còn có chút đau ê ẩm, anh bất giác cúi đầu nhìn, mới phát hiện cổ tay mình vậy mà lại bị Cố Châu Lâm siết ra một vùng đỏ bừng, bên trên còn có dấu tay rất sâu.
Có thể thấy được ban nãy Cố Châu Lâm dùng lực mạnh bao nhiêu.
Thái độ phản ứng khác thường và ánh mắt của Cố Châu Lâm làm cho Dư Thần Dật không thể kiềm chế sợ hãi, thậm chí loại cảm giác này còn làm cho anh cảm thấy có chút quen thuộc khó hiểu.
Lúc này, sau lưng Dư Thần Dật vang lên tiếng bước chân, trái tim hắn như bị bóp nghẹt theo từng nhịp bước.
Trước mặt anh xuất hiện nhiều thêm một bóng người, Dư Thần Dật đè ngực mình lại, giống như đang muốn đè nén những cảm giác kỳ quái trong lòng mình, anh chậm chạp ngẩng đầu nhìn về phía Cố Châu Lâm.
Trên tay Cố Châu Lâm cầm một viên đá, trên mặt toàn là nét lo lắng, khom người cẩn thận đặt viên đá lên môi Dư Thần Dật, mở miệng giáo huấn anh: “Chườm một lát đi, anh cũng không cẩn thận gì cả, tại sao chỉ ăn sáng thôi mà cũng có thể thất thần thế này? Phỏng đỏ hết cả rồi…..”
Thấy phản ứng lo lắng của Cố Châu Lâm, việc mất khống chế ban nãy của hắn giống như đã có một lời giải thích hợp lý, trái tim bị Dư Thần Dật kéo căng lần nữa thả lỏng xuống.
“Có lạnh lắm không?” Cố Châu Lâm đặt viên đá lên môi Dư Thần Dật, hơn mười giây sau lại lấy ra, dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên môi Dư Thần Dật một cái, “Hình như có chút lạnh.”
“Ừm.”
Dư Thần Dật không phân biệt nổi trên môi mình bây giờ là lạnh hay là nóng, môi anh hẳn là nên tê rần mới đúng, nhưng cảm giác khi ngón tay của Cố Châu Lâm chạm vào lại hết sức rõ ràng.
“Nhịn một chút, em giúp anh chườm thêm lát nữa.”
Cố Châu Lâm nói xong, chiếc cằm của Dư Thần Dật liền bị hắn nắm.
Cố Châu Lâm cúi đầu chăm chú nhìn môi anh, viên đá trượt lên môi anh, ngón tay của Cố Châu Lâm cũng thỉnh thoảng chạm lên đó giúp anh xác nhận độ ấm.
Từ góc độ của Dư Thần Dật có thể nhìn thấy hàng lông mi run lên của Cố Châu Lâm khi hắn rũ mắt xuống, tạo thành một cái bóng tuyệt đẹp bên dưới đôi mắt của hắn.
Dư Thần Dật nghĩ, ánh mắt lúc này của Cố Châu Lâm hẳn là sẽ chú tâm và dịu dàng, đáng tiếc lại bị hàng lông mi dày của hắn che mất làm anh không thể nhìn thấy.
Vài phút sau, Cố Châu Lâm lấy viên đá đã bị nhỏ đi một nửa ra khỏi môi của Dư Thần Dật.
Dư Thần Dật đá thùng rác dưới bàn ăn ra để tiện cho Cố Châu Lâm vứt đá xuống, nhưng Cố Châu Lâm lại lắc đầu.
“Sau khi đá tan sẽ có nước, em bỏ nó vào bồn nước là được rồi.”
Cố Châu Lâm vừa nói vừa xoay người rời đi, “Anh ăn sáng trước đi, cẩn thận đừng để bị bỏng nữa.”
Dư Thần Dật vươn tay sờ vào thành bát một cái, xoay đầu nói: “Cháo ấm rồi, em rửa tay xong thì quay lại ăn đi.”
“Ừm.”
Cố Châu Lâm nói xong lại quay vào phòng bếp.
Dư Thần Dật múc một muỗng cháo nhỏ đưa vào miệng, nghĩ thầm, có lẽ Cố Châu Lâm bỏ nhiều đường, có chút ngọt.
Trong phòng ăn, Cố Châu Lâm bỏ viên đá đó vào miệng mình, ánh mắt vì hưởng thụ mà khép hờ lại — Thật sự rất ngọt.
Sau khi ăn sáng xong, Dư Thần Dật giúp Cố Châu Lâm rửa sạch bát đũa rồi mới dọn về nhà thuê của mình.
Hai tháng này anh thỉnh thoảng sẽ quay về quét dọn vệ sinh một chút, thuận tiện tưới nước cho cái cây Cố Châu Lâm tặng anh, trong nhà có thể xem như sạch sẽ, nhưng dù sao cũng không có người ở suốt hai tháng trời, vẫn phải làm tổng vệ sinh một lần.
Thời tiết hôm nay rất tốt, Cố Châu Lâm giúp anh đem chăn và ga giường ra ban công phơi nắng trước, sau đó hai người mới xắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp.
Sau khi vệ sinh xong thì đã là buổi chiều, Dư Thần Dật dứt khoát bảo Cố Châu Lâm ở lại chỗ anh ăn cơm tối, thắng đến khuya Cố Châu Lâm mới chuẩn bị rời đi.
“À, đúng rồi.”
Cố Châu Lâm vừa đứng lên đi được hai bước thì hình như nhớ đến gì đó, hắn lấy trong túi ra một cái hộp hình vuông đưa cho Dư Thần Dật, “Suýt nữa thì quên đưa cho anh.”
Dư Thần Dật nhận lấy chiếc hộp mở nó ra, bên trong có bốn ngọn nến hình tròn đặt trong bình thủy tinh trong suốt, anh khó hiểu hỏi: “Sao lại tặng nến cho anh.”
“Là nến thơm giúp ngủ ngon.”
Cố Châu Lâm lấy đại ra một cái đưa xuống dưới mũi Dư Thần Dật, “Anh ngửi thấy không? Mỗi cái đều có mùi khác nhau, em phát hiện khi anh ngủ thì nửa đêm sẽ thức dậy đi uống nước, dáng vẻ giống như ngủ không ngon nên em mua cho anh cái này.”
“Lúc anh dậy làm ồn đến em hả?” Dư Thần Dật cúi đầu ngửi một lát, gật đầu nói: “Cũng rất thơm.”
Cố Châu Lâm bỏ ngọn đến vào lại trong hộp: “Không có, em chỉ sợ anh ngủ không ngon….Ngọn nến này rất hữu dụng, anh đốt nó trước khi ngủ khoảng hai tiếng, khi ngủ thổi thì thổi tắt nó là được.”
Cố Châu Lâm nói xong lại nhấn mạnh: “Cái này là em cố ý mua cho anh đó, anh nhất định phải dùng nha.”
Dư Thần Dật thấy Cố Châu Lâm sợ mình không dùng, nhịn không được mỉm cười nói: “Được, đêm nay anh dùng liền.”
Lúc này Cố Châu Lâm mới hài lòng rời đi.
Dư Thần Dật nhìn hộp nến một lát, một lần nữa lấy ngọn nến ban nãy Cố Châu Lâm cầm ra cho anh ngửi thử, đặt lên tủ đầu giường rồi đốt nó lên, sau đó xoay người đi tắm rửa.
Trong phòng tắm vang lên những tiếng nước ào ào, tim nến từng chút bừng sáng lên, nhiệt độ càng tăng cao, ngọn nến dần chảy ra, mùi thơm nhè nhẹ tràn ra khắp phòng.
Dưới bóng đêm, Cố Châu Lâm nhẹ nhàng ngửi ngón tay từng chạm vào ngọn nến của mình, khóe môi cong lên nụ cười khẽ.