Dư Thần Dật gần như là chạy trốn vào phòng tắm.
Anh đóng cửa phòng tắm lại, dựa người lên cửa hơn nửa ngày mới tỉnh táo, duy chỉ có trái tim của anh là vẫn còn đập rộn ràng một cách bất thường.
Trong phòng tắm vô cùng im lặng, Dư Thần Dật nghiêng đầu tựa trán lên cửa, nhiệt độ thuỷ tinh lạnh lẽo giúp mặt anh bớt nóng hơn một chút, nhưng tiếng tim đập vẫn vô cùng rõ ràng, ngoại trừ tiếng tim đập “thình thịch”, Dư Thần Dật còn mơ hồ nghe thấy âm thanh Cố Châu Lâm đang loay hoay bày dọn trong bếp.
Cố Châu Lâm đi vào căn nhà này rất nhiều lần, mà giờ phút này, hai người rõ ràng không ở chung một căn phòng, nhưng vừa nãy Dư Thần Dật lại nảy sinh cảm giác thân mật khi cả hai đều rất tự nhiên sống chung với nhau dưới một không gian riêng.
Hoá ra trong lúc vô tình anh đã rộng mở thế giới riêng tư của mình với Cố Châu Lâm.
Nghĩ đến đây, trái tim của Dư Thần Dật lại đập nhanh hơn, giống như căn nhà thuê nho nhỏ này, một căn nhà thuê vốn dĩ không có bất cứ tình cảm gì lại nhuốm đầy mùi hương của Cố Châu Lâm, rồi dần dần trở nên là lạ.
Anh lén thở dài một hơi, thử làm cho tiếng tim đập của mình bình tĩnh lại nhưng tay vừa mới động liền cảm nhận được có một món đồ đang nằm trong lòng bàn tay mình.
Anh cúi đầu nhìn, phát hiện trong tay mình chính là hộp thuốc do ban nãy quá vội vàng nên quên cả bỏ xuống.
Cạnh bên của hộp thuốc bị anh nắm chặt đến mức biến dạng, Dư Thần Dật vội vàng muốn nắn lại hộp thuốc, ngón tay của anh nắm hai cái góc trên hộp, động tác bỗng nhiên khựng lại…..hình như đây là chỗ ban nãy Cố Châu Lâm cầm đưa cho anh.
Không biết vì sao, đột nhiên anh lại nhớ tới những ngón tay lạnh lẽo và giọng nói dịu dàng của Cố Châu Lâm, còn có ánh mắt chuyên chú chân thành và tha thiết luôn dõi theo anh….
Không chỉ mỗi lần này mà còn có cả vô số lần trước, Cố Châu Lâm vẫn luôn dùng ánh mắt dịu dàng kín đáo như vậy nhìn anh.
“Thình thích”, “thình thịch”.
“Ào…..”
Dư Thần Dật lấy một ca nước lạnh hất lên mặt mình, tóc mái và thái dương đều bị động tác thô lỗ này làm ướt, những giọt nước xuôi theo mái tóc nhỏ xuống dưới, nhưng một chút cũng không thể làm giảm nhiệt độ trên gương mặt anh.
Anh cam chịu vỗ vỗ gương mặt của mình, ngẩng đầu nhìn vào gương, trong gương, khuôn mặt và tai anh đều đỏ bừng, ánh mắt còn mang theo chút ươn ướt, bộ dáng rất chi là…..
Trong đầu Dư Thần Dật nhảy ra bốn chữ thiếu niên hoài xuân*, anh thiếu chút nữa là bùng nổ.
*Ý chỉ chàng trai đang tư tương một người nào đó.
Nhưng ngay sau đó anh lại ngơ ngác nhìn mình trong gương, lại không kìm lòng được dùng mu bàn tay lên chạm vào mặt mình, rồi lại lật ngược tay lại, học theo động tác ban nãy của Cố Châu Lâm, dùng ngón tay cái cọ cọ lên mặt mình.
Anh đối diện với tấm gương sờ sờ hết nửa ngày, ngón tay bất giác cứ cọ tới cọ lui trên mặt mình, tất cả đều là những chỗ ban nãy Cố Châu Lâm sờ qua.
Ánh mắt của anh có chút ngây ngốc, không biết thần trí chạy đi đâu, tận đến khi Cố Châu Lâm gõ cửa phòng tắm Dư Thần Dật mới tỉnh táo trở lại.
Sau khi anh hoàn hồn lại mới phát hiện bản thân thế mà vẫn còn đang tự sờ mặt mình, nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng, hai vành tai đều bỏng rát.
“Anh ơi?” Cố Châu Lâm lại gõ cửa, thấp giọng hỏi: “Anh có ổn không? Em đã hâm cơm xong hết rồi, rửa mặt xong là có thể ăn.”
“Ừm! Biết rồi! Đợi anh một chút!” Giọng điệu của Dư Thần Dật lên cao có chút không bình thường, ý tứ giấu đầu hở đuôi vô cùng rõ ràng.
May thay hai người cách nhau một tấm cửa, hẳn là Cố Châu Lâm không nghe ra chỗ nào không đúng, nên hắn cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ trả lời một câu “Ừm” rồi xoay người rời đi.
Dư Thần Dật lắng tai nghe thấy tiếng bước chân của Cố Châu Lâm dần đi xa, anh vội vàng nhéo nhéo cánh tay mình một cái, ép bản thân phải bình tĩnh lại từ trong những suy nghĩ lộn xộn, tay chân luống cuống đánh răng xong thì đi ra ngoài, sắc đỏ trên vành tai vẫn chưa biến mất.
Cố Châu Lâm nghĩ đêm qua Dư Thần Dật uống nhiều rượu nên đồ ăn hắn mua đến đều là những món nhạt, thấy Dư Thần Dật đi đến, hắn còn cố ý rót cho Dư Thần Dật một chén nước ấm, “Anh uống nước nóng đi, tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy dạ dày có khó chịu không?”
“Không….không có….” Dư Thần Dật có chút lắp bắp khẽ trả lời, lúc nhận ly nước còn cố ý liếc nhìn ngón tay của Cố Châu lâm, trong lòng thì nghĩ muốn tránh các ngón tay của Cố Châu Lâm ra nhưng động tác lại thẳng thắn hơn suy nghĩ của anh nhiều, trực tiếp chạm lên đầu ngón tay của Cố Châu Lâm, còn khe khẽ lướt qua trên đó rồi mới cầm tới thành ly.
Khi Dư Thần Dật phát hiện mình lại chạm tay với Cố Châu Lâm thì trái tim lại đập mạnh “thình thịch”, anh lén lút nhìn về phía Cố Châu lâm, phát hiện nét mặt của Cố Châu Lâm khi thu tay lại không có chút thay đổi nào, trong lòng anh không thể nói rõ đây là cảm thụ gì.
Giống như là có chút mất mát, thêm chút….chờ mong không nói thành lời.
Dư Thần Dật không dám nhìn Cố Châu Lâm nữa, anh sợ chính mình không cẩn thận sẽ để lộ suy nghĩ của bản thân, ánh mắt anh trống rỗng nhìn vào những hơi nóng bốc lên từ những món ăn, vô thức cắn cắn môi, hai tay cầm lấy ly nước.
Cố Châu Lâm đặt đôi đũa lên chén cho Dư Thần Dật, ánh mắt u ám khó hiểu nhìn vào khoé miệng của Dư Thần Dật, lúc hắn xoay người vào phòng bếp lấy đồ, khoé miệng khẽ nhếch lên. Ngón tay ban nãy được Dư Thần Dật chạm qua lúc này bắt đầu run lên, tựa như có một đốm lửa đột nhiên rực cháy, thiêu đốt cả người hắn.
Lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, hô hấp nặng nề, trong cổ họng phát ra những tiếng cười “kha kha” kỳ quái, đôi tay run rẩy thiếu chút nữa không cầm nổi hai cái chén.
Cố Châu Lâm không thể không đặt chén về lại kệ, hắn cách một lớp áo len tự cào lấy cánh tay mình, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, đôi mắt sáng rực một cách đáng sợ.
Tai của anh ấy thật đỏ nha….không biết nếu toàn bộ làn da ấy nhuốm hồng, phía sau tai bị mình liếm láp, anh có hoảng sợ rồi thở gấp khóc thành tiếng không nhỉ?
Nhưng thế này vẫn không đủ, còn lâu lắm mới đủ….
Em còn muốn anh yêu em nhiều thêm nữa, muốn anh ỷ lại vào em, muốn anh không tài nào sống thiếu em….
Dư Thần Dật và Cố Châu Lâm đều mang ý xấu ăn hết bữa cơm, sau khi ăn xong Cố Châu Lâm cũng không rời đi, hắn ở lại cùng xem TV và tâm sự với Dư Thần Dật một lát.
Cố Châu Lâm vừa tán gẫu với Dự Thần Dật vừa đánh giá căn phòng khách của anh, đột nhiên hắn nói: “Anh ơi, anh có thấy phòng khách của anh hơi bị trống trãi không?”
“Hửm?” Dư Thần Dật phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã bắt đầu ngồi lệch sang một bên, suýt chút nữa đã dựa lên người Cố Châu Lâm luôn rồi, anh nhanh chóng ngồi thẳng người lại rồi nói: “Trống chỗ nào em?”
“Chắc là chỗ này.”
Cố Châu Lâm chỉ vào chỗ bên cạnh sô pha, “Em thấy ở đây có thể đặt một cái kệ để đồ hoặc là đặt một chậu hoa cao bằng nửa người hay cái gì khác cũng được, anh cảm thấy sao?”
Đối với những món đồ này Dư Thần Dật không có nghiên cứu nhiều lắm, vốn dĩ anh thấy như thế này là tốt lắm rồi, nhưng sau khi nghe Cố Châu Lâm nói xong, anh lại cảm thấy hình như nó thật sự có chút trống trãi.
“Gần đây em lên mạng thấy vài cây cao kiểng, em mua cho anh một cái ha, nếu đặt nó ở đây có lẽ sẽ rất thích hợp đó.”
Cố Châu Lâm khua tay múa chân một hồi, sau đó lên mạng tìm một tấm ảnh cho Dư Thần Dật xem, “Vừa vặn có thể thêm chút màu sắc cho căn nhà.”
Hai mắt Dư Thần Dật nhìn vào tấm ảnh chụp, cảm thấy cũng không tệ lắm nên gật đầu nói: “Em gửi link món đồ này cho anh đi, anh tự mình mua một chậu là được rồi.”
“Không được.”
Cố Châu Lâm giấu điện thoại ra sau lưng, đứng lên đi tới chỗ vừa nãy hắn nói nên đặt một chậu cây, vươn tay đo đo mặt tường rồi lại gõ nhẹ vào nó, “Nếu là em đề nghị thì nên để em mua đi.”
Cố Châu Lâm cầm điện thoại nhấn hai ba lần lên màn hình, sau đó cất điện thoại rồi nói: “Em mua rồi.”
Dư Thần Dật không còn cách nào khác đành phải gật đầu, sẵn tiện nói: “Em biết địa chỉ nhà anh hả? Địa chỉ mới vẫn còn…..”
Cố Châu Lâm khựng lại một chút, bĩu môi với Dư Thần Dật, khẽ cười nói: “Đương nhiên là biết chứ…..”
“Cũng đúng…anh đi rót ly nước đã.”
Dư Thần Dật nghĩ thầm, Cố Châu Lâm đến đây nhiều lần như vậy, biết địa chỉ nhà anh cũng rất bình thường, nên anh cũng không truy cứu nữa.
Cố Châu Lâm nhìn Dư Thần Dật đi vào phòng bếp, bàn tay yêu thương vuốt ve lên chỗ mặt tường ban nãy hắn nói sẽ đặt một chậu cây, nở một nụ cười sâu xa: “Em còn sẽ biết nhiều hơn thế nữa…..”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chương này thật ngọt quá đi! Có lúc còn hết hồn vì tưởng mình đang viết văn ngọt sủng nữa……Thật ra nói truyện này là ngọt sủng cũng đúng!!