Đôi Mắt Em Lấp Lánh Ánh Sao

Chương 14: Cạch




Edit: Simi

Lớp mười hai nhất định chính là thời kì đau khổ khó quên mất trong đời người, tôi và Nguyễn Miên Miên cũng không ngoại lệ, không phải vì chúng tôi cãi nhau mà là vì có làm mãi cũng chẳng bao giờ hết bài tập, có cùng nhau giải chung cũng sẽ có lúc gặp phải đề bài không biết làm.

“A!!!!”

Nghe thấy tiếng hét ở lầu dưới, tất cả mọi người đang học lớp tự học buổi tối đều hiểu rõ, tám phần mười là có ai đó lại đang nổi khùng.

Thời gian hẹn hò của tôi và Nguyễn Miên Miên cũng bị học hành chiếm mất, chiếm đến tận một tháng cuối cùng cũng không có nổi một ngày nhất định để có thể gần gũi với nhau.

Nhưng mà may mắn là chúng tôi có nhau, chúng tôi có tình cảm để bầu bạn, ngoài ra còn là bạn học của nhau, có thể trợ giúp lẫn nhau theo mọi tầng ý nghĩa.

“Kiều Thụy Thụy, cậu định đăng ký trường gì vậy?” Có được thời gian nghỉ ngơi, Nguyễn Miên Miên đặt bút xuống, ngồi phịch xuống sô pha thư giãn xương cốt.

Tôi suy nghĩ, đáp: “Đại học X, chuyên ngành về y học bên đó rất tốt.”

“Kiều Thụy Thụy muốn học y hả?” Cô ấy nhìn tôi, hai mắt sáng trong y như ánh sao lấp lánh. Không biết cô ấy nghĩ tới gì đó mà bỗng nhiên vịn vai rồi ngồi lên đùi tôi, vẻ mặt phấn khích ôm chặt lấy mặt tôi.

Tôi: “?!”

“A, chỉ cần nghĩ đến cảnh cậu mặc áo blouse trắng là tớ kích động không chịu nổi rồi.”

Kích động thì kích động, sao tự nhiên lại giày vò mặt của tôi…

“Để tớ đoán thử xem tại sao Kiều Thụy Thụy lại muốn học y nha?” Cô ấy xoa xoa cái cằm đáng yêu của mình, nói: “Chẳng lẽ là… vì năm đó cậu phát hiện mình vẫn chưa có kinh hả…”

Tôi đang uống nước lập tức phun ra: “Sao cậu biết được?!”

“Ha ha ha ha ha…”

Nghe giọng cười như điên của cô ấy, rốt cuộc tôi cũng nhớ ra cô gái đứng cười tôi như thằng ngu ở ngoài cửa.



Đúng là cái ký ức thúi như cứt chó, chẳng hề tốt đẹp chút nào!

______

“Miên Miên, cậu đăng kí vào trường nào vậy?”

“Đại học G, ngành tâm lý bên đó tốt lắm.” Cô ấy đáp.

Không phải là đại học X, không hiểu sao trong lòng tôi lại hơi mất mát, nhưng mà sau khi tra bản đồ thì tôi thở hắt ra một hơi. Bởi vì đại học G và đại học X ở cùng một thành phố, thậm chí còn sát vách nhau.

“Sao cậu không nghĩ tới đại học X?”

“Tại đại học G tốt hơn một chút.” Cô ấy vòng tay ôm tôi, hôn lên môi tôi một cái, “Đừng lo, người ta rảnh rỗi nhất định sẽ chạy qua tìm cậu mà!”

Tôi buồn bực: “Ai cần cậu sang tìm, tự tôi không qua gặp cậu được chắc?!”

“Nhưng bác sĩ tương lai thường xuyên bận rộn mà. Cậu xác định sẽ có thời gian đến tìm tớ hả?”

“Đâu có bận đến mức đó!”

Lúc nói lời này, tôi không hề ngờ tới mình sẽ bị lịch trình học tập của năm sau dọa sợ đến mức giật cả mình.