Đôi Mắt Em Lấp Lánh Ánh Sao

Chương 10: A




Edit: Simi

“Xin lỗi nha, Kiều Thụy!” Cô ấy giống như bật phải công tắc gì đó, cả người bắt đầu lúng túng cựa quậy muốn đứng lên, hai tay chuyển động loạn xạ trước ngực tôi khiến tôi hoài nghi không biết có phải là cô ấy cố ý hay không.

Nếu như cô ấy thật sự cố ý thì… cô ấy đã thành công rồi. Rốt cuộc tôi cũng không nhịn nổi nữa, ôm lấy vòng eo của cô ấy, giúp cô ấy cách xa phần thân dưới của mình.

“Cậu không sao chứ?” Cô ấy ngồi sang một bên, lo lắng nhìn tôi.

Tôi hít sâu một cái, ngồi yên chỉnh đốn lại đồng phục đã bị cô ấy làm cho xộc xệch của mình, cố gắng bình tĩnh đáp: “Không sao, may mà có ba lô cản bớt…”

Cũng may hiện giờ xung quanh chẳng có ai, nếu không… dựa vào tình trạng của cả hai thì chỉ khiến người ta nghĩ ra mấy tư thế kì quái thôi…

“Tớ không cố ý đâu… Xin lỗi cậu…” Cô ấy cúi đầu, không biết phải nhìn đi đâu.

Cái cô này… Tôi bắt chéo chân lại thay đổi tư thế, hỏi cô ấy: “Hôm nay cậu cũng tới chạy bộ à?”

“Ừ, đúng vậy.”

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, lúc này tôi chỉ chú ý tới mấy cọng cỏ vươn trên mặt cô ấy.

“Trên mặt cậu dính cỏ kìa.” Tôi nhìn chằm chằm gương mặt mịn màng của cô ấy, lên tiếng.

Cô ấy bối rối, giơ tay xoa bên má không dính cỏ: “Ở đâu vậy?”

“Ở đây.” Tôi lấy cọng cỏ xuống, nhân tiện lén xoa mặt cô ấy.

Chết tiệt, xúc cảm này… mềm mịn y như kẹo vậy.

Tôi nuốt nước bọt cái ực.

——

Tôi cứ nghĩ ngày hôm đó đụng trúng Nguyễn Miên Miên chỉ là vô tình thôi.

Sau này, tôi bắt đầu nghi ngờ có phải thật sự chỉ là vô tình hay không. Hay ban đầu đúng là vậy nhưng Nguyễn Miên Miên lại nhận ra lợi ích của nó nên bây giờ thành ra thế này…

Tiết tự học buổi tối kết thúc, trên đường về nhà, tôi luyện thành thói quen đi đường vòng về ký túc xá. Ban đầu tôi tính về ký túc xá chung với A Kiệt, nhưng ngày đó tôi nán lại lớp thêm vài phút thì A Kiệt đã về trước rồi.

Tôi khóa chặt tất cả cửa sổ trong lớp, tắt đèn đi ra ngoài, lớp bên cạnh bỗng truyền tới một tràng cười đáng sợ.

“Ha ha ha ha ha ha ha đáng ra cậu không nên tới đây!”

Tôi bỗng giật mình hoảng hốt, quay đầu lại chứng kiến bóng dáng quen thuộc đang chạy tới chỗ mình bằng tốc độ kinh người, tôi hoàn toàn không thể nào lý giải nổi tại sao một cơ thể nhỏ nhắn như vậy lại có thể tràn đầy năng lượng đến thế.

Không còn cách nào khác, tôi giang rộng cánh tay đón cô ấy vào lòng. Trong nháy mắt lực đẩy quá lớn, tôi lảo đảo lùi về sau, nhịn không được rên rỉ một tiếng đau đớn.

Khụ, tuy là cô ấy mềm mại… nhưng đầu của cô ấy vẫn rất cứng, tôi cá tám mươi phần trăm ngực của tôi đã đỏ ửng rồi.

Bạn học sau lưng cô ấy đuổi theo tới nơi, tôi buộc phải thả tay xuống, nói khẽ với cô ấy: “Lần sau nhớ cẩn thận một chút.” Rồi xoay người im lặng rời đi.

Vài ngày sau, rốt cuộc tôi cũng biết buổi tối hôm đó chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Nếu không phải là Nguyễn Miên Miên, tôi thật sự không hề nhận ra trong trường lại dễ dàng xảy ra mấy vụ va chạm ở góc chết như vậy.

Cửa nhà vệ sinh, cửa dãy phòng học…Chỉ cần là chỗ có vật cản thì lúc nào cô ấy cũng có thể đột ngột xuất hiện, sau đó không cẩn thận thắng gấp rồi đụng trúng tôi.

Cô ấy đụng tôi như vậy có đau không à? Mấy ngày trước thì còn hơi đau, nhưng sau khi thành thạo với việc va chạm này thì cảm giác dần trở nên tế nhị hơn.

Dù sao thì khi tứ chi của hai người tiếp xúc ngoài dự đoán, cụ thể là hai bộ phận nào đó của cả hai chạm vào nhau cũng đều sẽ sinh ra tính ngẫu nhiên theo lý thuyết.

Nói cách khác, chỗ mà cô ấy đụng trúng đều trùng với tỉ lệ xác suất có thể xảy ra…

Tuy là cô ấy đã cố gắng tránh né phần ngực nhưng đôi khi lại đụng trúng tay, thỉnh thoảng góc độ quá thuận lợi, không cẩn thận cọ trúng… Có khi cô ấy chẳng có cảm giác gì nhưng tôi thì lại rất rõ ràng!

Người nào lên ý đồ xấu xa này cho cô ấy vậy! Chẳng lẽ do cô ấy đọc nhiều tiểu thuyết tổng tài à?

Cô gái mà tôi thích sao lại đam mê trêu chọc người ta thế này!

—–

Trong mơ hồ, tôi hé mắt, nhìn thấy một tên con trai đeo nơ đang đứng bên giường của mình.

Trời vẫn còn tối, tôi không nhìn thấy rõ mặt cậu ta. Từ từ, cậu ta cúi người xuống, hai tay đặt hai bên gường, cười với tôi đầy gian xảo.

Có cơn gió lạnh len qua cửa sổ khiến tôi bừng tỉnh, tôi mở to mắt, bật người ngồi dậy.

“A Kiệt? Mày vén mền của tao làm gì vậy?”

“Mày còn chưa chịu dậy nữa, trễ bây giờ.”

Tôi nhanh chóng cầm điện thoại lên, mở ra xem, đồng hồ báo thức đã vang trước đó ba mươi phút rồi, không biết bị tôi bấm tắt từ lúc nào.

“Ây! Long Tư Kiệt, mẹ nó sao mày không gọi tao dậy!!”

“Mày ngủ say y như heo chết á, tao không đành lòng!”

Tôi thay đồ, đột nhiên cảm giác dưới thân sai sai, vội vàng trốn vào trong nhà vệ sinh sờ thử. “Bà nó!”

“Kiều Thụy, sao mới sáng sớm mày đã thay sịp rồi, chẳng lẽ mày cũng giống con gái, ha ha ha ha…”

“Mày biến chỗ khác mau, Long Tư Kiệt!”